- Trang chủ
- Nữ Quan Vận Sự
- Chương 3: Thân thể biến hóa
Tác giả: Tiểu Nhục Tống
Cố Khinh Âm gặp chuyện không may, Cố phủ như lâm đại địch, Cố mẫu cầm khăn tay lau nước mũi nước mắt, khóc kể, “Lão gia, thiếp đã nói thế nào? Nữ nhi nhà chúng ta ngoan ngoãn tốt đẹp như thế, cần gì phải vào triều làm quan. Hiện tại thì hay rồi, đến cái mạng nhỏ cũng suýt mất!”
Hai hàng lông mày của Cố Đức Minh nhíu chặt, mây mù giăng đầy trên khuôn mặt đoan chính, hỏi nữ nhi: “Con có thấy rõ là người phương nào động thủ với con không?”
Cố Khinh Âm lắc đầu, “Mấy hắc y nhân đó đều che mặt, võ công cực cao.”
Cố Đức Minh hơi trầm ngâm, nói: “Khinh Âm chớ sợ, để phụ thân đến vương phủ, xin Vương gia tăng số người bảo vệ an toàn cho con.”
Cố Khinh Âm bị hoảng sợ, hai ngày liên tục chưa vào triều, Cố mẫu phân phó tỳ nữ nấu canh bồi bổ thân thể cho nàng.
Kỳ thực ngày ấy Cố Khinh Âm luôn luôn ngủ gà ngủ gật, căn bản không nhớ rõ những chuyện đã trải qua, chỉ cảm thấy giống một giấc mộng bình thường, hơn nữa thân thể lại không có chỗ nào không khoẻ, nên trong lòng cũng không quá để ý.
Biến hóa duy nhất là thân thể nàng không hiểu sao cứ khô nóng, như có cái gì rục rịch trong cơ thể, loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng cũng không khó chịu, nên Cố Khinh Âm không nói cho ai biết.
Nguyễn Hạo Chi mỗi ngày đều chạy đến Cố phủ, biết Cố Khinh Âm gặp chuyện không may, tự nhiên trong lòng nóng như lửa đốt, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Khinh Âm, ta không cho nàng ra ngoài làm việc nữa.”
Tim Cố Khinh Âm đập nhanh, Nguyễn Hạo Chi và nàng là thanh mai trúc mã, hôn nhân của hai người đã được trưởng bối định ra từ lâu, tình cảm cũng rất thoải mái, bình thuận không sóng gió, bọn họ đã sớm nhận định người kia là một nửa còn lại của mình.
Trong cơ thể lại có một cơn xao động, Cố Khinh Âm xấu hổ đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “A Hạo, hôn em.”
Nàng là một nữ tử luôn giữ truyền thống, bây giờ vẫn thế, lúc nói ra thỉnh cầu xấu hổ này, chính nàng cũng không tưởng tượng nổi.
Lúc đầu Nguyễn Hạo Chi tưởng mình nghe lầm, sau khi kịp phản ứng thì rất vui sướng. Hắn cúi đầu, dịu dàng chạm vào đôi môi nàng, đầu lưỡi mềm tinh tế liếm cánh môi như hoa của nàng, bắt đầu mút thật dịu dàng.
Cố Khinh Âm động tình rên rỉ, kìm lòng không đậu dính sát thân thể vào trong lòng Nguyễn Hạo Chi.
Nguyễn Hạo Chi nhu tình như nước, cũng chưa bao giờ vượt quá phép tắc quỷ củ đối với Cố Khinh Âm. Dù hai người đã sớm đính hôn, nhưng số lần thân mật cũng rất ít.
Một nụ hôn triền miên qua đi, hai người thở hổn hển tách nhau ra, nhìn vào mắt nhau, đều mặt đỏ tim đập.
Đôi mắt của Cố Khinh Âm như hai đầm nước trong suốt, cái miệng nhỏ hé mở, “A Hạo, không bằng chúng ta sớm thành thân đi?”
Nguyễn Hạo Chi kinh ngạc vui vẻ vạn phần, liên tục gật đầu.
Ban đêm, Cố Khinh Âm ngâm người trong thùng nước ấm, hơi nóng bốc lên, da thịt như bạch ngọc thoáng sắc hồng tự nhiên.
Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài như thiên nga, tay nàng hất nước lên cổ, dòng nước quanh co xuống đến vùng ngực nóng bỏng, chậm rãi rơi xuống dọc theo vùng bụng, thiêu đốt nơi bí ẩn xấu hổ.
Nữ tử của vương triều Hưng Hòa đa phần coi gầy là đẹp, đa số nữ tử vì theo đuổi mỹ danh, mà khiến thân thể gầy trơ cả xương, có thể coi là thanh tú, nhưng chưa tới mức thướt tha.
Tuy nhiên Cố Khinh Âm không phải loại hình như vậy, nàng chưa bao giờ cố ý theo đuổi dáng người kiểu đó. Trời sinh cho nàng khung xương tinh tế cân xứng, dáng người thon thả tú nhã, thướt tha yêu kiều, nhất là hai bầu ngực cao ngất căng tròn, no đủ kiên định, đỉnh hồng mai diễm lệ bức người, ngày thường mặc quan bào rộng thùng thình cũng không che được dáng người lung linh. Lúc này Cố Khinh Âm soi gương, dù đang nhìn thân thể mình cũng thấy ngượng ngùng.
Tắm rửa xong, nàng cũng không biết mình bị làm sao, toàn thân trên dưới chỉ quấn một cái sa mỏng màu trắng, cứ như vậy đứng trước gương đồng.
Đầu ngón tay nàng chạm nhẹ vào đôi hồng mai trước ngực, cả người run lên, chậm rãi đưa cả hai tay bao lấy bộ ngực nõn nà đầy đặn, nhẹ vuốt, không biết qua bao lâu, trong miệng nàng tràn ra một tiếng rên rỉ rất nhẹ, trong bụng trào ra một dòng nhiệt dính ẩm ướt gốc đùi non mềm của nàng.
Cố Khinh Âm ngừng động tác, giật mình, nàng, nàng đang làm gì thế này?