- Trang chủ
- Khai Quốc Công Tặc
- Quyển 1 – Chương 11: Thành Nam (10)
Tác giả: Tửu Đồ
Để con đi nhóm lửa!
Trình Tiểu Cửu không có đáp án thật sự, đành phải rầu rĩ đứng lên, dùng que cời than bới tro, tìm mấy thứ dẫn lửa vùi dưới tro, mãi vẫn không mua nổi hỏa chiết tử (vật đánh lửa), hắn vẫn dùng biện pháp này để tiết kiệm tiền, mỗi lần nấu xong cơm, hắn đều dùng tro và một đoạn than củi làm trụ để dẫn lửa, khi nấu cơm không cần phải châm lửa nữa. Nhưng biện pháp này sẽ làm căn nhà rất nóng, mùa đông còn đỡ, nhưng mùa hè thì thật sự khó mà chịu đựng nổi.
Khói xanh và hơi nước bốc lên, tạm thời thu hút sự chú ý của hai mẫu tử. Trong phòng trở nên im ắng, âm thanh cuồn cuộn của gạo trong nồi nghe rất rõ, đứng ở trước bếp lò suy nghĩ một hồi, Trình Chu thị một lần nữa mở vung ra, trước tiên dùng vợt gỗ vớt gạo đã luộc chín tám phần từ trong nồi ra, sau đó dùng muôi trúc đem nước cơm cẩn thận đổ vào chậu sành, rồi lại một lần nữa đổ nước trong vào trong nồi, đậy vung lên, chuẩn bị cho cơm tẻ vào hấp.
Ngày trước lúc tới công đoạn này, lúc nào cũng phải thêm một chút rau dại vào trong gạo. Trình Chu thị theo thói quen thò tay vào giỏ rau, rồi nhanh chóng rụt về. Bà quyết định xa xỉ một lần, trước khi chia tay cho con trai một bữa cơm tẻ tinh khiết no nê. Người ăn no đi mới mau, ăn rau chóng đói, nhỡ con trai đi được nửa đường thì đói bụng, nơi rừng núi hoang sơ khó mà tìm được thức ăn.
Trình Tiểu Cửu lặng yên nhìn mẫu thân bận rộn ở bếp, trong trí nhớ, mẫu tử hai người chí ít cũng có hai năm không được ăn xa xỉ cơm trẻ tinh khiết như vậy. Mẫu thân luôn luôn nói, cuộc sống phải tiết kiệm mới dùng được lâu, không thể ăn hôm nay không nghĩ tới ngày mai. Chỉ cần có thể duy trì được cuộc sống, thì tương lai sẽ có hy vọng. Mặc dù nhiều năm trước bà còn kiên định cho rằng như vậy, nhưng đến nay "phu nhân hy vọng" vẫn khoan thai chưa đến.
Cơm chín rất nhanh, dưa muối và rau dại đã hòa trộn với nhau, màu sắc ngon mắt. Trình Tiểu Cửu nhận bát cơm từ tay mẫu thân, khua thức ăn vào bụng. Ăn được nửa ngày, hắn đích xác thấy mình thật sự rất đói, nên bát cơm trong tay rất nhanh hết, lại để ý thấy mẫu thân chỉ lặng lẽ nhìn hắn, bát cơm vẫn đặt trước mặt.
- Mẹ, sao mẹ không ăn ạ? Mau ăn nhanh đi, kéo cơm không còn thơm nữa.
Trình Tiểu Cửu buông đũa, nhấm nuốt, mơ hồ hỏi mẹ.
- Mẹ ăn ngay đây, con ăn chậm chút, trong nồi vẫn còn.
Trình Chu thị hiền từ cười cười, đoạt lấy bát cơm của con trai, lại múc thêm một muôi cơm tẻ đầy, sau đó đứng lên, chậm rãi đi ra bếp bên chậu sành trên đài, lấy thêm nước cơm.
- Mệ không ăn sao!
Trình Tiểu Cửu nhảy dựng lên, ngăn mẫu thân đi lấy nước cơm để ăn, nước cơm trong nhà trước nay chưa hề để lãng phí, nhưng mình ăn cơm, lại để mẹ phải dùng nước cơm, vậy thì hắn không làm được.
- Mẹ ăn mà, mẹ uống nước cơm trước cho nhuận miệng thôi!
Trình Chu thị cười đáp ứng, nhưng vẫn không đưa bát cơm cho con trai.
- Mẹ, gạo ngon lắm. Trong vại có mười đấu gạo đấy ạ. Thành Bá Chu gia thưởng thức con dốc sức làm việc, còn cố ý căn dặn gia đinh không được cắt xén. Ngày mai con lại đi làm nữa, bọn họ đã đồng ý tiếp tục cấp cho con một đấu rưỡi gạo.
Để mẫu thân chịu ăn cơm, Trình Tiểu Cửu liền báo cáo.
- Ý con nói là gạo này là con làm việc cho Chu lão gia mà được?
Tay cầm bát cơm của Trình Chu thị run lên, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất. Con trai thường ngày không phải là người hay nói dối, mặc dù cuộc sống bức bách phải làm kẻ trộm, nhưng không thể nào ăn trộm lương thực về lại tỏ ra hài lòng như vậy. Chẳng lẽ con trai mình gặp vận may? Người làm mẹ như bà ngay từ đầu không nên hoài nghi con trai mới phải chứ? Trình Chu thị mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ do dự.
- Đương nhiên rồi. Hôm nay vừa có sấm sét, mẹ có nghe thấy không?
Trong nháy mắt, Trình Tiểu Cửu hiểu được nguyên nhân vì sao mẫu thân lại khóc, liền dở khóc dở cười giải thích.
- Vừa hay lúc ấy con là người đầu tiên mạo hiểm mưa gió to lớn giúp họ vận chuyển lương thực che phủ vải bố, bọn họ cảm tạ con, cho nên cấp cho con mười đấu gạo làm thù lao. Đúng rồi, không chỉ có một mình con đâu, còn có Vương Nhị Mao sát vách cũng được mười đấu. Vốn bọn họ đưa ra mức thưởng là năm đấu, nhưng hai chúng con xông tới đầu tiên, cho nên được trả công gấp đôi. Đúng rồi, còn có hai xâu tiền nữa, hai xâu tiền Nhục Hảo, mẹ xem, mẹ qua xem đi.
Hắn đứng lên ra khỏi bàn cơm, hai ba bước chạy tới bên sập gỗ, moi tất rách ra, lộ ra Nhục Hảo sáng bóng.
- Hai xâu tiền, mười đấu gạo con mượn xe đẩy về, từ bến tàu về đến nhà, rất nhiều người đều nhìn thấy đấy!
Tiếng sấm lớn như vậy, tia chớp nhiều như vậy, còn có hai nửa bầu trời một tinh không vạn lý, một mây đen rậm rạp, cảnh tượng này làm toàn bộ thành Quán Đào có ai mà không biết? Trình Chu thị lẳng lặng nhìn con trai, muốn cười nhưng lại không thể nào cười nổi, một lát sau, bà đặt nước cơm sang một bên, che miệng nghẹn ngào:
- Con, con không sợ sấm chớp đánh hay sao. Con trai à, gan con cũng lớn quá!
- Hì hì
Trình Tiểu Cửu giải thích rõ ràng hiểu lầm cho mẫu thân xong, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hẳn lên.
- Sợ gì, chẳng phải con rất tốt đó sao?
Hắn vừa cười vừa nói, tay cầm bát nước cơm của mẫu thân đổ lại vào chậu sành, một lần nữa xới cơm tẻ vào bát.
- Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng làm việc thiếu đạo đức gì. Thiên lôi nào có trách phạt con. Mẹ, nhanh ăn cơm đi, nguội rồi, cơm sẽ không ngon nữa.
- Ừ, mẹ ăn, mẹ ăn!
Trình Chu thị áy náy nhìn con trai, ngồi trở lại bàn, ăn từng miếng từng miếng cơm. Đây là sự hiếu kính của con trai đối với bà, con trai đã trưởng thành, có thể làm việc vì gia đình, bà hạnh phúc ăn cơm, trong lòng tràn ngập niềm tự hào.
Sợ mẫu thân vẫn còn khúc mắc, Trình Tiểu Cửu vừa ăn vừa kể lại toàn bộ những gì mình trải qua trong ngày hôm nay, từ lúc thay Vương Nhị Mao ngăn tai họa, đến việc ra tay giáo huấn hai gã cửu vạn cậy ma cũ bắt nạt ma mới, lại đến lúc bầu trời sấm chớp, mưa gió thế nào, rồi kể đến tiểu thương họ Trương đã dùng số tiền lớn chiêu mộ mọi người trợ giúp ra sao, rồi mình đầu tầu xông lên boong tàu...vân...vân...cứ thế cao hứng mà kể ra.
Trình Chị lẳng lặng nghe, trong ánh mắt thỉnh thoảng ánh lên tia tán thưởng. Con trai có hành vi phong cách rất giống phụ thân rồi, có dũng khí, có can đảm, biết trợ giúp người, đồng thời trong tính cách còn cả sự thông minh nữa, nếu như phụ thân còn sống hẳn là sẽ mưu tìm cho con trai được công việc rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng bà vô cùng không cam lòng. Con trai thiện lương thông minh như vậy, không nên làm cu li, hắn nên có một bầu trời riêng của mình, đầu đội kim khôi, mặc cẩm bào, chứ không phải là người ngay cả giày đi cũng không có.
Ăn cơm xong, mẫu tử hai người thu dọn bát đũa sạch sẽ, thời điểm này vào trước đây, là thời gian Trình Tiểu Cửu phải học do Trình Chu thị đặt ra, bà sẽ ngồi thêu thùa may vá, ngồi bên cạnh nghe những câu văn chương mà mình không hiểu. Nhưng hôm nay, người làm mẫu thân này cũng không muốn con trai tiếp tục làm việc nữa, bà cười cười lấy từ trong túi ra một áo dài không hề có chỗ chắp vá nào, cũng lại lấy ra một đôi giày mới, đặt bên cạnh con.
- Đi vào đi, lấy trong vại gạo hai đấu gạo, mang cho nhạc phụ con, để ông ta cũng nếm được vị gạo mới. Nếu như mẹ đoán không sai, gạo này chính là gạo mới Hồ Quảng đấy.
Trước ánh mắt hồ nghi của Trình Tiểu Cửu, bà cười căn dặn.
- Mang gạo cho họ Chu?
Trình Tiểu Cửu rất ít khi chống đối lại mẫu thân, lập tức nhíu mày.
- Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy. Họ Chu căn bản không thiếu thứ này, dù mẹ có tốt với họ, họ cũng không coi trọng chúng ta đâu.
- Con nói gì vậy?
Trình Chu thị nghiêm mặt, hạ thấp giọng trách cứ.
- Dù thế nào thì ông ta cũng là trưởng bối của con, con không thể không hiểu lớn nhỏ.
Thấy ánh mắt uất ức của con trai, trong lòng bà lại mềm đi, thu lại vẻ giận giữ, cười gượng bổ sung:
- Đi đi, nghe lời mẹ, đều là người một nhà cả. Con đối xử tốt với họ, họ cũng sẽ đối tốt với con. Dù thế nào thì hai nhà cũng đều đã trao đổi bát tự rồi. Đường cữu của con là người đọc sách, dù muốn hủy hôn cũng không đến mức xé bỏ da mặt đâu.
Duy có câu cuối cùng, Trình Tiểu Cửu cho rằng mẫu thân chưa nói đến điểm quan trọng:
- Dù là ông ta muốn hủy hôn, nhưng trước khi chúng ta có khởi sắc, ông ta cũng sẽ không gả Hạnh Hoa cho con!
- Con trai à!
Trình Chu thị dí tay vào trán con, thở dài nói
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai có thể nói chúng ta sẽ không có thể phục khởi! Ông ta là nhạc phụ con, cũng là đường cữu của con, nếu như ông ta giúp con, con đường tương lai của con cũng sẽ thuận lợi.!
- Tìm ông ta hỗ trợ ư, không bằng tìm Táo vương gia ấy!
Trình Tiểu Cửu lầm bầm, nhưng cũng không dám cãi lời mẫu thân, nhận y phục, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đau lòng nhìn gạo trắng mình khổ cực cả ngày mới kiếm được bị mẫu thân bắt mang đi tặng cho người khác, chỉ vì đổi lấy một hy vọng xa vời.
Mà lòng người này, thật sự đáng tin sao? Hắn không tin, một chút cũng không tin.