Tác giả: Zhihu
10
Ta cố nén sự khó chịu khom người hành lễ, sau đó Liên Hoa Thượng Tiên nói “Hai sư trò các ngươi cứ tán gấu trước, ta cáo từ”
Sau khi nàng ấy rời đi, Huyền Diệu khẽ liếc ta một cái rồi đặt đồ trong tay xuống thấp giọng hỏi “Ngươi là Tru Ngọc? Liên Hoa nói hơn hai mươi ngày nay ngươi vẫn ở trong hai tư lầu Vân Trung”
“Vâng, đệ tử vẫn đang đợi sư phụ triệu kiến”
Chẳng nhẽ hắn không biết? Tầm mắt ta rời khỏi hắn rơi xuống món đồ hắn đang cầm.
Đèn Linh Đăng? Nguyên thần của Thanh Niệm vốn được chữa trị nhờ nó và ta cũng còn nhớ chiếc đèn cũng đã bị hỏng vào ngày hôm đó. Thanh Niệm đã sống lại vậy tại sao hắn vẫn còn sửa chữa nó?
Hắn không để ý đến ánh mắt của ta, đứng dậy dùng ngữ khí vô cùng lãnh đạm nói “Tại sao ngươi muốn tu tiên?”
“Bởi vì, ta không muốn lúc nào cũng chỉ là người được bảo vệ mà muốn đứng lên bảo vệ người khác”
Lời vừa dứt, hắn như nhớ lại điều gì đó, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía ta, trong mắt tràn ngập sự không dám tin.
Đây chính là lời ta đã nói vào 300 năm trước khi vừa mới nhập môn, ta nghĩ chắc hắn sẽ không thể nào không nhớ.
“Sư phụ, người sao vậy?”
Ánh mắt hắn tựa như muốn xuyên thấu qua linh hồn ta, cho đến khi chắc chắn không tìm thấy hình bóng quen thuộc, hắn mới nhận ra mình đã thất thố, định thần lại lắc dầu nhàn nhạt nói “Không sao, lời ngươi vừa nói khiến ta nhớ đến một bằng hữu cũ”
Ta giả vờ ngơ ngác nhìn hắn, nhưng hắn ta cũng không nói thêm gì ngược lại hỏi “Thanh Niệm có dạy gì cho ngươi không?”
Lần này, giọng hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.
“Không, có lẽ sư tỷ quá bận rộn nên lâu rồi nàng cũng không tới xem ta”
Nghe điều này, mày hắn khẽ cay lại và lấy ra một cuốn sách từ không khí.
“Nếu ngươi đã gia nhập môn phái của ta, ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt. Chỉ là gần đây ta có chút bận rộn không có thời gian rảnh nên ngươi cứ đọc sách trước có điều gì không hiểu thì tới hỏi ta”
“Bất cứ điều gì”
“Tạ ơn sư phụ”
Ta nhận lấy, khi nhét vào ống tay áo thì khẽ chạm phải con dao găm bên trong.
Sẽ có ngày ta dùng nó đâm vào trái tim Huyền Diệu, ta tin ràng nguyện vọng này sẽ không còn xa nữa.
“Tru Ngọc! Sao ngươi lại ở đây?”
11
Khi đang chuẩn bị rời đi, thanh âm của Thanh Niệm đột nhiên từ bên ngoài truyền tới. Khi vừa quay đầu lại liền thấy nàng trong bộ áo giáp hớt hải chạy tới.
“Sư tỷ”
Ta cười với nàng ta, nhưng nàng ta tức giận trách mắng “ Thật to gan lớn mật, ai cho phép ngươi tới đây!”
Ta còn chưa kịp phản bác, Huyền Diệu đã lộ ra vẻ không còn kiên nhẫn, trầm giọng nói “Thanh Niệm là ngươi chọn nàng, hiện tại nàng gặp ta ngươi lại tỏ ra tức giận, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Sư phụ, ta....”
Thanh Niệm bị hắn làm cho nghẹn họng không biết đáp lại như nào, chỉ có thể lườm ta một cái, rồi đen mặt giải thích “Ta không cấm nàng ta tới gặp người, chỉ là lúc ta quay về tìm nàng ta không thấy cho nên có chút sốt ruột”
Ta kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, không phải Huyền Diệu rất cưng chiều nàng ta sao? Mà tình trạng hiện giờ lại có gì đó không đúng lắm.
Sau khi nói xong, ánh mắt nàng ta rơi vào trên đèn linh đăng, kinh ngạc nói “Sư phụ, người thật sự đã sửa được nó rồi sao? Nàng ta dù sao cũng đã chết rồi, cho dù người có tiêu hao toàn bộ linh lực cũng không tìm được nàng nữa đâu”
“Câm miệng!”
Huyền Diệu sắc mặt trầm xuống “Thanh Niệm, sau này không được phép nhắc lại điều đó”
“Sư phụ!!”
Thanh Niệm tức giận đến mức rơi lệ, nhưng Huyền Diệu chỉ quay lại cầm đèn linh đăng lên, ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn “Đi ra ngoài”
Nàng ta muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Huyền Diệu lại không thể thốt ra.
Sau một lúc do dự, nàng ta ném cho ta một ánh nhìn chán ghét rồi nắm lấy cổ tay ta kéo ra ngoài.
Cho đến khi đi được một quãng đường dài, nàng ta dừng lại, hung hăng bóp lấy cổ ta. Nước mắt vẫn còn trên mặt nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt nàng ta.
“Ta thì đang gắng sức đi trừ yêu bên ngoài, còn ngươi lại lén lút đi gặp sư phụ, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Ta ho khan vài tiếng, nắm lấy tay nàng ta, vô tội nói “Ta không có, hôm nay Liên Hoa thượng tiên đưa ta tới đây, không phải ta giấu ngươi chạy đến”
“Liên Hoa mang ngươi tới làm gì?”
“Ta, ta cũng không biết, đại khái chắc là muốn ta được sớm tu luyện”
Nàng ta nhìn ta đầy ngờ vực “Sư phụ có nói gì với ngươi không?”
“Ta chưa nói cái gì, sư phụ cũng không muốn nói chuyện với ta, vừa rồi người chỉ ném cho ta một quyển sách rồi nói ta tự tu luyện”
Nghe vậy, sắc mặt nàng ta cũng dịu xuống, nhìn trái phải thấy không có ai liền ném ta ra xa.
“Tốt nhất điều ngươi nói là sự thật, nếu không đừng trách”
Sau khi cảnh cáo nàng ta dẫn ta đến Nam Thiên Môn, nhờ người đưa ta trởi lại lầu hai tư của Vân Trung.
Ta nhìn khuôn mặt ủ rũ của nàng ta ở trên những đám mây phía xa và khẽ mỉm cười.
Ta biết đèn linh đăng được sử dụng để cứu ai.
Thật thú vị, sau khi Thanh Niệm chết hắn muốn cứu nàng ta. Sau khi tự tay giết ta lại cảm thấy hối hận muốn vãn hồi.
Người ở bên cạnh thì không trân trọng đến lúc mất rồi mới tiếc nuối, Huyền Diệu, ngươi đúng là kẻ cặn bã.
“Cổ của ngươi bị sao vậy?”
Sau khi ta quay về, Vưu Tồn người đã mất tích mấy ngày nay hiện đã quay trở về, khi nhìn thấy vết thương trên cổ. Ta theo bàn năng muốn nói không phải việc của hắn, nhưng đột nhiên nhớ ra đây là Yêu Vương.
Làm sao ta lại dám nói chuyện như vậy với hắn.
Ta lập tức lái đi, cẩn thận xoa cổ nói “|Là do đánh nhau”
“Ngươi cùng người khác đánh nhau?”
Hắn nhíu mày khẽ vươn tay ra chạm nhẹ một cái, trầm giọng nói “Là kẻ nào làm? Ta sẽ lập tức chặt đứt tay hắn”
Rõ ràng là một câu nói uy hiếp nhưng khi vào tai ta lại khiến trái tim ta loạn nhịp.
Mẹ kiếp, sao ta lại dễ rung động như vậy, thật sự đúng không dài trí nhớ gì cả.
Ta vội tránh khỏi tay hắn “Làm gì vậy, dù sao lúc nữa nó cũng sẽ biến mất. đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?”
Hắn bị câu hỏi của ta đánh lạc hướng, khẽ sửng sốt một chút rồi nói “Ta đương nhiên tới.......để xem ngươi có tìm được linh thạch hay không”
“Không”
“Hiểu rồi” Hắn nhếch môi cười trên mặt tỏ vẻ hiểu rõ ta biết ngay ngươi là kẻ vô dụng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cẩn thận hỏi “Vưu Tồn, ngươi thật sự 10.000 tuổi sao?”