- Trang chủ
- Nữ Quan Vận Sự
- Chương 92: Gặp nhau trong dục đường
Tác giả: Tiểu Nhục Tống
Cố Khinh Âm rùng mình một cái, khiến nàng co rúm người lại.
Lúc này, nàng đang giận chính mình không nhanh chóng tìm cách rời khỏi nơi này, nay đến nội viện cũng không biết khi nào có thể ra được. Bỗng nhiên, nàng nghĩ ra hình như ai cũng bị người này đuổi ra thì phải? Nha hoàn lúc trước cũng khóc lóc náo loạn, mặc dù khó coi, nhưng rốt cuộc cũng có thể ra khỏi căn nhà này.
Trong lòng nàng còn đang đắn đo suy nghĩ, người đó đã bước vào đến nơi, chậm rãi đi về phía hồ tắm.
Trong dục đường trong có đốt hai ngọn nến được cắm trong hai cái cốc bằng đồng thau, dưới ánh nến, cả không gian như trở nên mờ ảo.
Cố Khinh Âm cúi đầu cụp mắt, khom người đứng bên ngoài rèm che. Thứ nhất, nàng quả thật không muốn thể hiện mình đang sốt ruột; thứ hai, nàng vẫn đang do dự có nên vào hay không. Dù sao nàng chưa bao giờ hầu hạ nam nhân tắm rửa, mới chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng thẹn thùng.
"Do dự cái gì? Còn không vào?!" Bên tong truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của nam nhân.
Trong lòng Cố Khinh Âm căng thẳng, vỗ nhẹ vào mặt, rồi đưa tay nhấc màn bông lên, bước nhanh đi vào.
Nàng cúi đầu thật thấp, đứng trước một thân hình cao to. Dù không nhìn hắn, nhưng nàng có thể cảm thấy có một ánh mắt sắc đang lướt lên lướt xuống trên người nàng. Ánh mắt đó băng lãnh vô tình, càn rỡ không coi ai ra gì, coi nàng như một món hàng hóa.
Cố Khinh Âm thân là nữ quan, dù sau lưng người khác có đánh giá nàng thế nào, nhưng trước mặt nàng thì chưa từng có nam nhân nào dàm càn rỡ như vậy. Trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, đành chậm rãi ngẩng khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lên, đối diện với đôi mắt trong như nước của nam tử trước mặt.
Mới chỉ trong nháy mắt mà nàng đã cảm thấy trái tim mình run lên. Nam nhân này rất cao, mái tóc mượt như nhung xõa tung, sống mũi cao thẳng, mi dài như kiếm, đôi mắt thâm thúy dưới ánh nến ánh lên màu xanh u tối, lạnh lẽo như băng như tuyết, khiến người ta nhìn mà phát lạnh.
Thấy nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, Ngụy Lãnh Nghiêu chỉ liếc nhìn nàng một cái, mày kiếm nhíu lại, nói: "Thuốc đâu?"
Cố Khinh Âm cau mày, nàng không hiểu, "Thuốc gì ạ? Không phải chỉ bảo chuẩn bị nước ấm thôi sao?"
Ngụy Lãnh Nghiêu đột nhiên tới gần nàng, nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên để nàng nhìn thẳng vào hắn. "Mới tới sao?" Hắn dùng ngón cái xoa gò má mịn màng của nàng, "Không hiểu quy củ mà vẫn dám làm?"
Giọng nói của hắn trầm thấp, từ tính. Trong khoảng cách gần như vậy khiến tai nàng hơi ngứa, giống như có người cầm lông chim phẩy cọ nhẹ vào tai. Cơn ngứa đó chui vào trong tai, đến phế phủ, khiến nàng bất giác lui lại phía sau từng bước.
"Nô tỳ mới tới, nếu như có chỗ không chu toàn, tướng quân cứ việc trách phạt." Trực giác của nàng cho biết người này tuyệt đối không dễ sống chung. Tốt nhất là cứ làm tròn bổn phận của nha hoàn, rồi khiến hắn trực tiếp đuổi nàng đi, vậy là xong hết mọi chuyện.
Ngụy Lãnh Nghiêu lại không muốn buông tha cho nàng. Hắn bước tới gần, con ngươi xanh càng trở nên sậm màu hơn, "Trách phạt? Ngươi cũng biết ta trách phạt tỳ nữ không tuân thủ quy củ như thế nào?"
Cố Khinh Âm bị ép phải nhìn hắn, ngũ quan của hắn như được điêu khắc, hoa mỹ mà lạnh lùng. Lúc này, làn da trên mặt dần ửng lên, nhưng lại có chút yêu dị.
Nàng nhìn hắn, không nói lời nào, ánh mắt tĩnh lặng mà quật cường. Nam nhân trước mặt không phải là người mà nàng có thể dễ dàng đoán được tâm tư. Hiện nay điều nàng có thể làm chính là giữ được mạng sống và tôn nghiêm.
"Tướng quân, tướng quân, thuốc đến rồi đây." Đúng lúc này, một gã sai vặt thấp bé gầy yếu chạy vào, cầm hai gói thuốc to đổ vào trong bồn tắm, khuấy đều, thử lại nhiệt độ nước, "Tướng quân, có thể tắm rồi ạ." Ngụy Lãnh Nghiêu nở nụ cười, cười đến thiên chân vô tà.
Cố Khinh Âm thả lỏng. Lúc hắn buông nàng ra, nhìn nàng thở gấp hai tiếng, lại nhìn gã sai vặt đột nhiên chạy vào.
Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn gã sai vặt, lại nhìn Cố Khinh Âm, "Hôm nay sao lại là ngươi lấy thuốc?"
Gã sai vặt đó gãi đầu, cười nói: "Tướng quân, vừa rồi tiểu nhân quên nói với tỷ ấy, không trách tỷ tỷ được." Nói xong, gã sai vặt đóng cửa đi ra ngoài.
Cố Khinh Âm quay người lại, nhưng Ngụy Lãnh Nghiêu đã cởi ngoại bào, đang nghiêm mặt lạnh lùng nhìn nàng.