- Trang chủ
- Hủ Linh Chú
- Chương 9: Nhân vật thần bí
Tác giả: Hành Du Nguyệt
Nghe thấy nghi ngờ của Lưu Hâm, mắt An Nhã nhìn sang Đường Tống, hiển nhiên rõ ràng cô cũng rất hứng thú với đáp án của chuyện này.
"Người chết chia làm nhiều loại, có loại là do ngoài ý muốn, có loại tự sát, còn có một loại là vô ý thức tử vong. Tất nhiên, chết già hơn phân nửa là một loại công đức viên mãn, tục xưng là phật đứng*. Nói cách khác thế gian cũng có rất nhiều quỷ, lệ quỷ, và còn có du hồn. Hơn phân nửa du hồn không biết mình chết như thế nào, còn lấy cách thức sinh hoạt như người bình thường tiếp tục du đãng ở nhân gian."
Thấy bộ dáng hai người đang nghiêm túc nghe, đặc biệt là trong đôi mắt Đường Tống đang chứa đầy vẻ mâu thuẫn, đúng là thú vị. An Nhã dọn dẹp xong đồ đạc, tiếp tục nói: "Thời điểm tử vong của ba người họ là vào lúc đang đánh bạc, theo hai người nghĩ thì bọn họ đã chết rồi, nhưng trong mắt của tôi, hồn phách của họ còn đang điều khiển nhục thể sinh hoạt, tục xưng là cái xác không hồn, do đó mới có thể ngộ nhận là cô Đường đã gϊếŧ bọn họ."
Lưu Hâm không thể tưởng tượng nổi cảm thán: "Thật cố chấp!"
"Cho nên... Người quá cố chấp cũng không tốt." An Nhã nói xong còn không quên đảo mắt qua nhìn Đường Tống, khóe miệng khẽ nhếch.
Đường Tống: "..."
Vẻ mặt Lưu Hâm đầy hiếu kỳ hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Chúng ta?" An Nhã nhấp môi dưới, đeo kính râm lên: "Công việc của tôi đã làm xong, còn công việc của các người thì sao tôi biết được?"
Lưu Hâm: "..."
An Nhã mang theo bao da đến trước mặt Đường Tống, "Tôi đưa cô về."
Đường Tống nhìn An Nhã, quả thực còn có chút vấn đề muốn hỏi cô ấy, mới xoay người nói với Lưu Hâm: "Rời đi trước rồi nói sau."
Ba người cùng đi khỏi, bên ngoài trời mưa phùn giống như cũng theo chuyện này kết thúc mà ngừng rơi. Ba giờ rưỡi sáng, ba bóng người đứng bên cạnh chiếc xe hơi màu đen, cho dù Lưu Hâm không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng hiểu được giữa hai người còn có việc cần làm.
"Chị Đường, ngày mai tôi sẽ đem trả chìa khóa cho chị, hôm nay tôi trở về viết báo cáo." Lưu Hâm vừa nói vừa nhìn An Nhã: "Tôi sẽ không viết những chuyện này vào trong đó."
Vừa chuẩn bị nói lời tạm biệt, anh ta lại bị An Nhã gọi lại, "Cầm lấy nó, có thể trừ tà, an tâm ngủ một giấc thì chuyện gì cũng sẽ như chưa từng xảy ra."
Ở trong mắt của Lưu Hâm, mặc dù người phụ nữ trước mặt này luôn đeo kính râm, khiến người khác không thể thấy rõ nét mặt của cô, giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt, nhưng không biết tại sao, chỉ đơn giản được cô quan tâm một câu, âm khí gì đó đều bị quét sạch sành sanh. Lưu Hâm vui vẻ nhận lấy danh thiếp, anh ta nhìn chằm chằm cái tên này, còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy An Nhã mở cửa vào trong xe.
"Ngày mai không cần đến sớm, trước tiên ngủ một giấc thật ngon, trên đường về nhớ chú ý an toàn." Đường Tống nói xong cũng chui vào trong xe.
Chiếc xe màu đen rời khỏi cư xá, qua rất lâu sau Lưu Hâm vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nắm chặt tấm danh thiếp của An Nhã.
Thân là một trạch nam từng trải, sao lại không biết cái tên An Nhã này. Chả trách khi bắt xe đến căn nhà kia lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, một lòng lo lắng cho Đường Tống mà anh ta lại quên mình đang ở đường Thương Thánh.
An Nhã.
Chính là người thứ nhất trong ba nhân vật thần bí nhất thành phố S.Nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra, khó trách cô ta có thể ung dung bình tĩnh như vậy...
Quả nhiên danh bất hư truyền.
Quan trọng nhất chính là, An Nhã thực sự quá xinh đẹp! Vừa nghĩ tới giá trị nhan sắc của Đường Tống và An Nhã, Lưu Hâm ôm lấy mặt mình đầy vẻ mê gái, nhảy nhót trở về nhà.
Xe chạy trên đường phố yên tĩnh, ngay cả quảng trường bình thường vốn rất phồn hoa bây giờ cũng yên lặng đến đáng sợ. Đường Tống chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, công nhân bảo vệ môi trường đã đến giờ làm việc, trong đầu cô lại nghĩ đến những chuyện khó tin kia.
"Cô An." Qua rất lâu sau Đường Tống mới nhẹ giọng nói: "Hôm nay đã quấy rầy rồi, tôi muốn xuống xe ở phía trước."
An Nhã nghiêng đầu, nhìn thấy phía trước là tòa nhà tư pháp thì mỉm cười: "Cô Đường không có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?"
"Tôi chỉ muốn hỏi cô hai vấn đề." Đường Tống nói xong quay đầu nhìn An Nhã, thấy cô vẻ mặt rất tự nhiên mới cất tiếng hỏi: "Vì sao cô muốn giúp tôi? Nếu như không gặp cô, tôi sẽ như thế nào?"Một phen tỉ mỉ nhớ lại, Đường Tống bắt đầu có chút nghĩ mà sợ. Nếu như cô có chuyện gì, Đường Thanh phải làm sao bây giờ?
"Tôi từng nói, gieo nhân kiếp trước gặt quả kiếp này, thế gian này không có duyên phận, không có trùng hợp và chuyện đương nhiên, những cái này chẳng qua chỉ là mọi người đang tìm cái cớ cho một loại hoàn cảnh nào đó thôi. Một số việc phát sinh cũng không phải là đúng hay không đúng? Trong mắt của tôi, tất cả đều do số mệnh an bài, nhân quả tuần hoàn. Nếu tôi đã nguyện ý giúp cô, chứng tỏ kiếp trước hoặc là kiếp trước nữa tôi thiếu cô cái gì đó, cho nên bây giờ mới hoàn lại. Còn mặc kệ sao? Cô sẽ uất ức mà tự sát, mang theo phần oán hận này tiếp tục luân hồi."
Ánh mắt Đường Tống thuận theo lời nói nhẹ nhàng của An Nhã mà nghiêng một cái, về nhìn áng mây hồng trên bầu trời ngoài cửa sổ, giọng nặng nề nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn."
Xe tấp vào lề đường, mãi đến khi bóng dáng cao gầy kia biến mất trong tầm mắt, An Nhã vẫn không nói gì.
"Cô chủ, lâu rồi không thấy cô như thế này." Chú Vương vịn tay lái, ý tứ sâu xa nói.
"Thật không? Tôi cũng không biết vì sao lại như thế này." An Nhã chống cằm, nhìn chằm chằm về phía chân trời xa xăm, thấm thoát trời đã sắp sáng.
"Tôi lại cảm thấy cô và cô Đường này rất có duyên."
"Tôi nói rồi, tôi không tin những thứ này." An Nhã xoa cằm, bất đắc dĩ nói: "Huống chi, vốn dĩ cô ấy không tin tôi, duyên thế nào đây?"
Lời này chú Vương nghe không hiểu lắm, ông làm sao cũng không hiểu được tại sao Đường Tống lại không tin cô chủ? Nếu như không tin, vì sao còn muốn nói cảm ơn?
Quả nhiên, cho dù sống đến từng tuổi này, vẫn như cũ không hiểu nổi lòng dạ của phụ nữ.
An Nhã liếc mắt nhìn chú Vương đang thay mình tiếc hận, mỉm cười nói: "Không còn sớm nữa, mau trở về đi. Lại là một ngày mới."
Chú Vương không nói gì, tắt đèn xe, xoay một vòng lái xe vào làn đường yên tĩnh rời đi.Trước khi trở về văn phòng, Đường Tống mặc trang phục công tác trực tiếp đi đến phòng chứa thi thể, hai tay cô buông thõng xuống hai bên, đứng trước ba chiếc giường sắt, bái một cái thật sâu. Cô không biết tại sao bản thân lại muốn tới nơi này, cũng không biết vì sao trong lòng lại có một tia áy náy không rõ.
Nếu đúng như An Nhã nói, vậy cô đã trở thành đao phủ gián tiếp. Trong lòng không ngừng cười lạnh, cô thật sự tin lời nói của cô gái kia sao?
Đường Tống mâu thuẫn nâng tay phải lên, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, nhìn rất lâu, sau đó mặt không đổi sắc quay người rời đi.
Trở lại văn phòng, Đường Tống bật máy tính lên, phát hiện trong hộp thư đến đều là báo cáo xác nhận mà cục gửi đến. Nhìn nội dung trong báo cáo, khóe miệng cô bất đắc dĩ cong lên.
Nội dung đã được duyệt đồng thời không khẳng định là nạn nhân đã bị gϊếŧ, đối với đồ ăn trong bụng người chết, viết lên bốn chữ "Nguyên nhân không rõ".
Cô lập tức chuyển bưu kiện trở về, duỗi lưng một cái, quay người nhìn bầu trời đang dần sáng lên bên ngoài cửa sổ, một ngày mới lại bắt đầu. Cô xoay xoay cổ, mang theo cảm giác mệt mỏi đứng dậy đi tới ký túc xá nghỉ ngơi một chút. Khi cô tỉnh lại vẫn chưa tới giữa trưa, rửa mặt qua loa một cái lại quay về cục, cô bất chợt nhìn thấy bóng dáng Lưu Hâm.
"Không phải nói buổi chiều cậu mới cần tới sao?" Đường Tống nhìn thấy tinh thần của Lưu Hâm vô cùng tốt, quả nhiên là người trẻ tuổi.
"Còn nói tôi sao chị Đường, tôi vừa nhìn đã biết hôm qua chị không về nhà mà ở đây suốt một đêm." Lưu Hâm thấy Đường Tống không phản bác, tiếp tục nói: "Tôi rất hưng phấn, không ngủ được nên muốn đến đây sớm một chút."
Đường Tống lắc đầu, cũng không hiểu người trẻ tuổi sao lại động một chút là hưng phấn, quay người đi về phòng làm việc.
"Nếu đã tới đây thì đi sắp xếp để người nhà nạn nhân tới làm thủ tục liên quan rồi đưa di thể về nhà đi."
"Được rồi. Nhưng mà trước tiên tôi có chuyện muốn nói với chị, Chị Đường." Lưu Hâm theo sát bước chân của Đường Tống mà nói.
Đường Tống dừng lại, hơi mệt mỏi nhìn anh ta, "Nói đi."
Lưu Hâm lấy tấm danh thiếp của An Nhã ra, giống đang cầm lấy bảo bối, cười ngây ngô hai tiếng, "Chị Đường, chị có biết cô ấy là ai không?"
Đường Tống còn tưởng rằng chuyện quan trọng gì, không ngờ đang tỏ ra mê gái với cô ấy, khẽ gật đầu, "Có biết, là An Nhã."
"Không phải, tôi không phải hỏi cái này. Tôi muốn hỏi chị Đường, chị có biết... Đây là một trong ba nhân vật thần bí nhất ở Thành phố S hay không?"
Đường Tống cảm thấy cậu trai này càng nói càng thái quá, không để ý tới anh ta nữa mà đi về văn phòng, "Cái gì mà ba nhân vật thần bí nhất? Tôi chỉ biết ba gia tộc lớn thôi." Nói xong, đẩy cửa phòng làm việc ra.
Ngay lúc cửa đóng lại, Lưu Hâm nghiêng người chui vào, giải thích: "Chị Đường à, trước hết chị nghe tôi nói đã, người ở vị trí thứ ba trong ba người thần bí nhất chính là cháu nội đích tôn của Thẩm lão thái gia trong ba gia tộc lớn, Thẩm Ý."
Thấy Lưu Hâm nói nghiêm túc như vậy, đặc biệt là cái tên Thẩm Ý này, trước kia Ngô Văn Hạo cũng từng nói qua với cô, luận tuổi tác Thẩm Ý chỉ lớn hơn Văn Hạo ba tuổi, cùng ở trong một ngôi nhà, lại chưa bao giờ gặp mặt.
Đường Tống cũng có chút tò mò, "Ồ?"
"Sự ra đời của Thẩm Ý ai cũng biết, nhưng hầu như không có ai nhìn thấy anh ta. Dù sao thì anh ta cũng là cháu trai cả của nhà họ Thẩm, đứng đầu ba gia tộc lớn, mọi người tò mò là chuyện bình thường. Chẳng qua xuất phát từ mục đích bảo vệ, có thể hiểu được." Lưu Hâm tự quyết định nói: "Người thứ hai này, chị Đường, chị nghĩ xem sẽ là ai?"
Đường Tống trước đó không có nghỉ ngơi nhiều, bị câu hỏi này và tin tức vừa rồi làm cho có chút tỉnh táo, trả lời: "An Nhã?"
Chỉ thấy Lưu Hâm làm dáng vuốt ngón tay, anh ta úp úp mở mở nói: "Là người đứng thứ năm trong danh sách mười người giàu nhất thành phố S, người thừa kế mới của Nhạc thị, Nhạc Văn Dao."
Cái tên này Đường Tống đã từng thấy trên báo nên có chút ấn tượng: "Nhạc thị làm về điện tử khoa học kỹ thuật? "
Lưu Hâm hưng phấn gật đầu khi thấy Đường Tống cũng biết chút ít, anh ta hơi cúi người về phía trước, vui vẻ nói:" Tuy nhiên, thật sự chưa có ai từng nhìn thấy bộ dạng của cô ấy. Có người từng lén chụp ảnh cô ấy, nhưng chỉ vừa tung lên mạng thì đã bị xóa ngay lập tức. Có tin đồn rằng Nhạc Văn Dao bẩm sinh đã có mái tóc bạch kim, nên cư dân mạng gọi cô ấy là phù thủy, đều đang bàn tán xem khi nào thì cô ấy gặp được Trác Nghiêu của mình."
Đường Tống cảm thấy nhàm chán, xoay người ngồi xuống ghế nói. "Vậy thì người số một là An Nhã?"
"Thông minh!" Lưu Hâm càng phấn khích hơn khi nói đến người này.
"Hai người trước đều chưa được nhìn thấy, bí ẩn như vậy là đủ rồi. Tại sao cô ấy lại là số một?" Đường Tống khó hiểu hỏi.
"Đó là vì đã nhìn thấy nên mới không hiểu. Tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy. Đoán mệnh, xem phong thuỷ mọi thứ toàn thông. Ngay cả cách thiết kế trong Nhã Uyển, các chuyên gia đều có thể thấy từng tấc vàng, không phải thứ mà ở độ tuổi như cô ấy dễ có được. Hơn nữa... "Không nói đến Lưu Hâm, ngay cả cô cũng đã nghi ngờ điều đó, phớt lờ dáng vẻ úp úp mở mở của Lưu Hâm.
Lưu Hâm ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục: "Hơn nữa ... Có người đã điều tra lý lịch của An Nhã, thế nhưng lại hoàn toàn trống rỗng."
"Tại sao lại điều tra cô ấy?" Trọng tâm mà Đường Tống khác với Lưu Hâm."An Nhã có năng lực tuyệt vời, lại còn xinh đẹp. Cô ấy rất kén người tới xem mệnh, không phải ai cũng được xem. Bạn có tiền hay không cũng không quan trọng, bạn cô ấy kiêu ngạo, thanh cao cũng được... Nhưng trước lời mời của ba đại gia tộc thì cô ấy lại chưa bao giờ từ chối. " Lưu Hâm nhún vai, tỏ ý không hiểu.
"Có phải vì có người nghi ngờ cô ta giả thần giả quỷ để lừa gạt tiền bạc nên mới điều tra cô ta?" Đường Tống cầm bút trên tay, chống cằm nói.
Lưu Hâm sửng sốt một chút, vốn tưởng rằng Đường Tống sau khi trải qua những chuyện này sẽ tin rằng trên đời này có ma quỷ, nhưng không ngờ ...
"Chị Đường, chị ..."
"Tôi thừa nhận An Nhã này thật sự rất phi thường, có lẽ thật sự rất có bản lĩnh như cậu nói. Nhưng tôi không thể vì thế mà vứt bỏ chuyên môn của mình và những điều đã được giáo dục. Tôi là bác sĩ pháp y và tôi luôn tin tưởng vào khoa học. Cậu cũng vậy, đừng vì thế mà làm chểnh mảng công việc, biết không?" Đường Tống nghiêm nghị nói.
Lưu Hâm không ngờ Đường Tống lại nghiêm túc như vậy, ho khan một tiếng, vội nói: "Ừm... Chị Đường, tôi sẽ thu xếp để người nhà nạn nhân đến nhận xác." Nói xong, anh ta xoay người rời đi ngay lập tức.
Nhìn anh chàng vừa chạy đi sau khi nói chuyện công việc, Đường Tống lắc đầu, ngơ ngác nhìn máy tính vài giây. Cô bật máy tính lên, gõ từ "An Nhã" trên thanh tìm kiếm.
Sau khi mở từng phần giới thiệu một, cô lại tìm kiếm thông tin về ba nhân vật bí ẩn trong thành phố S....
Buổi chiều, Đường Tống vừa giải quyết xong công việc thì nhận được điện thoại của em gái, vì cô ấy thấy Đường Tống đã một đêm không về nhà nên lo lắng lập tức gọi ngay. Biết chị gái mình tăng ca ở cơ quan, lại còn lải nhải như bà cụ non khiến Đường Tống có chút không thích ứng kịp.Trong khi nghe em gái dặn dò, cô cũng chuẩn bị xách túi rời đi. Không ngờ lại nhìn thấy một bóng người ở trong sở... Chính xác mà nói, dù xuất hiện ở đâu thì bóng dáng này cũng sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nữ minh tinh đang nổi tiếng nhất hiện nay, hai lần đoạt giải ảnh hậu, La Tư Nhan.
Ngay cả Đường Tống vốn không chú ý đến tin tức giải trí thì cũng biết cô ta, huống chi là những người trẻ đang chạy theo trào lưu. Đặc biệt là bóng dáng của Lưu Hâm, từ xa đã nhìn thấy anh ta.Chỉ là không ngờ khi La Tư Nhan nhìn thấy Đường Tống, khóe miệng mỉm cười đi về phía cô.La Tư Nhan lịch sự tháo kính râm xuống, vươn tay chào: "Chào cô."
Đường Tống sửng sốt một chút, sau đó lễ phép đưa tay ra: "Xin chào."
Nhìn cảnh này, Lưu Hâm hơi ngẩn ra. Đường Tống mà anh ta đi theo bấy lâu nay rốt cuộc là ai, tại sao cô ấy lại quen biết nhiều nữ thần trong truyền thuyết như vậy?
"Có thể tìm một chỗ tán gẫu không?" La Tư Nhan tùy ý nghịch ngợm tóc, toát ra khí chất ảnh hậu, nói.
"Tôi và cô không phải ..." Đường Tống chưa kịp nói xong đã thấy miệng người kia mấp máy thì dừng lại.
"Xe của tôi đang ở bên ngoài, gặp lại cô ở cửa. Và ... thời gian của tôi rất quý giá." Nói xong, cô ta quay người đeo kính râm rời đi.
Lần đầu tiên Đường Tống cảm thấy đôi khi nữ minh tinh tự tin quá mức. Cô lắc đầu bất lực, vừa định đi thì đã bị Lưu Hâm ngăn lại.
"Chị Đường, em muốn ký tên." Lưu Hâm nói với đôi mắt sáng như sao: "Tốt nhất là nên có hai cái, em họ của em cũng cực kỳ thích cô ấy."
"Tôi không quen biết cô ấy." Đường Tống nói.
"Đừng đùa em nữa chị Đường, em biết chị là người khiêm tốn. An Nhã, chị cũng nói không biết..." Lưu Hâm bày ra bộ dạng hiểu cô lắm, thật sự khiến Đường Tống hết cách.
"Tôi thực sự không quen biết cô ấy và cũng không quen với An Nhã. Không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây." Cô lắc đầu rồi nhìn theo bóng người vừa đi khỏi, đi qua đám đông chân mày Đường Tống mới nhướng lên.
Vì khẩu hình miệng của La Tư Nhan vừa rồi, chính là ba chữ: Ngô Văn Hạo.