- Trang chủ
- Kiều Thê Như Vân
- Chương 26: Lễ nhiều không ai trách
Tác giả: Thượng Sơn Đả Lão Hổ
"Tranh của ta đâu rồi, Tranh của ta đâu? Ở nơi nào, ở nơi nào?" Từ trong phòng bếp lao tới, hai mắt Phan Nhân đỏ hồng, quần áo viên ngoại cổ tròn mất trật tự không chịu nổi, đầy vết bẩn, vọt tới trước mặt Thẩm Ngạo, hung dữ rống to.
Thẩm Ngạo lui về phía sau một bước, cây quạt trong tay khép lại, làm thành hình dáng tự vệ, ra vẻ hồ đồ hỏi: "Cái tranh gì?"
"Cái tranh gì, cái tranh gì?" Phan Nhân cười ha ha, nhe răng cười cười, bước tới gần: "Tranh Dương Khiết vẽ, một cái rương tranh vẽ, ở nơi nào? Ngươi để ở nơi nào?"
"À." Thẩm Ngạo bừng tỉnh đại ngộ: "Ta thiêu rồi."
"Thiêu rồi!" Phan Nhân bất động giống như bị điện giật, lập tức kêu to: "Ngươi thiêu rồi, ngươi rõ ràng thiêu rồi? Đây là tranh vẽ của ta, ngươi lại thiêu tranh vẽ của ta rồi."
Thẩm Ngạo làm ra bộ dạng rất vô tội: "Cái kia rõ ràng là tranh của ta, ít nhất là trước khi bán tòa nhà này đi, tất cả mấy cái gì đó đều là do ta xử trí, có phải không? Ta thiêu rồi, có cái gì liên quan đến ngươi?"
"Đi thôi, cái tòa nhà này đã bán đi, chúng ta không cần ở chỗ này nữa." Thẩm Ngạo không hề để ý tới Phan Nhân trợn mắt há hốc mồm, mang theo Ngô Tam nhi, Chu Nhược, trong chớp mắt liền rời đi.
"Ai cũng không cho đi." Phan Nhân cười to, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải đi? Không có dễ dàng như vậy đâu, Hứa tiên sinh, Lưu Động, ngăn bọn họ lại."
Hứa tiên sinh ngộ ra rất nhiều điều, đột nhiên minh bạch cái gì đó, cười khổ một hồi, hành lễ về hướng Phan Nhân: "Ông chủ, việc đã đến nước này, đệ tử từ bỏ dạy dỗ, cáo từ." Hắn là người thông minh, Phan Nhân đã chỉ còn hai bàn tay trắng, tuy cái công tử họ Trầm này dùng thủ đoạn lừa gạt, nhưng trên mặt pháp lý đều không có sơ hở. Cái khế ước kia là Phan Nhân tự mình ký, tiền cũng là tự mình đưa qua, vừa rồi không nói rõ sự tình ba trăm bức họa của Dương Khiết, chỉ nói tất cả đồ dùng, gia dụng trong chỗ ở đều thuộc về Phan Nhân. Coi như là kêu quan phủ đến, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Hiện tại Phan Nhân muốn chó cùng rứt giậu, lấy thân thử nghiệm, mình là người đọc sách, làm sao có thể hồ đồ cùng hắn, đối với Hứa tiên sinh mà nói, có lẽ là nên chạy đi thì tốt hơn.
Gã sai vặt được kêu là Lưu Động hơi ngu xuẩn một ít, thực sự vẫn hiểu, dưới ban ngày ban mặt không thể theo ông chủ làm xằng bậy, xem Hứa tiên sinh bỏ đi, cũng vội nói: "Tiểu nhân cũng trở về đi thu thập bọc hành lý, ông chủ tự giải quyết cho tốt."
Lòng người dễ thay đổi, Phan Nhân đã không còn là phú thương giá trị con người mấy ngàn quan kia nữa, không có tiền thì cái gì cũng không phải.
Hứa tiên sinh và Lưu động xám xịt rời đi, tuyệt đối không dám quay đầu liếc lại.
Thẩm Ngạo cũng đi, che chở Chu Nhược đi qua.
Dưới cây hòe lớn, chỉ để lại Phan Nhân, môi không ngừng run rẩy, móc ra cái khế ước mua bán nhà kia, trong miệng nhiều lần nhắc tới: "Tranh đâu rồi, tranh đâu rồi, tranh của ta..." Sau đó, xé khế ước mua bán nhà thành phấn vụn, giấy mảnh kia nhẹ nhàng tản ra, bay lả tả theo gió, rơi vào trong bùn.
Phan Nhân điên rồi, tại thành Biện Kinh, rất nhiều người chứng kiến thân thể mập mạp trần truồng của hắn đi dạo bốn phía, gặp người liền cản lại, trong miệng hỏi: "Thấy tranh của ta không? Tranh của ta ở nơi nào?"
Chu Nhược nghe nói những lời đồn đại này, trong tâm lại không đành lòng, hỏi Thẩm Ngạo: "Chúng ta có phải là đối với hắn quá mức rồi hay không, tội hắn...cố đến mức như vậy không..."
Thẩm Ngạo trả lời rất trịnh trọng: "Một nhà khóc thì một đường khóc, nhiều người như vậy tiếp nối nhau, hôm qua chết chính là Lưu tiểu thư, ngày mai có lẽ chính là Triệu tiểu thư, Vương tiểu thư, cái ác nghiệt này là chính bản thân hắn làm ra, chúng ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi."
"Một nhà khóc thế nào cũng có một đường khóc..." Chu Nhược nhai nuốt những lời này, nâng con mắt lên nhìn qua mặt Thẩm Ngạo. Ở trong đình này, bốn phía là hồ nước lăn tăn, một chùm ánh nắng mặt trời xuyên qua nắp đình chiếu nghiêng xuống, dường như trực tiếp bắn vào đôi mắt tĩnh mịch của Thẩm Ngạo, chỉ một thoáng, thiếu niên tuấn mỹ này giống vậy châu ngọc, rạng phát sáng dưới ánh mặt trời, làm con mắt Chu Nhược mơ màng ngắm nhìn.
"Người này, xem ra cũng không đến nỗi không đứng đắn, nhìn về phía trên thì cười toe toét, còn có chút ít hành vi thường ngày." Trong một giây phút đó, ấn tượng của Chu Nhược đối với Thẩm Ngạo đã đổi mới không ít.
Ai ngờ ấn tượng đối với hắn vừa mới khá hơn một chút, Thẩm Ngạo bắt đầu cỡi giày ra rồi, Chu Nhược kỳ quái nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Bắt cá." Thẩm Ngạo trả lời rất đơn giản.
"Nói đó có cá?" Chu Nhược nhất thời không kịp phản ứng.
Thẩm Ngạo đã bắt đầu cởi áo ngoài ra, tuyệt đối không có ý tứ luống cuống.
Chu Nhược nóng nảy, dậm chân một cái, quay mặt đi không dám nhìn nữa.
Ùm một tiếng, Thẩm Ngạo mặc áo trong, cởi giày, liền nhảy vào trong hồ.
"Cái tên điên này." Chu Nhược trong chớp mắt liền rời đi, lại chứng kiến Thẩm Ngạo ở trong nước đột nhiên giơ tay lên, một con cá đầu lởm chởm từ giữa không trung bay vụt vào trong đình, Chu Nhược lại càng hoảng sợ, trách mắng: "Ngươi làm cái gì?"
"Bắt cá." Trong nước, Thẩm Ngạo ướt sũng cởi dây buộc đầu xuống, tóc khoác trên vai, lộ ra từ trong nước.
Chu Nhược muốn khóc, vẫn chưa có người nào vô lễ như vậy ở trước mặt nàng, vội vàng nói: "Con cá này không thể bắt."
Nhưng Thẩm Ngạo mặc kệ, lại chui vào trong nước.
"Này..." Chu Nhược nhìn mặt nước, một điểm động tĩnh đều không có, có chút nóng nảy, sợ là đã xảy ra chuyện gì, liền cao giọng nói: "Ngươi bắt cá làm cái gì? Nhanh ló đầu ra đi."
Thẩm Ngạo đẩy một mảnh lá sen lên, chui ra, nói: "Đồ nướng, tặng lễ."
"Đồ nướng lại còn tặng lễ!" Chu Nhược dở khóc dở cười, dậm chân nói: "Ngươi đưa cho ai?"
Thẩm Ngạo cười hắc hắc: "Bí mật!"
Lại ném một con cá vào trong đình, cái con cá béo tốt kia nhảy loạn trên gạch, Chu Nhược sợ tới mức thét lên.
Một lát sau, Chu Nhược chứng kiến một bóng người đi về hướng đình, tim nàng đập trong ngực như trống, lập tức luống cuống, trong lòng nghĩ: "Nếu như bị người thấy mình đang nhìn thư đồng bơi lội, cái này thật sự là nguy rồi." Tiểu thư khuê các, sợ nhất đúng là liên lụy tới chuyện xấu bên trong, loại tin tức này truyền ra rất nhanh, không qua được vài ngày toàn bộ phủ đều sẽ biết, mấy ngày nữa, liền biến thành đề tài nói chuyện của cả thành Biện Kinh.
Chu Nhược bề bộn chạy ra hành lang nghênh đón, tới gần một ít, mới nhìn rõ người đến là Triệu chủ sự, mặt càng đỏ hơn, tâm loạn như ma, nắm chặt khăn tay, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Triệu chủ sự."
Triệu chủ sự có vẻ rất hiền, hành lễ về hướng Chu Nhược, cung kính nói: "Lão hủ mới vừa nghe được tiểu thư thét lên ở chỗ này, không biết là có chuyện gì."
"Không có... Không có việc gì." Chu Nhược tận lực bảo chính mình trấn định lại: "Ta nhìn thấy trong hồ có một con cá nhảy ra, rất ngạc nhiên."
Triệu chủ sự gật nhẹ đầu: "Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng tiểu thư có chuyện gì."
Chu Nhược nói: "Triệu chủ sự, mời trở về đi, ta phải ở chỗ này yên lặng một chút."
Triệu chủ sự không dám không nghe, vội vàng nói: "Như vậy lão hủ cáo từ." Trong chớp mắt liền rời đi.
Chu Nhược sợ hãi một hồi, nghĩ đến vừa rồi nói dối vì Thẩm Ngạo, mặt liền đỏ, may mắn Thẩm Ngạo không ló đầu ra từ trong nước, nếu không đã bị Triệu chủ sự trông thấy, vậy cũng không ổn.
Chờ nàng trở lại trong đình, Thẩm Ngạo đã bò lên trên đình, toàn thân ướt sũng, dưới chân là sáu bảy con cá béo mập, hắn ngồi tại địa phương có ánh mặt trời để phơi nắng, nói: "Xuân nhi ở đây thì tốt rồi, nàng sẽ giúp ta cầm hộp cơm, muối ăn, đá lửa đến."
Chu Nhược thở phì phì nói: "Xuân nhi chính là bị ngươi dạy hư."
Thẩm Ngạo nói: "Cái đó và dạy hư có quan hệ gì? Chu tiểu thư đừng ngậm máu phun người."
Chu Nhược cũng phát giác dường như mình không logic, hết lần này tới lần khác, thấy tiểu tử này liền không thể mắng mỏ gì hắn, đành phải nói: "Ta đi cầm giúp ngươi."
Thẩm Ngạo thật sự rất cao hứng: "Chu tiểu thư là người tốt, giống với Xuân nhi, đều rất thiện lương."
Chu Nhược mắt trắng không còn chút máu, nói: "Ta thiếu nợ nhân tình của ngươi, coi như là trả lại cho ngươi."
Nói xong, liền rời đi. Nhìn về phía trên thì thấy nàng rất trấn định, nhưng chỉ có nàng tự biết, vừa rồi biểu hiện của nàng có chút chột dạ, không biết tại sao, Thẩm Ngạo nói Xuân nhi tốt, lại làm cho trong lòng nàng lộn xộn, cảm giác không vui.