- Trang chủ
- Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều
- Chương 22: Dấu Ấn Của Ác Quỷ
Tác giả: Đâu Đâu Phi
"Được rồi, cậu đang ngược đãi trẻ con đấy, để mấy đứa nó đi ra ngoài chơi đi, chờ chút nữa cậu giúp bên ngoài làm phép xong, tôi đi đốt cho mấy đứa nhỏ ít đồ."
Cậu bé hồ lô nghe tôi nói như vậy, nhanh như chớp bay ra ngoài cửa, ánh mắt mong chờ nhìn Tuyết Nhi.
Có lẽ Tuyết Nhi cảm thấy cậu bé hồ lô đáng thương như cô bé, nhanh chóng hóa thành một làn khói bay đến bên cạnh cậu bé, nắm bàn tay nhỏ bé của cậu: "Vậy thì cậu đừng quấn lấy dì Hương Hương, đi theo mẹ tớ này, mẹ tớ khá tốt."
"Đừng! Nhanh đi chơi đi."
Chu Hương Hương nhìn xem bóng lưng của hai đứa bé, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc: "Tuyết Nhi nhà cậu thật thiên hướng về cậu, vừa đến đã muốn lừa gạt bảo bối của tớ đi."
"Thôi đi, cậu đưa tớ còn không thèm." Một Tuyết Nhi là quá đủ rồi.
"Còn xem cậu có dám thèm không đã, trở về thì bắt đầu tu luyện theo bản chép tay của bà ngoại tớ đi, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy chết lúc nào cũng không biết đâu."
Nói xong cô ấy lấy một cái hồ lô nhỏ từ trong túi ra đưa cho tôi: "Cậu và Tuyết Nhi không thể ngủ cùng một chỗ được. Hãy nuôi dưỡng con bé ở trong này, cho dù gặp được ác quỷ hay là người đồng đạo, chỉ cần hồ lô không bị mất đi, bọn họ sẽ không thể làm tổn thương con bé."
Tôi nhận hồ lô rồi phía dưới gối đầu, Chu Hương Hương trông thấy bản chép tay đặt ở trêи gối thì cầm lên mở ra giải thích cho tôi, tiện thể dạy tôi cách để nhập môn. Để lại bài tập rồi phải đi ra ngoài làm phép siêu độ cho đám ma, bảo tôi tự mình tu luyện ở trong phòng.
Vừa ngồi xếp bằng mười phút, eo tôi đau không chịu được, đành phải nằm trêи giường đọc khẩu quyết cùng chú ngữ.
Đang đọc đột nhiên cảm giác bên người có một luồng khí lạnh, quay đầu lại thấy khuôn mặt đẹp trai bị phóng đại của Thích Uý Nhiên, dọa tôi chảy hết mồ hôi lạnh. :
"Anh...Anh làm gì mà không có tiếng động gì thế, định hù chết người ta à?"
"Sợ quỷ như vậy còn dám đi bắt quỷ?" Thích Uý Nhiên tìm một tư thế thoải mái nhất nằm xuống, cánh tay mạnh mẽ kéo tôi vào trong ngực.
"Tôi không bắt quỷ, chỉ là luyện để phòng thân, chuyên môn đối phó loại ác quỷ chỉ nghĩ đến việc lợi dụng người khác như anh."
Tôi nói xong tôi làm theo bản chép tay làm ra thủ quyết đâm vào trêи trán của Thích Uý Nhiên, nhưng không có bất cứ phản ứng gì. Bản chép tay đã nói loại thủ quyết này gọi là thủ quyết Tử Vi, có tác dụng trấn áp tà ma, loại trừ ác quỷ, nhưng vì cái mẹ gì mà khi chọc vào trán của anh lại giống như gà con mổ thóc vậy?
Sắc mặt Thích Uý Nhiên lạnh lùng, nếu như vừa rồi làm tổn thương đến anh, khẳng định anh ấy sẽ xé tôi thành từng mảnh.
May mà thủ quyết không có tí sức mạnh gì, chọc vào trêи trán của anh cũng như đanh tán tỉnh...
Sắc mặt Thích Uý Nhiên dần bình thường trở lại, nắm lấy tay tôi đẩy ra: "Em nghĩ là người nào cũng có thể làm đạo sĩ được à? Các loại thuật đều tu luyện từ bên trong, bây giờ trong bụng em toàn là bao cỏ, tinh khí thần đều không có thì lấy đâu ra pháp lực."
"Anh rõ ràng quanh co lòng vòng nói tôi là bao cỏ."
Đờ mờ, không để anh ta biết chút lợi hại anh ta anh ta lại muốn lên mặt với tôi. Tôi mạnh mẽ rút tay lại làm ra một thủ quyết Kinh Lôi, bản chép tay đã nói loại thủ quyết này có thể bắn ra lực lượng như là sấm chớp, rõ ràng tôi rất nghiêm túc nhưng anh vẫn là dùng khuôn mặt không cảm xúc nhìn tôi.
"Lần này có xíu cảm giác, nhưng tại sao lại có cảm giác tê tê dại dại như thế này, em cố ý à?""
Nói xong với bàn tay vào trong trong quần áo của tôi, xoay người ức hϊế͙p͙ trêи người tôi, thừa dịp tôi chưa kịp phản ứng, ngăn chặn môi của tôi bằng miệng sói. Tôi tức giận ném bản chép tay đi, dùng nắm đấm đấm vào vai anh: "Thích Uý Nhiên anh là đồ khốn nạn, bây giờ em vẫn là bệnh nhân."
"Không phải đau thắt lưng à, anh sẽ nhẹ một chút."
"Không muốn, đồ sắc quỷ, thả em ra."
Tôi đấm đá, bàn tay anh đã kéo một cái, áo sơ mi bị bung ra vài cúc, bộ ngực đầy đặn vô cùng sống động, chỉ là trước ngực có lít nha lít nhít mạch máu như rễ cây, rất doạ người.
Thích Uý Nhiên dừng động tác, ánh mắt đột nhiên lạnh đi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tôi nắm lấy cổ áo muốn kéo lại che khuất bộ ngực, nhưng Thích Uý Nhiên nắm tay của tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là xấu hổ giận dữ quay mặt qua một bên: "Trước đó anh không phải thấy được em bị ác quỷ làm bị thương."
Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi vết thương này kết vảy không cảm thấy đau gì cả, nếu không phải anh cởi quần áo cuad tôi, tôi cũng sắp quên chuyện này.
Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỉ bé của tôi, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve giống như là đau lòng.
Đột nhiên, anb không kịp đề phòng đưa tay vuốt lên, ngón tay của anh rất lạnh, đầu ngón tay lướt dọc theo những mạch máu bị sưng lên, loại cảm giác khác thường này để cả người tôi run lên: "Anh định làm gì?"
"Đau không?"
"Đã sớm không đau, anh nhanh chóng xuống đi."
"Rất đẹp, giống như một đóa hoa trong tuyết."
"Bệnh tâm thần."
Tôi không nhịn được rũ mắt nhìn xuống, trước đó miệng vết thương màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đã giảm đi, bây giờ máu chảy trong đó phản chiếu ra, biến thành màu hồng, trừ bộ dạng có chút xấu xí, cái màu sắc và hình dạng kia đúng như một đóa hoa trong tuyết.
Thích Uý Nhiên mặt đơ cười nhẹ, đầu ngón tay anh có loại cảm giác lạnh buốt rót vào trong cơ thể tôi, giống như lúc trước Cận Hiên dùng tay đặt ở vết thương của tôi vậy.
"Anh đang trị thương cho tôi?"
"Tôi chỉ thanh trừ quỷ khí trêи miệng vết thương của em."
"Đừng làm nữa, đợi chút nữa chờ Chu Hương Hương làm xong bảo cô ấy giúp em nhìn xem, về hũ tro cốt của anh đi, em sẽ đãi anh một bữa." Đầu ngón tay của anh như có dòng điện, tê tê dại dại kéo căng thần kinh của tôi, tôi muốn tóm lấy tay của anh nhưng không nghĩ tới lại bị anh bắt ngược lại.
"Tôi không cần, em là vợ của tôi, ăn em là quyền lợi của tôi, cho tôi ăn là nghĩa vụ của em."
"Anh... Hương Hương nói dương khí trêи người tôi yếu, anh muốn hại chết tôi có phải không?"
Thích Uý Nhiên thấy tôi lại ngăn cản, khuôn mặt tươi cười chìm xuống, trêи tay dùng lực làm tôi đau đến hét lên một tiếng, vốn định hét lớn nhưng âm thanh chất vấn của anh suýt nữa chọc thủng màng nhĩ tôi: "Nên lúc ở cùng Cận Hiên cậu ta chạm qua em rồi?"
"Không có!" Tôi thề thốt phủ nhận, nhưng trong đầu nhịn không được nhớ tới hình ảnh Cận Hiên kì cọ cho tôi, giọng nói yếu ớt không có lực.
Tay của anb rời khỏi, sau đó nắm chặt cằm tôi, ép tôi phải nhìn vào mắt anh: "Em đang nói dối."
"Không nói dối, eo tôi sắp gãy rồi, anh ước gì làm chết tôi nhưng anh ấy không nỡ để tôi chết." Đang giận nên không chú ý tới cách nói chuyện, lời vừa ra khỏi miệng tôi lập tức hối hận, nhanh chóng giải thích: "Ý tôi không phải như vậy, bọn họ muốn lợi dụng tôi...a…"
Trêи trán Thích Uý Nhiên nổi gân xanh, không nghe tôi giải thích, tôi giống như là trứng gà rúc vào dưới người anh, sắc mặt anh âm trầm, trong con mắt tràn đầy khí sự thù địch.
Cũng trách tôi không cẩn thận, anh vừa dịu dàng một chút đã quên anh là ác quỷ.
Không đợi tôi cầu xin tha thứ, anh đã lao vào, loại cảm giác như bị xé rách kia khiến tôu ngẩng đầu kêu lên một cách đau đớn.
"Nhớ kỹ em là vợ của ai, nếu như em dám để cho cậu ta đụng vào người em một lần nữa, tôi sẽ giết cậu ta rồi sau đó giết em."
"Đau quá!"
Anh không để ý cảm nhận của tôi, tôi cắn chặt răng không dám kêu quá lớn, lưỡi của anh giống như mang theo gai ngược, đi đến chỗ nào chỗ đấy đau rát, gặm cắn, trừng phạt tôi, tuyên bố bên tai của tôi không biết bao nhiêu lần: "Em là của tôi."
Tôi níu chặt ga giường, nhưng lý trí rất nhanh đã bị sự kϊƈɦ thích đánh tan, đau đớn kịch liệt trở nên trống rỗng, cơ thể trở thành một vũng nước dưới người anh.
Rốt cục đợi đến khi mưa gió qua đi, nhưng anh cũng không định cứ thế bỏ qua.
Chỉ thấy anh duỗi ra một đầu ngón tay, xoạt một cái từ ngón tay mọc ra một móng tay màu đen, móng tay kia cứng rắn như zirconium, đâm rách da của tôi từng chút một. Tôi đau đến mồ hôi lạnh túa ra.
Nơi anh rạch chính là nơi trước đó nữ quỷ kia làm bị thương, đau đớn khôn cùng xuyên thấu qua làn da, đi thẳng tới trái tim.
"Thích Uý Nhiên anh còn định làm gì?"
Hai tay tôi giơ ra muốn nắm lấy anh, còn không lại gần đã bị anh bắt lấy giữ chặt ở trêи đỉnh đầu: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận trái tim của em."
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm ngực tôi bắn ra máu tươi, phát ra tín hiệu nguy hiểm. Tôi im lặng, hai hàng nước mắt chảy theo khóe mắt rơi vào gối đầu, chẳng lẽ anh muốn đào tim tôi ra?
Đau đớn kéo dài rất lâu, móng tay kia giống như là dao cắt từng nhát từng nhát trêи người tôi, mồ hôi lạnh làm tóc của tôi ướt nhẹp, sự sợ hãi vây quanh tôi, tôi thật sự không chịu nổi nữa: "Cùng lắm thì đầu rơi xuống đất, cầu xin anh giết tôi đi, đừng tra tấn tôi nữa."
Tôi vừa mới nói xong, miệng vết thuơng cảm thấy có chút mát lạnh, đau đớn cũng được làm dịu không ít. Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên là Thích Uý Nhiên đang trị thương cho tôi.
Tôi sắp bị anh tra tấn đến điên rồi, chuyện này vui lắm sao?
Chữa khỏi lại rạch?
Lại mười lăm phút trôi qua, tay của anh rời khỏi, tôi nhanh chóng cúi đầu xem vừa nãy anh đang làm cái gì.
Chỉ thấy chỗ ngực nhiều hơn một chữ, chữ kia giống như là được photoshop, kiểu chữ ngoằn nghèo, vừa vặn che đi năm dấu tay do nữ quỷ kia để lại trêи người tôi, kết hợp với mạch máu màu hồng xung quanh làm cho cả hình vẽ nhìn tựa như là một hình xăm xinh đẹp.
Tốt hơn nhiều so với gốc cây già lúc trước, nhưng mẹ nó anh viết tên của anh trêи người tôi làm gì?
Tôi nhanh chóng dùng tay che ngực, chịu đựng đau đớn lau: "Anh lấy xuống cho tôi, lấy xuống."
Anh nắm chặt tay của tôi, mặt xích lại gần hung dữ uy hϊế͙p͙: "Em là người phụ nữ của tôi, nếu dám xóa bỏ chữ này, lần sau tôi sẽ không khắc lên ngực nữa, mà sẽ khắc ở chỗ này." Nói xong anh chỉ về phía dưới bụng của tôi, vẽ một vòng tròn ở bên ngoài sau đó chui vào.
Hai gò má tôi đỏ ửng, càng thêm phẫn nộ, nghĩ cũng không nghĩ, cầm đèn bàn trêи tủ đầu giường đập Thích Uý Nhiên. Nhưng đèn bàn còn chưa đụng vào đầu anh lập tức bị một lực mạnh mẽ đánh bay, nện vào trêи tường phát ra một tiếng rầm.
Tiếng động to bên trong căn phòng làm người bên ngoài chú ý: "Con gái, có phải con đi nhà vệ sinh xong ngã không?"
Là giọng của mẹ tôi.
Bà ấy nhất định sẽ tiến vào xem tôi, tôi nhanh chóng đấm vài cái vào Thích Uý Nhiên, nhẹ giọng nói: "Nhanh xuống dưới."
Nhưng tên kia chẳng những không xuống dưới, còn vung tay lên, dời bàn đọc sách phòng tôi ra để chặn cửa: "Xem ra nên tìm một cơ hội để bố vợ mẹ vợ biết sự tồn tại của tôi, để đừng đến phòng của chúng ta quấy rầy chúng ta làm việc nữa."
"Con gái, có phải ngã không?"
Giọng nói của mẹ vô cùng lo lắng, tôi không thể làm gì khác hơn là nói với ra bên ngoài: "Mẹ, con không sao, mẹ nghe nhầm rồi, con đang ngủ, mẹ về làm việc trước đi."
"Mẹ làm xong tới nhìn con một chút, eo thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
"Mẹ, con không sao, con muốn đi ngủ, mẹ đi đi."
Tôi rưng rưng nước mắt, cuống họng có chút nghẹn ngào, mẹ tôu hiểu rất rõ tôi, nghe xong biết tôi đang khóc, dừng ở bên ngoài không đi, bảo tôi ra mở cửa.
Nhưng đây dường như kết quả anh muốn thấy, chẳng những không rời khỏi mà ngược lại còn vọt vào trong cơ thể tôi, lần này sức lực của anh còn mạnh hơn so với lần trước, cố ý muốn để tôi phát ra tiếng rêи xấu hổ, tôi không thể làm gì khác hơn là cắn ngón tay chịu đựng, tức giận trút lên bả vai của anh.