Tác giả: Zhihu
01
Sư phụ tự tay đẩy ta xuống dưới Tru Tiên Đài, vì chỉ khi ta hồn bay phách tán, thì tiểu sư muội mới có thể hồi sinh.
Ta chiếm giữ thân thể của nàng ấy hai trăm năm, nuôi dưỡng lại nó. Giờ hồn phách nàng ấy hội tụ hoàn chỉnh cũng là lúc ta nên mở đường nghênh đón nàng quay về.
Sư phụ vốn là chiến thần trên thiên giới, hai trăm năm trước thời điểm thần ma giao chiến, khi ta cùng sư muội vì bảo toàn cho sư phụ mà đều chết trước mắt hắn.
Thân thể ta tan nát, linh hồn sư muội tan biến.
Sư phụ đã thi triển bí thuật đưa linh hồn ta vào thể xác sư muội. Thời điểm tình lại ta nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ôn nhu của sư phụ.
Hắn vốn luôn lạnh lùng, tại sao lại có thể nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Nhưng lúc đó ta cũng không mảy may nghi ngờ, chỉ cho rằng đó là sự áy náy, muốn bù đắp cho sự hi sinh của ta khi thay hắn đỡ kiếm. Nên đối xử dịu dàng với ta hơn gấp bội.
Hắn trân trọng gìn giữ ta đến mức mặc kệ cả cái danh tiếng mà hắn gìn giữ hàng nghìn năm qua.
Ta tính tình vốn không tốt lại thích gây chuyện, đã mấy lần bị tiên nhân trên Thiên giới trách mắng, mà hắn người xưa nay luôn công bằng liêm chính lại có thể bao dung không trách phạt.
Hắn nói ngay cả khi Diên Diên có phạm tội lỗi tày trời thì vẫn có sư phụ đứng về phía con.
Ta thích nấu canh cho hắn, có lần lỡ tay giết chết Thần Vũ. Chủ nhân của nó Cửu U tiên nhân đến tận Tinh Thực cung hỏi tội. Hắn lại đóng cửa không chịu giao ra ta, mặc cho Cửu U đập cửa.
Hắn nói chỉ cần có Sư phụ ở đây thì sẽ không ai có thể bắt nạt được con.
Lời nói nặng nề nhất mà sư phụ từng nói với ta là khi ta nghịch ngợm làm đau tay của mình, sau khi trách mắng, hắn lại lấy thuốc ra vừa bôi vừa nắm bàn tay đau của ta thương xót.
Nhìn hắn thật dịu dàng làm sao.
Ta đã nghĩ hắn rất thích mình, mỗi ngày nhìn thấy hắn tựa như được ngậm mật ngọt ngào từ tận trong tim vậy.
Đến ngày hôm nay ta mới nhận ra, sự dịu dàng chăm sóc đó vốn là dành cho tiểu sư muội, và hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ chia sẻ cho ta một nửa sự dịu dàng đó.
Hắn đối xử với ta tốt như vậy, nhưng vốn dĩ ta chỉ là tu hú chiếm tổ, ở trong nuôi dưỡng thể xác này suốt hai trăm năm.
Hắn luôn nói, trong lòng hắn, ta và sư muội vốn như nhau nên chưa bao giờ ta nghi ngờ, càng ngày càng lún sâu thậm chí mộng tưởng cho rằng mình có một chỗ đứng trong trái tim hắn.
Thật đáng buồn vì nó chỉ là một giấc mộng kéo dài hàng thế kỷ.
Mấy ngày trước, ta hỏi sư phụ, khi linh hồn của tiểu sư muội hội tụ lại hoàn chỉnh, khi nàng quay lại ta sẽ đi đâu?
Hắn khẽ cười nói: Diên Diên đừng sợ, sư phụ sẽ tìm ra biện pháp.
Ta đã tin hắn.
Nhưng cuối cùng ta không ngờ rằng, phương pháp mà hắn tìm ra chính là đẩy ta xuống từ Tru Tiên Đài, để linh hồn sư muội có thể nhập lại thân thể thì bắt buộc linh hồn ta phải tách khỏi thể xác đó.
Và thời điểm ta rơi xuống dưới Tru Tiên Đài.
Nhìn sư phụ bay lên với tiểu sư muội trong vòng tay, ta đã tuyệt vọng để sự thù hận, sợ hãi, đau lòng luân hồi xé nát rồi lại hợp thể linh hồn mình.
Ta nhìn thấy tiểu sư muội nép vô lòng hắn khẽ khóc nói: “ Sư phụ, A Niệm đã về rồi”
Ta thấy hắn ôm chặt tiểu sư muộn không nói nên lời, và nhìn ta lần cuối.
Thì ra việc hắn ân cần chăm sóc ta suốt hai trăm năm cũng chỉ là để ta có thể bảo toàn gìn giữ nguyên thân của sư muội.
Ta không dám nhìn lại, thứ tình cảm giả tạo trộm được từ tiểu sư muội lâu như vậy, hôm nay rốt cục ta cũng nên hoàn trả.
Nhưng lòng ta không cam tâm.
Tại sao phải lừa dối ta lâu như vậy, tại sao lại cho ta hi vọng rồi lại cướp đi nó, sư phụ, đáng lẽ ngươi nên sớm giết ta một chút, không nên cho ta sự ảo tưởng như vậy.
Ta rơi xuống nhanh đến mức chướng khí dưới vực lũ lượt xé rách linh hồn ta, sự đau đớn dữ dội khiến ta ngất đi.
Nếu có cơ hội quay lại, ta sẽ đẩy hắn xuống Tru Tiên Đài cho hắn biết sự đau đớn mà ta đã phải chịu đựng.
Điều ta không ngờ tới là mình vẫn còn sống.
Hơn nữa, ta không ngờ rằng dưới Tru Tiên Đài lại có một ngôi cổ mộ rộng lớn, xung quanh ta la liệt những đống xương trắng, không khí tràn đầy sự lạnh lẽo.
Ta cố gắng di chuyển và nhận ra rằng hồn thể của mình dần trở nên trong suốt.
Ở đây không có linh lực để cho ta có thể ngưng tụ hồn thể, chắc chắn chỉ trong vài canh giờ nữa, ta cũng sẽ hồn phi phách tán.
Thời điểm khi còn chưa bị đẩy xuống khỏi Tru Tiên Đài, lúc sư phụ đang đẩy ta về phía trước cũng đã rót vào thân thể tiểu sư muội một ít tiên khí để bảo hộ thân thể nàng, và thật ngẫu nhiên ta cũng được hưởng một ít.
Không ngờ đến lúc này vẫn có thể chiếm được ít của hời từ tiểu sư muội.
Bây giờ chắc bọn họ đang tình thân mến thân ôn lại chuyện cũ sau thời gian dài xa cách, chứ đâu giống như ta đang phải chịu đựng sự đau đớn như hàng ngàn nhát kiếm cứa thân đau đớn trong ngôi mộ tối tăm lạnh lẽo chẳng ai để ý như này.
Thật mỉa mai.
Ta nở nụ cười gượng gạo, cố gắng lê lết hồn thể bị khiếm khuyết một nửa của mình về phía trước.
Ta không muốn chết, ít nhất cũng không muốn chết ở nơi lạnh lẽo cô đơn như vậy.
Thân thể đó do ta dưỡng suốt hai trăm năm, công sức tu luyện cuối cùng thành may áo cho người khác, ta không cam tâm.
Ta chưa bao giờ được tiên nhân ở Thiên giới yêu thích họ luôn nó ta là kẻ chuyên gây chuyện sẽ có ngày trừng trị ta.
Nếu như ta chết đi bây giờ thì làm sao xứng đáng với danh tiếng ta đã gây dựng.
Vì vậy ta phải sống, phải quay về Thiên giới để đòi lại món nợ mà bọn chúng đã nợ ta.