- Trang chủ
- Mạt Thế: Ngạo Ngôn Ái Thiên Thành
- Chương 3: Dốc sức chuẩn bị
Tác giả: Phúc Hắc Công Tử (Kin)
Kết thúc cuộc đàm phán mất sức với Ân Hiệp Ly, trên đường trở về, Diệp Ngạo Ngôn chọn cách đi bộ. Hắn muốn hít thở không khí, có như vậy hắn mới thấy vơi đi mệt mỏi trong lòng.
Cả ngày nay, hắn dốc sức tìm cách để có thể thu gom vật tư chờ mạt thế. Thực sự đã tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa hắn mới được sống lại, cảm xúc đối với hắn bây giờ vẫn còn rất mờ mịt. Hắn tin mình đang sống nhưng đồng thời hắn lại sợ... biết trước tương lai cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Nhìn dòng người tấp nập, hắn luyến tiếc, rõ ràng mọi thứ đang tốt đẹp như vậy? Tại sao lại xuấy hiện mạt thế cơ chứ?
Aizzz
Đá văng lon coca trên đường, Diệp Ngạo Phi sầu muộn cũng bớt đi. Thôi, có cơ hội đã là tốt lắm rồi! Hắn không nên cầu gì hơn!
"A"
"Xin lỗi"
Do không chú ý đường đi, nên Diệp Ngạo Ngôn cùng một người đi ngược chiều xảy ra va chạm.
"Cô không sao chứ?" Hắn đỡ cô gái bị hắn đẩy ngã trên đất dậy, không quên hỏi thăm tình hình.
Cô gái cùng Diệp Ngạo Ngôn va chạm tên là Lộ Dao.
Lộ Dao phủi bụi trên người, vừ trả lời:"Không sao, là tôi không chú ý, anh không sao chứ?" Cô ngước nhìn Diệp Ngạo Ngôn
1 giây, Diệp Ngạo Ngôn kinh ngạc không thôi.
Rốt cuộc là sai ở đâu? Hay trái đất tròn nên mới thế?
Rõ ràng chỉ một ngày, hắn lại gặp rất nhiều chuyện khác xa với kiếp trước.
Lộ Dao?
Người yêu của Diệp Thế Minh.
Co gái xinh đẹp, thuần khiết lại hiền lành trước mặt này, không ai khác chính là "tình địch" kiếp trước của hắn.
Âm thầm cười nhạo một tiếng, Diệp Ngạo Ngôn lắc đầu:"Tôi không sao, nếu cô cũng không việc gì thì tôi xin phép" nói xong, cũng không đợi Lộ Dao phản ứng, hắn đã đẩy nhanh cước bộ.
Hắn một giây cũng không muốn nói chuyện hoặc nhìn nữ nhân này. Hắn chán ghét cô. Không phải vì cô ta là người yêu của Diệp Thế Minh, mà là vì, nhìn cô ta, hắn sẽ nghĩ đến những chuyện đáng hận kiếp trước, cả kẻ mang tên Diệp Thế Minh kia.
Diệp Ngạo Ngôn đi nhanh, Lộ Dao căn bản không kịp nói gì. Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông tuấn mĩ nho nhã đang dần xa, có chút luyến tiếc.
--☆--''
Đi một đoạn xa, bất chợt, bước chân Diệp Ngạo Ngôn khựng lại. Tầm mắt khóa chặt trên bóng dáng xa xa.
Đó... đó không phải là....
Sao có thể? Người đó chẳng lẻ trước nay vốn đã ở thành phố S?
Nhịp thở chậm lại, cơ thể căng cứng, Diệp Ngạo Ngôn lùi từng bước nhỏ khi nhìn thấy chiếc xe lamborghini màu bạc đang lướt qua hắn.
Nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, hắn đang chạy trốn cái gì?
Mà một khắc này, Diệp Ngạo Ngôn sẽ không bao giờ biết, khi hắn xoay người thì đồng thời chiếc lamborghini bạc cũng chậm dừng lại, qua kính chiếu hậu, một đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.
"Lãnh thiếu, sao vậy?" Người đàn ông đang cầm tay lái, nhìn sang người đàn ông bên ghế lái phụ thắc mắc.
"Không, đi thôi" người gọi Lãnh thiếu lạnh lùng nói.
" Được" tuy rất tò mò nhưng y không dám hỏi.
Chiếc xe lần nữa hòa vào đường, rất nhanh biến mất.
Đêm này, có nhiều người mất ngủ~
--- -----
Từ đêm đó, Diệp Ngạo Ngôn tập trung vào việc thu gom vật tư.
Hắn xin nghỉ phép, dùng số tiền vay mượn và lấy được từ Ân Hiệp Ly, đi xuống nông trại chăn nuôi và trồng trọt ở ngoại thành để chuẩn bị lương thực, rồi lại tìm nơi cất giữ, xong lại về thành phố chạy đông chạy tây mua đồ gia dụng, quần áo, nước uống.... Đến ngày sáu thì hắn về cơ bản cũng có chút vật tư trong tay.
Còn muốn thu thập thêm thì hắn nghĩ chờ đến khi hắn tới Diệp thị rồi sẽ hoàn thiện, cả về vũ khí nữa, trong mạt thế, chỉ dựa vào dị năng là không thể đáng bại được tang thi, nhất khi chúng đến với số lượng đông và cấo bậc cao, vũ khí là thứ giúp con người có thêm cơ hội sống. Mà hiện tại, hắn chỉ dám nhờ Ân Hiệp Ly mua giúp số lượng rất nhỏ, nói chung là không đủ dùng.
Để có được lượng vật tư và vũ khí lớn hơn, hắn đã tính toán rồi, chỉ có Diệp thị mới giúp được hắn. Cho nên, hắn không chỉ phải nhận lại ba ba, mà còn phải dùng mối quan hệ này thật tốt.
Kiếp trước, Diệp gia tuy có nhiều vật tư nhưng lại không dùng được, do các kho hàng đều bị đánh cướp, địa điểm kho hàng khá xa với nhà chính Diệp gia, một phần là do trở tay không kịp, với lượng vật tư ít ỏi trong nhà, hoàn toàn không đủ dùng. Cũng vì thế, kiếp trước Diệp gia trừ hắn và Diệp Thế Minh, không còn ai sống sót, ngay cả ba hắn Diệp Mân, mạt thế mới đến hai ngày đã không trụ được mà qua đời, nguyên nhân chính vẫn là do ông bị bệnh tim
Loay hoay bận bịu cả tuần lễ, chớp mắt một cái, hôm nay đã là ngày trọng đại cả hai đời của hắn, ngày hắn gặp lại người ba thân sinh nhưng không nuôi dưỡng kia.
Chủ nhật, hai anh em Diệp Ngạo Ngôn không phải đi làm, theo thói quen kiếp trước thì cứ 6 giờ sáng, anh em hắn sẽ chạy bộ ở công viên gần nhà trọ, kiến này, ngày hôm nay tuy hắn đặc biệt không muốn đi, rồi nghĩ đến việc phải làm thì đành miễn cưỡng cùng Diệp Ngạo Phi theo lộ trình chạy bộ, bởi lát nữa thôi, hắn sẽ tại công viên gặp lại người hắn gọi là ba.
Đúng như trí nhớ, sau khi chạy được khoảng 30 phút, một chiếc xe chạy đến chặn đường hai anh em hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, dù đã có chuẩn bị tâm lí, xong hắn vẫn không khỏi có chút run rẩy, cảm giác run rẩy không phải vì sợ hãi mà có lẽ là do hắn đang hạnh phúc, hạnh phúc vì hắn còn cơ hội làm lại, cơ hội thoát ra khỏi Diệp Thế Minh.
Bàn tay nắm chặt lại, Diệp Ngạo Ngôn âm thầm nghĩ.