- Trang chủ
- Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu
- Chương 35-2: Phiên ngoại 1: Thế giới trong mắt Lộ Lộ (thượng)
Tác giả: Vạn Sự Như Ý
Tôi tên là Lộ Lộ, từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ thì tôi đã sống một chỗ cùng ba, mẹ và chị.
Nhưng mà, trong quá trình tôi dần lớn lên, tôi dần dần trở nên tự ti, không hề giống như trước nữa có thể tùy ý vui vẻ, tôi luôn chui vào phía dưới cái ghế để nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề: tại sao tôi, ba mẹ, chị lại có vẻ ngoài không giống nhau? Tại sao bọn họ cao lớn như thế lại có hai chân để đi bộ, còn tôi lại thấp thế hơn nữa lại phải ‘bò’? Có thể bởi vì ‘tôi không giống người khác’ mà họ sẽ vứt bỏ tôi? Hu hu, tôi lại thấy được chị ấy dựng thẳng chân mày, mắt hạnh trừng trừng ‘đe dọa’ nhìn tôi, còn lớn tiếng quát, tôi là cô bé lọ lem khổ sở nên chỉ có thể im lặng cúi đầu, chui vào phía dưới cái ghế chờ khi chị gái ác độc cảm thấy không thú vị rồi bỏ đi, chỉ để lại một cái ghế nhỏ màu hơi vàng—thấm nước đái! (-_-! Khó trách mày bị chửi!)
Cho đến một ngày nào đó, tôi chơi đến quên cả mọi thứ, tôi không thể nhịn được vấn đề sinh lý đột nhiên đến của mình, tôi đành phải đi đến nơi một nơi có một cái lỗ to, để lại dấu vết ‘tôi đã từng qua đây’. Tôi rất không thích nơi này, bên trong hố to còn có một lỗ nhỏ đen ngòm, có một lần thiếu chút nữa thì tôi đã ngã quỵ vào bên trong, đầu hướng về lố nhỏ, mau mắn lúc này chị lấy tay kéo cổ của tôi lại….Chuyện ngày đó, cho đến tận bây giờ nghĩ đến vẫn còn thấy sợ hãi!
Ôi, tôi chỉ lén đi tiểu một chút lại để cho chị ấy thấy được, ô ô, phải làm sao đây ~~~ tôi giật giật lỗ tai, vừa tiếp tục đi tiểu vừa tiếp tục suy nghĩ vấn đề rất nghiêm túc, thuận tiện giương đôi mắt sợ hãi nhìn chị ấy---- Ưmh? Như thế nào mới có thể nhân lúc chị ấy không để ý thì kịp thời chạy đến ngồi xuống ở cái ghế đối diện đây! Tôi nghiêng măt nhìn ~ tôi nghiêng mắt nhìn ~ tôi lại nghiêng mắt nhìn ~ Ồ! Không nghĩ tới lần này chị ấy lại không bày ra gương mặt một bà mẹ kế mà ngày thường hay xuất hiện cũng không có giống bộ dáng một người đàn bà điên vô cớ đánh mông tôi. Ưmh~ ngược lại còn lộ ra một vẻ mặt khác thường là -- dịu dàng? Khích lệ? Nụ cười hiền từ? Hả, còn dịu dàng vuốt ve, sờ đầu tôi, mặc dù tôi tin chắc rằng trong này nhất định có âm mưu, nhưng tôi vẫn rất cao hứng ngẩng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay của chị ấy. Thì ra chị ấy cũng rất dịu dàng nha! Tôi quyết định thích chỗ này! Ngày ngày đều phải xác định đến nơi này nằm!
Được ba mẹ, chị yêu thích, cuối cùng tôi cũng đã có thể đem sự tự ti giấu dưới tận đáy lòng, dần dần khôi phục sự tự tin, hoạt bát ngày thường. Mỗi ngày tôi đều chọc ba, mẹ, chị cười vui vẻ. Dĩ nhiên, tôi càng vui vẻ hơn! Chỉ là có một điều tiếc nuối là khi nhìn thấy khóe miệng tôi gần tờ báo, thì nghe thấy ‘không thể tùy ý cắn rách nữa!’ Thiệt là, tôi ai oán nghĩ, ba mẹ bọn họ thật là cổ hủ, không hiểu được niềm vui sướng của cuộc sống, xé giấy có biết bao nhiêu là niềm vui nha, thanh âm ‘soạt, soạt’ rất thanh thúy đó! (-_- không đánh mày mới là lạ!)
Được rồi, nhìn trên phân thượng bọn họ yêu quý tôi như thế, tôi quyết định sau này sẽ không cắn giấy nhà mình nữa, cắn nhà người khác vậy!
Có một ngày chị ấy cho tôi đeo một sợi dây rất đẹp, dẫn tôi đi một nơi khác, lúc này tôi mới biết, thì ra thế giới này rất lớn. Tôi vui vẻ chạy trên mặt cỏ, sau đó, tôi mới phát hiện ra, đa số gia đình đều có một hoặc hai thành viên ‘không giống người khác’. Ai nha, có mốt số có lông rất dài, đều che khuất cả mắt nữa! Xem ra, tôi đây có một bộ lông ngắn mới có thể dễ dàng đến chỗ ba, mẹ đó, tôi cao ngạo ngẩng đầu, đạp những bước đi ưu nhã, thục nữ đi ngang qua gia hỏa lông dài bên cạnh này.
Trong nháy mắt, sự tự ti mà tôi chôn dấu dưới đáy lòng không thuốc chữa đã tự khỏi rồi.
Cứ như vậy tôi không buồn không lo, vui vẻ sống. Rồi một ngày nào đó, tôi phát hiện trên giường của chị ấy có một quả hồ lô nhỏ xanh biếc….
Ưmh, chị ấy thật nhỏ mọn, thứ đồ đẹp như thế này lại không cho mình chơi? Tôi dùng sức vươn tay, cuối cùng đem hồ lô ngậm trong miệng, đang muốn giấu vào căn cứ bí mật để tỉ mỉ xem xét. Ai ngờ, đúng lúc này, thế nhưng chị ấy lại nổi giận, liều mạng tranh giành nó với tôi. Được rồi, không cho thì không cho ~ hừ ~ ai hiếm lạ cái đó chứ ~ không đợi tôi phun ra, chị ấy lại đưa ngón tay vào trong miệng tôi để lấy, trong lúc không cẩn thận đầu ngón tay của chị ấy bị hàm răng sắc bén của tôi gây thương tích, gây ra một vết thương nhỏ.
Hu hu, chị, người ta thật sự không phải cố ý mà ~ tôi đang định làm nũng, nhận sai lầm, ai ngờ, lúc này chị ấy lại ‘hưu’ một tiếng, biến mất trước mặt tôi!
Chị, chị, người đang ở đâu? Đang cùng tôi chơi trốn tìm hay sao? Tôi tìm ở dưới đáy giường, dưới cái ghế, đáy bàn, tìm kiếm bóng dáng chị ấy ở những nơi có thể ẩn thân được, trái tim tôi không ngừng nảy lên, xem xem chị ấy có ở những nơi đó hay không? Hu Hu ~~ chị ơi, người ta thua có được hay không, chị, người ra ngoài đi mà~~
Không ngờ chị ấy lại ‘hưu’ nữa, xuất hiện trước mặt tôi! Wow, chị thật vĩ đại, chị biết phép thuật nha, người ta cũng muốn học ~~ uông ~ tôi hưng phấn chạy về phía chị ấy.
--- ------ ---------
Tôi thấy được mẹ đang kinh hoàng chạy về nhà, bà ‘ phanh’ đóng cửa! Sau đó, còn lấy kệ để dép chặn cửa ra vào lại nữa!
“Uông ~” mặc dù có đủ loại nghi ngờ, nhưng tôi vẫn như cũ lắc lắc mông đít hoan nghênh mẹ quay về, ai ngờ lại đón nhận một cái liếc mắt của mẹ, mẹ bắt tôi đi nơi khác chơi!
Tôi ngoan ngoãn ngồi cạnh cửa, dựng lỗ tai lên, thỉnh thoảng nghe được những âm thanh kỳ lạ từ bên ngoài, có tiếng hô, tiếng kêu thảm thiết, có cả thanh âm chạy trốn nữa! Rất hỗn loạn! Tôi cảnh giác nhìn ngoài cửa chằm chằm, mỗi lần chuẩn bị lên tiếng để cảnh cáo thì bị mẹ nghiêm nghị quát lớn không cho phép lên tiếng!
Được rồi, Lộ Lộ là bé ngoan, Lộ Lộ rất nghe lời! Nếu ai dám xông tới, tôi liền một ngụm cắn chết. Tôi giống như một ông chú bảo vệ, nghiêm túc ngồi chồm hỗm cạnh cửa, thời khắc cảnh giác động tĩnh bên ngoài, tôi không quên lời mẹ bảo, nghe được âm thanh kỳ quái, cũng ức chế phản ứng tự nhiên, an tĩnh để ẩn núp.
Tôi thấy được mẹ vẫn lo lắng, đi tới đi lui,còn thường xuyên nhìn đồng hồ trên tường, trung bình một phút nhìn một lần. Tôi hiểu rõ mẹ đang lo lắng cái gì, ba cùng chị còn chưa quay lại! Hu hu ~~ ba, chị ơi, các người mau quay lại đi, Lộ Lộ nhớ hai người!
Quay về! Thính lực bén nhạy để cho tôi nhận ra tiếng bước chân của ba cùng với chị, tôi đứng lên, hưng phấn giãy dụa mông nhỏ, bày tỏ nghênh đón với người thân!
Mẹ cũng từ hành động và cử chỉ của tôi mà hiểu được tin tức, vội vàng dời ra kệ giày đang chắn cửa, nghe động tĩnh bên ngoài, do dự một chút rồi mở cửa ra.
Ai biết được, chúng tôi lại nhìn thấy ba ba đang hôn mê bất tỉnh cùng vẻ mặt kinh hoàng của chị, bên cạnh còn nằm một người chết vừa cháy khét.
Mẹ cùng chị đưa ba ba vào nhà, đặt nhẹ lên giường.
Tôi đau lòng cùng lo lắng theo sát chân mẹ cùng chị, lại không giúp được gì cả. Lần đầu tiên tôi bắt đầu thống hận bản thân có dáng người nhỏ thấp như thế. Mặc dù tôi đứng bằng hai chân sau, tôi cũng không thể nhìn thấy được bóng dáng của ba ba, không biết baba bị thương như thế nào. Chỉ nhìn thấy cánh tay rũ xuống của ba, trên cánh tay có một vết thương vừa dài vừa sâu!
Hít….! Nhất định rất đau, mặc dù bị thương trên thân ba nhưng lại đau ở lòng tôi.
Ngày ấy, giống như mây đen che đỉnh núi, là ngày tôi đau lòng nhất từ lúc chào đời tới nay. Tâm tình vui sướng, không tim không phổi không có ở đây nữa, giống như một người mất đi người thân vậy, mất hồn mất vía. Tôi không xa không rời canh giữ bên giường ba, lo lắng đến nối ngay cả bữa tối mỹ vị cũng không có tâm tình ăn.
Vẻ mặt của mẹ cũng rất lo lắng ngồi trên ghế salon, thỉnh thoảng còn lấy tay chùi nước mắt bên má, yên lặng khóc thút thít.
Cả một ngày chân mày đang nhíu của chị cũng chưa giãn ra, thường ngày chị ấy dẽ không như thế đâu, chị nói như vậy sẽ có nếp nhăn. Tôi xem chị thỉnh thoảng dùng một loại nước gì đó có mùi thơm lau chùi miệng vết thương của ba, tôi cảm thấy nhất định nước kia có thể chữa khỏi cho ông.
Tôi yên lặng canh giữ bên cạnh ba một ngày một đêm! Ban đêm, tôi nhẹ nhàng duỗi chân chọc chọc vào lòng bàn chân của ba đang đặt ở cuối giường, nhưng mà vô luận tôi chọc như thế nào đi chăng nữa, baba cũng không giống ngày thường vì bị tôi chọc tỉnh mà mở mắt ra để quát lớn tôi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…..Tôi cũng không biết rốt cuộc là đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi, chỉ nhớ rõ vào một ngày đó, sau khi ăn cơm trưa xong, nằm nghỉ bên cửa sổ ở trong phòng ba một lát, bỗng dưng trên giường truyền ra một tiếng động nhỏ. Tôi cảnh giác mở mắt ra, ngay sau đó lại thấy cánh tay của ba cử động.
“Uông, uông ~” Tôi vui sướng chạy đi báo tin vui cho mẹ và chị.
Nhất định nữ thần may mắn đứng về phía nhà chúng tôi, ngày ấy, trong nhà xuất hiện không khí vui sướng một lần nữa, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Muốn chuyển nhà hả? Tôi nhìn mọi người đang nhanh chóng thu dọn đồ trong nhà, ‘vèo’ một tiếng, vật đó lại không thấy đâu. Tôi cũng lắc lắc mông nhỏ tham dự vào công việc dọn dẹp cùng với mọi người. Tôi thu thập những món đồ chơi trong ‘nhà’ của mình, tập trung chúng lại rồi dùng hết sức lực từ khi ra đời tới nay, kéo chúng về phía chị.
Đến trước mặt chị. “Uông ~~” Tôi cũng muốn dọn, tôi ngồi chồm hổm, nhìn chị nịnh nọt.
Nhìn thấy những vật đó biến mất trong tay chị, tôi đang âm thầm hả hê, chị lại làm ảo thuật rồi, ai ngờ ‘hưu’ một tiếng, tôi mất đi tri giác.
Phía trước đang đặt những món đồ chơi của tôi. Hì hì, không thiếu một cái nào. Tôi đang định ngẩng đầu, nhận sự khen ngợi của chị. Ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, tôi giật mình!
Đây là đâu? Chị đâu? Ba và mẹ nữa?
Tôi đi đến một nơi xa lạ, trên mặt đất chất đầy những vật dụng đang nằm ngổn ngang dưới đất, những thứ đồ này tôi đều rất quen thuộc, đây là nhà tôi hả ~~
Bên cạnh còn có một vùng đất đai rộng lớn, trong vườn trồng đầy những cái gì đó mà tôi có thể ngửi thấy được hương thơm hoặc là những thứ đồ chơi rất thú vị.
Trong không khí tràn ngập một luồng không khí ngọt ngào, thoải mái, mùi thơm giồng mùi mà chị đã cho ba uống.
Xung quanh chất đầy những vật dụng gia đình khiến tôi cảm giác thân thiết, tâm tò mò nổi lên, tôi vui mừng nhảy vào đồng ruộng! Thoải mái chạy bên trong mảnh đất rộng này, trước tới giờ tôi chưa được chơi tận hứng như lúc này vậy. Lúc trước đi ra ngoài, chị đều dắt tôi đi, thật chặt không buông ra, dĩ nhiên tôi cũng sợ hãi những chiếc xe chạy vuột qua.
Thỉnh thoảng tôi lại gặm những thứ rau củ đầy tươi ngon, sắc, ngọt, chua, cay đầy đủ hương vị!
Rốt cuộc những thứ này là gì, thôi, toàn bộ đều là của tôi, tôi sẽ chôn dấu tụi mày đi.
Vui chơi thỏa thích một hồi lâu, tôi cảm thấy toàn thân đều bẩn, sợ chị mắng! Hì hì, không phải bên kia có một cái ao sao, tắm một cái thì sạch sẽ liền. Tôi ‘bùm’ nhảy vào ao nước.