- Trang chủ
- Khai Quốc Công Tặc
- Quyển 1 – Chương 35: Oanh Kha (12)
Tác giả: Tửu Đồ
- Vẫn là ngài cao minh, chỉ một nước đi tùy tiện cũng có thể khiến cho tên tiểu tử kia bị ăn quả đắng ngay.
Đám nha dịch, Bang nhàn cười khen ngợi, nịnh nọt.
Trong lòng Giả bộ đầu cảm thấy rất hưởng thụ, dương dương đắc ý uống một ngụm trà, tiếp tục an bài:
- Nếu đã quyết định rồi, vậy thì hai tháng tới, các ngươi đừng bạc đãi tên tiểu tử họ Trình đấy, để tránh bị hắn nhìn ra manh mối, đến lúc đó không chịu cống hiến sức lực nữa. Tiểu Tưởng, ngươi dựa theo thông lệ cấp Thị Tào, Hộ Tào mà hàng tháng cấp cho tên họ Trình đó một phần. Về phần tên họ Vương kia, cũng chiếu theo tiêu chuẩn đệ tử môn hạ của ngươi, dù sao hắn cũng là cháu ngoại trai của ngươi. Lúc cần, nói không chừng còn có thể dùng đấy.
- Vâng, sáng mai ta sẽ đi an bài ngay. Sư phụ ta cũng nói như vậy.
Cung thủ Tưởng Diệp gật đầu đáp ứng.
- Chỉ sợ tiểu tử kia đột nhiên có mệnh lớn, ngay cả Đỗ Ba Lạt cũng thu thập được ấy chứ!
Đầu mục Lưu Tử Quang Tam ban nha dịch nhìn Giả bộ đầu, cẩn trọng nhắc nhở. Y không dám nói thẳng võ nghệ của Trình Tiểu Cửu nhìn bề ngoài còn cao hơn so với Giả bộ đầu, mà chỉ theo góc độ thời vận mà phỏng đoán loại khả năng này.
- Đúng vậy, thương pháp của tiểu tử kia rất khá đấy, hôm nay ta ở sàn đấu võ nhìn thấy một thương đi xuống, thật sự là hóa ra bảy đầu thương.
Lý Lão Tửu cũng sợ kế sách của mọi người bất thành, ngược lại có thể khiến cho Trình Tiểu Cửu gặp vận may, nếu như vậy, mọi người còn muốn đá vị trí Binh Tào này xuống, sợ là còn phải phí sức rồi.
Y cũng không phải cảm giác mình trăm phương ngàn kế đối với một kẻ vừa mới quen có gì không ổn, muốn trách thì trách đối phương vận khí quá tốt, không dưng lại được đề bạt lên làm Binh Tào huyện Quán Đào này. Mà vị trí Huyện thừa đã bỏ trống nhiều năm, hai vị Bộ đầu vẫn đang dòm ngó, ai cũng không chịu để đối phương leo lên trước. Triều đình phái vị Huyện lệnh này, rõ ràng là có mưu mẹo trong đó, cho nên mới mặt không biến sắc duy trì thế cân bằng. Hôm nay Lâm huyện tôn đột nhiên tâm huyết trào dâng chọn bổ nhiệm một Binh Tào, chẳng khác nào đã làm tăng thêm một người cạnh tranh với vị trí Huyện thừa kia. Đệ tử của hai bộ đầu đương nhiên là muốn nhổ cái đinh trong mắt sư phụ rồi.
Đổi lại góc độ khác mà nói, trong nha môn này phát lương, căn bản không đáng để mọi người liều chết bận rộn. Toàn bộ nhờ tiền hiếu kính hàng tháng của các cửa hàng, thôn trang cùng với người bán dạo qua lại, mọi người đều có thể sống cuộc sống yên ổn. Nếu đột nhiên nhảy ra một vị Huyện thừa không hiểu “giá thị trường”, đem thay đổi các quy củ cũ, chẳng phải là khiến cho tam ban nha dịch và phần đông cung thủ, Bang nhàn, lao dã tử đều đi ăn không khí sao?
Cho nên về tình về lý, mọi người cũng không thể để Trình Tiểu Cửu an ổn ở vị trí Binh Tào được, cho dù là có được Lâm Huyện lệnh khâm điểm. Cái gọi là rồng mạnh không đè được rắn địa phương, Lâm Huyện lệnh tuy uy phong, nhưng nếu không có người nào ủng hộ, thì dù Chính lệnh của ông ta ban ra thì cũng chưa chắc nha môn huyện Quán Đào thực hiện.
Giả bộ đầu ban đầu vốn không tin một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch lại có võ nghệ cao hơn mình, lão vẫn nghĩ vẫn nên tin tưởng cẩn thận thì vẫn hơn. Nhưng khi nghe hai người Lý Lão Tửu và Lưu Tử Quang nhắc nhở, lão vẫn bực bội, mặt sầm xuống trầm ngâm, sau một lát, mới cười vui vẻ:
- Không sao, nếu hắn có thể đánh bại Đỗ Ba Lạt, phỏng chừng chúng ta không cần đuổi hắn đi, thì cũng có người nhớ kỹ hắn, càng tốt, càng tốt.
Đám nha dịch, bang nhàn bị câu nói không đầu không cuối của lão làm choáng váng đầu óc, một đám mắt mở to, xin đợi câu tiếp theo của lão. Nhìn vẻ mặt một đám như vậy, trong lòng Giả bộ đầu càng đắc ý, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, cười ám chỉ:
- Chẳng lẽ các ngươi không cảm giác được chút động tĩnh nào sao? Trên kênh đào này gần đây có rất nhiều thuyền tới, vô cùng náo nhiệt đó nha.
- Kênh đào?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, gần đây kênh đào thật sự là có nhiều thuyền qua lại, nhưng ngừng tại bến tàu ngoài thành Quán Đào cũng chỉ một đám, và những thuyền kia chủ yếu là vận chuyển gạo cho Lão Chu gia giàu có nhất thành, nên cả đám không ai dám làm khó, đương nhiên không nhận ra có gì đặc biệt trong đó.
- Đúng vậy, kênh đào. Chu lão gia tử vốn giàu có, người đông, điền sản cũng nhiều, căn bản không cần phải mua lương thực bên ngoài. Lần này vận chuyển hai mươi thuyền gạo đến, hay là nhiều tiền quá sợ tiêu không hết hay sao?
Giả bộ đầu gật gật đâu, thần thần bí bí nói.
- Có thể là phía nam năm nay được mùa thu hoạch, giá cả giảm nhiều quá.
Lưu Tử Quang vỗ đầu một cái, cười hì hì đáp lại.
- Hừ!
Giả bộ đầu dùng giọng mũi hừ một tiếng, vô cùng khinh miệt đối với sự ngu xuẩn của Lưu Tử Quang, nói:
- Giá cả gạo giảm mạnh ư, hừ, từ lúc Hoàng thượng bắt đầu chinh Liêu tới nay, ngươi có bao giờ thấy giá cả giảm chưa?
- Cũng đúng!
Mọi người gãi da đầu, ẻ mặt mờ mịt.
Thấy cả đám không hiểu gì, Giả bộ đầu đành phải nói rõ hơn chứ không còn ám chỉ nữa.
- Không riêng gì Chu gia huyện Quán Đào ta, ta nghe nói Quý Hương Triệu, Ngụy huyện Trịnh, Thanh Tuyền...những nhà giàu có này đều có không ít gạo. Tất cả dều là vận chuyển từ Lê Dương ra đấy, giá cả hình như không giống nhau.
- Ý ngài là, có người bán trộm quân lương!
Cung Thủ Tưởng bị hoảng sợ, bật thốt lên.
- Ta không hề nói gì cả, mặc kệ là bán trộm hay là “nuốt riêng” thì các ngươi cũng đều là đoán mò đấy.
Giả bộ đầu nâng chén trà lên, chậm rãi uống vài ngụm, cười bổ sung.
- Bọn họ, không, không muốn sống nữa! Nếu là hoàng, Hoàng thượng phát hiện việc này...
Dù sao chỉ là một Cung thủ nhỏ nhoi, một đám nhát gan chỉ có thể hoành hành tại hương xã, nên khi nghe nhắc tới truyện quốc quân đại sự, lập tức sợ đến túa mồ hôi trán.
Giả bộ đầu lạnh lùng liếc nhìn gã một cái, vẻ mặt khinh thường:
- Xem lòng can đảm của ngươi kia, thật là khiến sư phụ ngươi mất mặt quá.
Tiện tay đặt chén trà xuống, lão nghếch chân bắt chéo lên, vừa rung đùi đắc ý, vừa hỏi lại mọi người:
- Nếu Hoàng thượng trở về, đương nhiên là có người rơi đầu rồi. Nhưng nếu như Hoàng thượng vẫn ở Liêu Đông không về được thì sao? Ai còn truy cứu việc bọn họ “nuốt” quân lương cơ chứ?
- A!
Mọi người sợ tới mức khẽ run rẩy, người gan lớn miễn cưỡng còn ổn định được tinh thần, người nhát gan thì làm đổ cả chén trà vào áo. Quân lương nửa đường đã chia hết rồi, bên Liêu Đông đương nhiên là không có lương thực thức ăn nữa. Trăm vạn đại quân không có lương thảo, dù Hoàng thượng là thần tiên cũng khó mà phát động được người sắp chết đói.
Quán Đào cách Lê Dương đường thủy trên dưới một trăm dặm, có liên quan tới một vài tin đồn mà mọi người trước nay cũng từng nghe thấy, lúc trước còn không tin lời đồn đó là sự thật, nhưng giờ phút này nếu như Dương Huyền Cảm đại nhân Tổng đốc quân lương Lê Dương đã chia hết vật tư tiếp tế tiếp viện rồi, thì trong mắt những người có dụng tâm đã hiểu rõ rành rành rồi.
�i, vậy thì tạm thời quyết định như vậy đi, họ Trình kia chẳng phải võ nghệ cao cường sao, đến lúc đó để hắn đi chống đỡ Đỗ Ba Lạt.