- Trang chủ
- Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi
- Chương 17: Đêm xuân cộng chẩm (gối)
Tác giả: Yến Thính Huyền
« Nương nương, Liên Nhi của Hoa Thanh Cung lén lút đến đây, vừa rồi còn nói chuyện cùng cung nữ mới tới. » Xuân Phân cầm khăn lau tóc cho Tiêu Quân Nhã nói.
Tiêu Quân Nhã mặc sa y hồng nhạt lười nhác dựa vào nhuyễn tháp, lộ ra gáy ngọc, bộ ngực đầy đặn nửa che nửa đậy, sa mỏng phủ đôi đùi tinh tế, xinh đẹp vạn phần. Tay vặn xoắn tóc mai, mắt đầy ý cười, nàng nói :
« Đều là cung nữ mới, tìm được cái gì ? »
« Nương nương, không thể nói như vậy, không lẽ ngài mặc kệ Chu Y ? » Xuân Phân bất mãn. Nàng thật không ngờ Chu Y lớn gan như vậy, may mà hoàng hậu nhận ra, nếu không không biết ả sẽ còn làm gì hại hoàng hậu.
« Không sao, để cô ta thư thả đi, cô ta chưa xuống tay đâu. » Tiêu Quân Nhã nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, không chút để ý nói.
Xuân Phân dừng động tác một chút, nhăn mi, bực tức nói :
« Lão gia có ơn với ả như vậy, ả cư nhiên tính toán nương nương, thật là bạch nhãn lang ! »
Tiêu Quân Nhã cười nhưng không nói. Ai cũng muốn bay lên cành cao mà, Chu Y cũng thế thôi. Đi theo nàng, không bằng phản bội nàng tìm con đường sống khác.
« Nương nương, đây là canh hạt sen Uyển quý phi đưa tới. » Thanh Trúc cung kính tiến lên, đem khay giơ lên đầu.
Nhìn canh hạt sen một lát, Tiêu Quân Nhã nói « Để đó đi. » Giờ Tuất đã qua, Kỷ Thi Vân còn có tấm lòng này.
Thanh Trúc đứng dậy, lui ra sau để ở trên bàn. Vừa rồi tiến điện nghe hoàng hậu nói đến Chu tu hoa, nàng liền cân nhắc. Chuyện Chu Y nàng có biết, trước đó vài ngày hoàng hậu đã nói với nàng rồi. Xuân Phân vẫn tiếp tục công việc, nhìn quý nhân trên tháp chậm rãi nhắm mắt.
Nghe có âm thanh rất nhỏ, Tiêu Quân Nhã nhếch môi cười : « Uyển quý phi thực có tâm, đã trễ thế này lại đưa canh hạt sen cho bản cung. »
« Quý phi nương nương luôn có tâm. » Xuân Phân ngừng tay, nhìn tóc rũ xuống, mỉm cười trả lời.
« Ừ, bản cung nhớ trù phòng mới làm hoa quế cao, Xuân Phân, ngươi bưng tới đi. » Tiêu Quân Nhã nhắm mắt phân phó.
« Dạ. »
Tiêu Quân Nhã nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng kia ngừng lại một chút, rồi lại bước đi, càng xa, ý cười càng nồng đậm. Không bao lâu sau liền có hô hấp ấm áp ập tới, nàng nhăn mày nhăn mặt và quay đi chỗ khác. Đoạn, có người điểm mũi nàng, trên môi cũng có xúc cảm ấm áp, nàng lúc này mới mở to hai mắt, bắt gặp phượng mâu mỉm cười, nàng cả kinh, muốn tuột xuống tháp, ai ngờ người nọ lại đè vai nàng, cúi xuống ngậm môi nàng, nhẹ nhàng mut vào, cuối cùng thấy nàng ngây ngốc còn cắn môi nàng.
« Bệ hạ ! » Tiêu Quân Nhã nhíu mi hờn dỗi, mặt đỏ bừng, nàng còn muốn đứng lên, Tô Hành ôm eo nàng đồng loạt ngồi trên tháp. « Sao ngài tới đây ? » Tiêu Quân Nhã tiếp tục đẩy Tô Hành, y bắt được tay nàng, nhìn sa y nửa che nửa đậy, khuôn ngực lồ lộ, y cầm hông nàng, mỉm cười, hô hấp nóng rực hơn :
« Đêm nay trẫm nghỉ ở đây. »
Không thoát được, Tiêu Quân Nhã cũng yên tĩnh trở lại, nhìn y hỏi :
« Không phải ngài đến điện Vu lương nhân sao ? Thế nào lại đến cung thần thiếp ? »
« Thôi đừng nhắc đến. » Y hơi có bất mãn nhìn nàng : « Quân Nhã, thời điểm chỉ có hai ta nàng không được nói đến người khác. »
Tiêu Quân Nhã buồn cười, « Ngài thật là, lớn vậy rồi còn giống như con nít. »
Tô Hành thấy nàng cười vui vẻ, kéo nàng lại gần hơn, vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi, nói :
« Mùi của nàng thật dễ ngửi. Trẫm rất thích. »
Cảm giác y vuốt ve hông mình, hơi thở nóng rực phun ở sau gáy mình, cảm giác tê dại, Tiêu Quân Nhã thầm cười, nút tròn trên vai khẽ động, sa y trợt xuống, lộ ra cảnh xuân mê người. Nàng vòng tay qua cổ và tựa vào vai y, làm như không biết phong tình gì mà tiếp tục nhắc tới Vu lương nhân với giọng nói mềm nhẹ, như muốn hòa tan y :
« Vu lương nhân tuy kiêu căng nhưng bản tính không xấu, nếu nàng chọc ngài không vui, ngài đừng trách nàng. »
Hơi thở nàng thơm mát, người như không xương tựa vào y, không chút để ý y đang căng thẳng như thế nào.
Tô Hành chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như nước lũ mà dâng trào, dục vọng làm y muốn điên cuồng, đây là cảm giác y chưa từng có với bất kì ai.
« Đã nói là không được nhắc đến người khác mà. Trẫm phải trừng phạt nàng như thế nào đây ? » Tô Hành cúi đầu cười, giọng nói đã dẫn theo khát vọng.
Tiêu Quân Nhã cười khẽ, ngẩng mặt, chống lại đôi mắt đầy dục vọng của y, hôn lên môi y, rồi thẹn thùng cúi đầu, tiếng nhỏ như muỗi kêu nói, « Phạt thần thiếp hôn ngài một cái. »
« Lý nào đơn giản như thế ? Nàng nghĩ chỉ có thế mà thu mua được trẫm ? » Tô Hành cười nói, ôm lấy nàng, « Nếu nàng không hôn trẫm thật nhiều, trẫm sẽ không tha thứ cho nàng. » Y đứng dậy, hướng giường mà đi.
Tiêu Quân Nhã thầm khinh bỉ trong bụng nhưng trên mặt thì vẫn thẹn thùng không thôi ; sa mỏng trợt xuống tới đùi, ngực lộ ra hơn nửa. Nàng đỏ mặt ngẩng đầu nhìn y :
« Ngài thật là, lại trêu ghẹo thần thiếp. »
Tô Hành kéo màn xuống, thả nàng lên giường, phi lên đè nàng xuống, hôn nàng thật sâu. Con tim đập nhanh kề cái lồng ngực ấm áp, nàng cảm thụ nhịp tim đập cũng nhanh của y. Y khiêu khích lưỡi nàng, nghe hơi thở hỗn loạn của nàng, tiếng ngâm của nàng.
« Trẫm mới phát hiện, hoàng hậu của trẫm đúng là vưu vật. »
Mâu sắc nàng như uông thủy, mặt hồng hào má đỏ hây hây, mềm mại mịn màng, nụ cười đẹp như cả vườn hoa đua nở, quyến rũ đa tình... Tiêu Quân Nhã bình thường rất đoan trang lại hiền lành, nhưng đôi mắt sẽ lơ đãng toát ra sự quyến rũ làm y kinh diễm mỗi khi bắt gặp. Y biết nàng rất đẹp, dung nhan của tất cả các phi tử của y cộng lại cũng không thể vượt qua nàng. Tính tình nàng cũng tốt, rất dịu dàng, thích cười. Duy không tốt chính là nàng là con gái của Định Quốc công. Lên ngôi đã ba năm nay, y vẫn không thể an tâm làm vua, vì trái có Định Quốc công nắm trọng quyền; phải có Quang Vinh Vương - Tô Jing dã tâm bừng bừng, nếu muốn yên tâm ngồi long ỷ, hai người đó y tất phải trừ. Đôi mắt y như hàn đàm sâu thẳm muốn nhìn xem thấu linh hồn nàng. Tiêu Quân Nhã mỉm cười, vòng tay sang cổ y. Đùi ôm lấy eo y, khẽ vuốt, như trêu chọc như gọi mời. Tóc che mất nửa mặt y, nhìn con ngươi của nàng, y lười nhác, giọng nói hết sức gợi tình, « Thật là quốc sắc thiên hương. » Tiếp theo, động tác càng mạnh để nhập vào hoa tâm... Hô hấp nóng bỏng phun ở cổ, mưa hôn hạ xuống làn da mềm mại, tiếng ngâm yêu kiều tràn ra, hơi thở ngày càng hỗn loạn. Ngoài trướng (màn), ánh nến nổ cái tách nhỏ và dần vụt tắt. Phượng hoàng thêu trên màn giống như phải giang cánh mà bay ; hoa văn vàng may chìm trông lạ rất rõ ràng dưới ánh trăng. Mỗi lần y đụng vào đều đến chỗ sâu nhất làm nàng yêu kiều mà thở không ngừng. Y cầm eo nàng, động tác càng thêm dũng mãnh. Đêm, Phượng Tê Cung đầy tiếng ngâm nga yêu mị, nhu tình lưu luyến, xuân tiêu cộng chẩm.
Tôn Đắc Trung canh chừng ở ngoài làm lơ với những âm thanh trong điện, nhìn bầu trời đêm xa xa. Xuân Phân cũng ở gần đó, tuy cũng là nghe nhiều rồi nhưng lần này độ nóng trên mặt nàng chỉ tăng chứ không giảm, có lẽ là vì tình hình chiến đấu kịch liệt.
Sáng hôm sau, Tiêu Quân Nhã đã thức, nhưng vẫn nằm trong lòng Tô Hành giả vờ ngủ say. Từ khi làm hoàng hậu nàng luôn cẩn trọng, ngàn vạn sẽ không làm ra hành động gì mất phượng nghi. Xưa kia Tô Hành cũng nghỉ ở Phượng Tê Cung, nhưng nàng canh giờ rất chuẩn, cho dù có mệt cỡ nào cũng thức dậy, phân phó cung nhân đem nước nóng thu thập thỏa đáng, sợ y lỡ buổi chầu. Mà lần này, nếu không phải Tôn Đắc Trung vào, e là Tô Hành phải bỏ chầu.
Tô Hành nhìn mỹ nhân đang ngủ ngon trong lòng mà cười. Sợ mình sẽ đánh thức nàng, y cẩn thận đứng dậy, hôn lên môi nàng, mới quyến luyến rời khỏi giường.
« Bệ hạ, nước nóng đã chuẩn bị. » Tôn Đắc Trung hầu hạ y mặc quần áo nói. Hắn đã nhìn ra, bệ hạ dè dặt như vậy, nếu hắn bất cẩn nói lớn đánh thức hoàng hậu, không biết bệ hạ sẽ phạt hắn như thế nào.
Tô Hành ừ một tiếng, khoác ngoại bào đi ra sau điện.
Vì giấc ngủ của Tiêu Quân Nhã, Tô Hành âm thầm tới cũng âm thầm đi, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới toàn cung biết y đêm qua ngủ ở cung hoàng hậu.
Tô Hành đi rồi không lâu, Tiêu Quân Nhã mới chậm rãi thức dậy, nàng vén màn. Xuân Phân, Thanh Trúc tiến lên, cột màn lại.
« Giờ nào rồi ? Bệ hạ đi khi nào ? » Nàng xoa mắt nhập nhèm, hướng hai nha hoàn vẻ mặt tươi cười hỏi.
« Hồi nương nương, giờ mới là giờ thìn ạ, bệ hạ vừa mới đi không lâu. » Xuân Phân cười đáp, chợt cười nói : « Bệ hạ còn dặn nô tỳ không cần đánh thức nương nương, để ngài ngủ thêm một lát, hơn nữa hôm nay nương nương cũng không cần thỉnh an Thái hậu, bệ hạ đã sai người thông báo Cảnh Nhân cung rồi. »
Thật hảo tâm, ngay cả thỉnh an cũng miễn. Tiêu Quân Nhã cười nhưng không nói, để người hầu hạ mình rời giường và đi tắm. Ngồi trước đài trang điểm, nhìn người trong gương không khỏi cảm thấy xa lạ ; nàng cần một đứa con, không chỉ là Đích hoàng tử, mà còn phải là Hoàng trưởng tử. Xem tay nghề Thanh Trúc linh hoạt làm tóc cho mình, Tiêu Quân Nhã hỏi :
« Sinh nhật Triệu phi còn ba ngày nữa phải không. »
« Hồi nương nương, đúng là ba ngày sau ạ. » Thanh Trúc trả lời.
« Dò la được vì sao Vu lương nhân chọc bệ hạ không vui chưa ? » Tiêu Quân Nhã vuốt tóc bên tai, thấy cổ mình có vết hôn, lại nói : « Lấy cảnh sương (kem che khuyết điểm cổ đại) đến che cái này. »
Xuân Phân đang thu thập y bào nghe vậy vội dừng tay đi lại tủ nhỏ lấy một cái bình trắng nhỏ ra, đến cạnh hoàng hậu, nhìn vết hôn trên cổ nàng mà nhịn không được cười ra tiếng. Tiêu Quân Nhã liếc Xuân Phân quát :
« Nha đầu chết tiệt, bản cung ngươi cũng dám cười, có tin bản cung phạt ngươi lệ bạc một năm không. »
« A ! A ! Nương nương ! Nô tỳ trông chờ vào số bạc ít ỏi đó mà sống qua ngày đó, ngài phạt nô tỳ chính là bảo nô tỳ phải ở nhờ Thanh Trúc a ! » Xuân Phân cười tủm tỉm đem cảnh sương xứt lên cổ nàng.
Thanh Trúc cười đáp lời Xuân Phân, lúc này mới nghiêm túc : « Thưa, nghe nói là Vu lương nhân quấn quít lấy bệ hạ nói phân lệ cống quả không đủ, băng cũng không đủ, nói nương nương ý muốn không cho nàng sống tốt, còn cầu bệ hạ nâng phẩm cho nàng. Rốt cục là chọc bệ hạ không vui. »
Tiêu Quân Nhã cười, « Khó lắm bệ hạ mới tới, nàng cư nhiên chỉ có oán giận. Không có xem lại mình là ai sao. »
« Hừ, không chỉ có thế. » Cầm đĩa hoa khô vào, Vũ Đồng nghe hoàng hậu nói thế, khinh thường nói : « Nương nương, ngài không biết, hôm qua bệ hạ đi rồi, Vu lương nhân lại bắt người trút giận, còn ném mấy bình hoa. Sáng nay nô tỳ thấy A Thu sưng hết cả mặt phải. » Vũ Đồng đặt hoa khô trong ngọc lô, đậy nắp.
« Chỉ có thể nói bọn họ không may mắn, đi theo chủ như Vu lương nhân. » Thanh Trúc cắm châu trâm vào tóc hoàng hậu, nói.
Tiêu Quân Nhã nhìn cổ trắng như thường lệ, cười nói : « Vu lương nhân tính tình như thế, sớm hay muộn gì sẽ có ngày hối hận. »
Vũ Đồng suy nghĩ một lát, nghe mùi hoa tản ra từ ngọc lô, cười đáp, « Chính xác. »
Vu lương nhân là tú nữ được tuyển ở ba tháng trước, đêm thứ hai sau khi vào cung được Tô Hành lâm hạnh, vốn là thứ nữ của Vu gia ở Giang Bắc, đứng hàng thứ sáu, mẹ ruột là hầu gái, tính tình yếu đuối, điều này cũng làm cho Vu Noãn Vinh từ nhỏ không được thương yêu, thống hận mẹ ruột, thậm chí còn cực kỳ tâm ngoan thủ lạt ngay khi còn nhỏ, nếu không phải thân phận thứ nữ áp chế, nói không chừng sẽ có chuyện. Ba tháng trước, khi tuyển tú, vì đích tỷ đã có ý trung nhân, Vu đại phu nhân thương tiếc con gái của mình vào cung, bèn chọn thứ nữ trong nhà, Vu Noãn Vinh nắm được cơ hội này mà vào cung, được phong Tam phẩm - Tiệp dư, tính tình bừa bãi từ đó càng lớn lối, không chịu được Tô Hành bỏ bê, nơi chốn gây thù hằn, thanh danh trong cung rất kém. Nếu muốn dùng từ để hình dung thì đó là : tiểu nhân đắc chí.