- Trang chủ
- Nữ Quan Vận Sự
- Chương 64: Nói chuyện với nhau trong rừng
Tác giả: Tiểu Nhục Tống
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<tbody></tbody>
Qua lời nói của phụ thân, Cố Khinh Âm cũng hiểu biết chút ít về Thượng Quan Dung Khâm. Trong ngữ điệu của nàng có vài phần tôn trọng, với thanh danh và địa vị của hắn, nàng cứ nghĩ đấy phải là một văn sĩ trung niên đức cao vọng trọng, không thể nghĩ được vị Thượng Quan đại nhân này còn khá trẻ tuổi, lại có khí chất phong thái như thế. Lúc này, hắn đứng trong rừng mai trông càng lịch sự tao nhã, như một bức tranh thuỷ mặc. Cố Khinh Âm không phải là người quá để ý tướng mạo của nam tử, nàng cũng từng gặp rất nhiều kiều người, tuấn tú có, xấu xí có, nhưng không thể không thừa nhận, dung mạo của Thượng Quan Dung Khâm rất hoàn mĩ, không quá yểu điệu mị hoặc như kiểu nữ tử, mà rất thanh nhã tự nhiên. "Cố đại nhân không cần đa lễ." Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ nói: "Lúc trước trong triều nghe đồn thân thể của Cố đại nhân không khỏe, hôm nay lại gặp ở đây, quả thật là hơi bất ngờ." Cố Khinh Âm phục hồi lại tinh thần, trên mặt thoáng chút bối rối, trả lời: "Nói ra thật xấu hổ, hạ quan nhất thời vô ý bị thương trong núi gần đây nên được tướng gia thu lưu, ở lại dưỡng thương." Nàng nói dối mà trong lòng cứ thấy chột dạ, gục đầu xuống, không dám nhìn mặt Thượng Quan Dung Khâm. "Thì ra là thế, xem ra Hàn tướng cũng không phải là người không có tình người." Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, nhưng lời này lại khiến cho Cố Khinh Âm càng thêm chột dạ. Trong triều không ai không biết quan hệ giữa Hàn Cẩm Khanh và Giang Lăng vương, mà Cố Đức Minh lại là người của Giang Lăng vương nhân, chẳng lẽ Hàn Cẩm Khanh có thể giữ con gái của Hàn Cẩm Khanh ở lại dưỡng thương? Lời này rốt cuộc tin được mấy phần. Cố Khinh Âm âm thầm cắn răng, chuyển đề tài, hỏi: "Thượng Quan đại nhân, sao ngài lại đến sơn trang?" "Thánh thượng đặc biệt lệnh ta tới thăm hỏi tình hình của Hàn tướng." Hai người sóng vai đi trong rừng mai, trên đầu là đủ các loại hoa mai đang khoe sắc, nhưng lúc hai người nói chuyện với nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Cố Khinh Âm ngẩng đầu, đối diện với một bên sườn mặt lịch sự tao nhã của hắn, một lọn tóc đen rũ xuống bên mặt hắn, giọng nàng bất giác nhỏ đi, "Thì ra là thế." Lại đi thêm một đoạn, Cố Khinh Âm do dự mãi, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Đại nhân, gần đây trong triều có gì thay đổi không, gia phụ vẫn mạnh khỏe chứ ạ?" Thượng Quan Dung Khâm dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, "Nếu Cố đại nhân lo lắng như vậy, sao không quay về thử xem?" "Hạ quan..." Cố Khinh Âm muốn nói lại thôi, khẽ lắc đầu, tự an ủi mình: "Quên đi, cũng hơn mười ngày rồi, qua một thời gian nữa hạ quan sẽ trở về thỉnh tội." "Vị trí Ngự sử đài chưởng sử đã thay người rồi." Thượng Quan Dung Khâm nói. Cố Khinh Âm rất kinh ngạc, mắt mở to, "Không có khả năng! Mới có mấy ngày, Tống đại nhân làm sao có thể... Tống đại nhân, ông ấy thế nào rồi?!" "Ông ta không làm tròn trách nhiệm bị biếm chức rồi." Thượng Quan Dung Khâm vẫn nhìn nàng, trong mắt dường như có sức mạnh trấn an lòng người, "Nhưng, Cố đại nhân thực sự không biết gì sao." "Không có khả năng, không có khả năng." Cố Khinh Âm lẩm bẩm: "Tống đại nhân là người thanh liêm, làm sao có thể không làm tròn trách nhiệm?" Đôi mắt nàng sáng ngời, nhìn về phía Thượng Quan Dung Khâm, "Nhất định là có người hãm hại ông ấy, đúng không? Thượng Quan đại nhân, ngài, ngài có thể giúp Tống đại nhân không?" Nàng kích động bắt lấy cánh tay Thượng Quan Dung Khâm. "Thánh chỉ đã hạ, dù có là ai cũng không thể xoay được ý trời." Hắn liếc mắt nhìn những ngón tay trắng nõn tinh tế đang nắm lất áo bào mình, tự nhiên cầm tay nàng. Cố Khinh Âm nhìn vào mắt hắn, trầm tĩnh, hiền hòa, khiến người ta tâm an, nàng dần dần tỉnh táo lại, buông tay ra, "Thượng Quan đại nhân, hạ quan thất lễ." "Cố đại nhân tâm tính nhân hậu, lại là cộng sự với Tống đại nhân nhiều năm, khó tránh khỏi kích động như thế." "Còn gia phụ..." Nàng sợ lại nghe được tin tức gì không tốt. "Mấy ngày gần đây ta không ở trong Hàn Lâm Viện, nhưng có gặp qua Cố đại học sĩ vài lần, tất cả đều bình thường, Cố đại nhân yên tâm." Hắn vỗ nhẹ lên vai nàng như để trấn an, lại liếc nhìn nàng một cái, nói: "Cố đại nhân mới bị ong đốt, lát nữa về nên mau chóng bôi thuốc mỡ giải độc." Cố Khinh Âm gật gật đầu, an tâm, hai người cùng bước về phía trước. Thượng Quan Dung Khâm khoanh tay bước đi, đầu ngón tay dính một cánh hoa mai hắn vừa lấy xuống trên má Cố Khinh Âm, cánh mai trắng trong suốt, thơm thoang thoảng. Cố Khinh Âm đang có tâm sự, đi bên cạnh Thượng Quan Dung Khâm mà bước chân không hề nhẹ nhàng, bên môi vẫn còn ấm áp, hơi ngứa, khién nàng lại nghĩ tới cảnh vừa rồi dưới tàng cây mai, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thượng Quan Dung Khâm một cái, lại nhanh chóng cúi đầu. Hành động này lại rơi vào trong mắt Tiểu Nguyệt. Cố Khinh Âm quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, khó trách Sở Phong bảo Tướng gia theo dõi nàng. Nam nhân này hôm qua mới từ kinh thành đến đây, cũng là người có địa vị cao mới được tướng gia hậu đãi, nhưng lúc này đã bị Cố Khinh Âm quyến rũ. Loại này nữ nhân, tướng gia sẽ không coi trọng, hừ! |
||||
Tìm kiếm với từ khoá: | ||||
Xin ủng hộ: Share |
||||
25 phút trước | ||||
<tbody></tbody>
|
||||
Re: [Cổ đại] Nữ quan vận sự - Tiểu Nhục Tống - Điểm: 11 Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! Chương 65: Khinh Âm chất vấn Ban đêm, Cố Khinh Âm rửa mặt xong, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh cửa sổ, soi gương bôi thuốc mỡ lên chỗ bị ong vàng đốt. Vết thương nằm ở gần môi, hơi hồng hồng, tạo thành một cái lỗ rất nhỏ, vẫn còn hơi đau, nàng cẩn thận thoa một lớp thuốc mỡ mỏng lên đó. Lúc sắp thoa xong, ngón tay thon dài của nàng dừng lại một chút, không khỏi nhớ cảm giác ẩm ướt ấm nóng bên khóe môi lúc đó. Trong đầu hiện ra khuôn mặt của một nam tử thanh nhã anh tuấn, trong lòng nàng nhảy dựng, nhắm chặt hai mắt lại, khuôn mặt nho nhã của Nguyễn Hạo Chi lại hiện lên. Trong lòng nàng nhất thời hỗn loạn, không rõ rốt cuộc mình muốn thấy hắn, hay là sợ thấy hắn. Hạo Chi, em nên dùng mặt mũi nào để gặp lại chàng đây? Chúng ta còn có thể trở lại từ trước được không? Cố Khinh Âm nhìn vầng trăng sáng ngời ngoài cửa sổ đến xuất thần. Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng đàn du dương, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh nặng nề, đi thẳng vào lòng người. Cố Khinh Âm nghe đến nhập thần, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, nàng cả kinh, quay lại nhìn, đối diện với đôi mắt phượng tựa tiếu phi tiếu của Hàn Cẩm Khanh. "Xem ra Cố đại nhân ở biệt uyển của bản tướng không tệ." Hắn đi vào, đứng trước mặt Cố Khinh Âm, "Bản tướng còn đang lo lắng cho Cố đại nhân." Hàn Cẩm Khanh mặc bộ áo bào bằng tơ lụa đen, tóc mượt như nhung dùng một sợi gấm màu xanh ngọc cột lại, ánh nến chiếu sáng dung mạo như vẽ của hắn. Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên một chút nhìn hắn, cười lạnh: "Tướng gia có lòng, hạ quan vô cùng cảm kích." Hàn Cẩm Khanh đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ của nàng, hàng mi dài nhướng lên, "Cố đại nhân thật sự là người có ngàn khuôn mặt, ban ngày còn nói nói cười cười với Thượng Quan đại nhân, sao lúc này lại lạnh nhạt với bản tướng?" Cố Khinh Âm dùng sức thoát khỏi tay hắn, đứng lên, giọng nói lạnh lùng: "Ngài làm cho người theo dõi tôi?" "Bản tướng chỉ quan tâm đến Cố đại nhân." Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại, cầm lấy chén trà còn vơi trong tay, đặt bên môi nhấp một ngụm nhỏ, "Không phải từ lúc Cố đại nhân đến nơi này vẫn luôn muốn gặp bản tướng sao, tối nay cũng coi như cho cô thỏa mãn tâm nguyện." Cố Khinh Âm ghét nhất là ngữ điệu không nhanh không chậm, tỏ ra vô tội của hắn, lập tức trả lời: "Ngài cho ngài là ai?! Nếu không phải muốn lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, tôi cũng chẳng muốn gặp ngài!" "Chậc chậc chậc, Cố đại nhân đúng là vô tình, thân thể trần trụi đêm đó xông vào phòng bản tướng tìm mọi cách quyến rũ, hoan hảo cùng bản tướng tới nửa đêm, không biết là ai?" Hàn Cẩm Khanh cũng đứng lên, dính sát vào nàng, vây nàng giữa người mình và bàn trang điểm. Máu nóng của Cố Khinh Âm dâng lên, hai mắt đỏ đậm, đôi môi đỏ mọng run rẩy, "Tôi không hiểu ngài đang nói gì!" Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng chằm chằm, "Không hiểu sao?" Hắn ôm eo, kéo nàng vào trong lòng, chỉ ngửi thấy mùi thơm tự nhiên lẫn mùi thảo dược phả vào mặt "Bản tướng có thể từ từ giúp cô nhớ lại..." Hắn mị hoặc nói một câu, một bàn tay bắt đầu không an phận lưu luyến trên ngực nàng. Cố Khinh Âm bắt đầu giãy dụa kịch liệt, "Ngài buông ra! Buông ra!" Nàng dùng cả tay cả chân, mặt mũi đỏ bừng, hơi thở dồn dập, rốt cục Hàn Cẩm Khanh cũng buông nàng ra, nàng lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn hắn. Hàn Cẩm Khanh đã ngồi xuống, tựa nửa người vào chiếc giường dài, vài sợi tóc dính trên gương mặt như ngọc của hắn, trông vừa lười biếng lại vừa nguy hiểm. "Tống đại nhân bị biếm chức, có liên quan đến ngài?" Cố Khinh Âm thoáng bình phục hơi thở, trực tiếp hỏi. "Thượng Quan Dung Khâm nói cho cô biết?" Hàn Cẩm Khanh cầm lấy chén trà, thản nhiên hỏi lại. “Thượng Quan đại nhân nói cho tôi biết Tống đại nhân gặp chuyện không may, vị trí Ngự sử đài chưởng sử đã thay người ngồi." "Vậy sao? Vậy Cố đại nhân dựa vào đâu mà nói là bản tướng làm chuyện này?" Con ngươi đen thâm thúy của hắn khóa chặt lấy nàng |