- Trang chủ
- Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
- Chương 62: Chương 62:
Tác giả: Tam Nhật Thành Tinh
Không biết màn hình bị sao trở thành một mảnh đen kịt, có điều rất nhanh điện thoại lại quay trở về trong tay Phương An Ngu, màn hình đã được điều chỉnh thành cửa sổ nhỏ, anh có thể dùng một tay để nói chuyện phiếm với Quân Nguyệt Nguyệt rồi.
---Đợi đã nào...! Người sau lưng anh là ai?! Em mới không ở nhà một đêm, anh đã ngủ cùng ai vậy!
Lúc Quân Nguyệt Nguyệt gõ dòng chữ này, về cơ bản đã đoán được, có điều sau khi Phương An Ngu nhìn thấy câu hỏi của cô xong, trên màn hình lại sửng sốt một chút, cũng không nhắn lại cho cô mà là trực tiếp cầm điện thoại xoay camera ra quay phía sau lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A a a! Anh!" Phương An Yến ngủ đến mức y chang một con gà dựng lông, dùng tay che đi cũng không có tác dụng, cũng thậm chí trực tiếp bất chấp anh trai mình có nghe được hay không mà la lên.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Phương An Yến rõ ràng cũng không ngoài ý muốn nhưng cô khá bất ngờ là hai người này lại không mặc áo.
Vì vậy cách màn hình cô lại bắt đầu ầm ĩ với cậu, "Sao anh lại không mặc áo! Đệch! Có biết xấu hổ hay không, tôi mới không ở nhà một ngày đã cấu kết làm bậy, không phải anh yêu anh trai đó chứ!"
Phương An Yến vốn đang dùng cách tay chắn trước mặt đối với màn hình, nghe cô nói như vậy lập tức tức giận đến mức bỏ tay ra, "Cô có bệnh đúng không! Tay anh trai tôi bị thương nên tắm rửa, mặc quần áo bất tiện, lại còn nửa đêm nửa hôm một hai phải chờ tin của cô không ngủ được, tôi mới ở bên cạnh giúp anh ấy nghe đó!"
"Đó là lý do anh không mặc quần áo sao?" Quân Nguyệt Nguyệt híp mắt, "Hơn nữa còn tắm rửa cho anh trai anh?"
"Có mẹ nó cô có bệnh thì đi Tam Viện đi!" Phương An Yến hoàn toàn bùng nổ ngồi dậy, "Con mẹ nó chứ không chỉ không mặc áo, tôi đây còn không mặc quần, cô muốn nhìn sao?!"
Nói xong đã muốn vén chăn lên, Quân Nguyệt Nguyệt sợ cậu lại muốn tìm đường chết, có điều không đợi Phương An Yến xốc lên thì đã bị một bàn tay bên cạnh duỗi tới đè chăn xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương An Yến đối mắt với anh trai, trong nháy mắt cậu nghi ngờ anh trai anh biết hết, có điều Phương An Ngu rất nhanh chóng xoay màn hình video call lại.
Màn hình chuyển một cái, trên màn hình cuộc gọi biến thành mặt của Phương An Ngu, cả người Quân Nguyệt Nguyệt lập tức khoan khoái dễ chịu, nhìn mà xem, cùng là ngủ dậy, người ngu ngốc thì ngủ dậy giống như con gà dựng lông, còn Ngu mỹ nhân của cô cũng chỉ là ngủ khiến tóc xoăn rối một chút, ngay cả xõa tung cũng có được mỹ cảm như vậy, ánh mặt trời chiếu rọi đến đầu vai anh, Quân Nguyệt nhìn người trong video call, vừa nhìn vừa... nuốt một ngụm nước miếng.
Ực.
--- Hai người đang nói chuyện gì?
Phương An Ngu hỏi Quân Nguyệt Nguyệt.
Đương nhiên cô không thể nói cô lại ầm ĩ với Phương An Yến qua video call được. Phương An Yến còn vừa nói phải nhìn anh ta không mặc quần, cô đành phải nhắn tin nhắn --- Em đang hỏi anh ta xem tình hình anh bị thương thế nào, cổ tay còn đau không? Chỗ khâu vết thương sao rồi? Bình thường nhất định phải chú ý dưỡng thương, nếu không sẽ để lại sẹo đó.
Sự chú ý của Phương An Ngu lập tức bị dời đi, ngồi trên giường, ngón tay chọc chọc, chậm rãi nhắn lại --- Có đau một chút nhưng không sao, An Yến giúp anh tắm rửa, không bị nước dính vào.
Quân Nguyệt có thể nói hươu nói vượn với Phương An Yến nhưng với Phương An Ngu, cho dù điều anh nói chỉ là thông qua đoạn chữ không hề có chút tình cảm hay ngữ điệu lên xuống gì gửi tới, đều làm cô cảm thấy vô cùng bình thản, lạnh nhạt.
Phương An Ngu có một khả năng rất thần kỳ, chính là có thể khiến người ta vô cớ ổn định lại, tin tưởng anh, thậm chí là ý nại vào anh, dù trên thực tế nhìn qua anh thật sự không có gì khiến người ta có cảm giác an toàn, thậm chí còn người chuyên tâm chăm sóc.
Quân Nguyệt Nguyệt cười với video call dẩu môi lên, Phương An Ngu phối hợp mà đưa di động dính lên trên mặt mình, sau đó hai người đều không nói tiếp, cười ngây ngô trong màn hình cuộc gọi video.
Phương An Yến ở bên cạnh đứng dậy, cũng không ảnh hưởng đến việc dính nhau của Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu, cô thật sự mệt mỏi lại buồn ngủ, nằm trên giường cũng không nói chuyện gì với Phương An Ngu, cứ ngắm anh như vậy, cười với anh, không nỡ cúp máy.
Có điều trong phòng ánh sáng mờ tối, trong chăn mềm mại ấm áp, lại có thể nhìn thấy đóa hoa phú quý mà mình thích, ý thức cô dần tê dại, không biết lúc nào cứ như vậy mà thiếp đi.
Cô ngủ một giấc thẳng tới chiều, là dì giúp việc đánh thức cô dậy, nói là để cô chuẩn bị một chút, buổi tối ông cụ Quân muốn dẫn cô đi tiệc rượu.
Quân Nguyệt Nguyệt ngồi dậy tỉnh táo một lúc, phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại là sờ qua điện thoại xem Phương An Ngu có nhắn tin gì cho cô không, có điều cô không ngờ Phương An Ngu lại không tắt cuộc gọi video, cô cầm điện thoại lên thì nhìn thấy anh quay lưng về phía camera, đang chăm sóc cho đám hoa cảnh của anh.
Trong tay cô nóng gần chết, nhìn vạch pin cũng sắp hết, đã đỏ lên, có điều Phương An Ngu hình như để di động ở phòng khách rồi, khiến ngay lúc đầu tiên cô tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh rồi, đây đúng là một chuyện vô cùng vui vẻ, thậm chí là một việc lãng mạn.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn dì giúp việc kéo rèm cửa ra, bên ngoài trời quang mây tạnh, ngay cả mây cũng không có, tâm trạng cũng vì đã ngủ đủ giấc cùng với mấy giờ gọi video dài đằng đẵng với Phương An Ngu cũng biến đổi trực tiếp bay lên.
Cho dù cô đã ngủ rồi có điều từ đầu tới cuối vẫn để điện thoại trên chăn, Phương An Ngu nhìn không thấy cô, thậm chí không nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ của cô, nhưng cô cứ có cảm giác, hành vi không cúp máy này của anh là liên tục nhìn cô ngủ nhiều hơn mấy giờ.
Mở to mắt đã có người ngập tràn đợi chờ như vậy, ôm lấy tình cảm nồng đậm vị mật chờ mình, còn có chuyện nào lãng mạn hơn đây ư?
Quân Nguyệt Nguyệt cũng dứt khoát để điện thoại chống trên giá đỡ đèn bàn, sau đó trong phạm vi video có thể quay tới mở cửa phòng tắm rửa mặt, mặc quần áo.
Bận bịu một hồi, đến khi cô quay đầu lại thì phát hiện Phương An Ngu không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm màn hình ngắm cô, động tác đang mặc quần áo của Quân Nguyệt Nguyệt ngừng lại một chút, nhìn nhìn, dì giúp việc dọn dẹp trong phòng kia đã đi ra ngoài rồi, lúc này mới cười cười với màn hình, sau đó động tác thay quần áo trở nên rất chậm, cực kỳ chậm, thậm chí ngón tay còn cố ướt lướt từ chân đến trên xương quai xanh, cuối cùng cắn ngón tay mình trước màn hình, dáng vẻ uốn éo kiểu cách cực kỳ khiến người khác buồn nôn.
Nhưng hơn hẳn là lúc cô cố ý làm động tác câu dẫn giả tạo này, cũng không lộ vẻ buồn cười, quả thực có ý vị câu người vũ mị, mắt thấy mặt Phương An Ngu trong video biến hồng, lúc này cô mới dừng hành động lại, mặc xong quần áo cực nhanh, cầm lấy điện thoại ha ha cười rộ lên.
--- Điện thoại sắp cháy đến nơi rồi... sao anh cứ để không mấy tiếng không cúp thế.
Lúc này ấn mấy cái vào màn hình, rất hiển nhiên là đã học được cách thu nhỏ cửa sổ, chưa đầy một hồi đã nhắn lại --- Không nỡ, rất nhớ em.
Lời nói tình cảm này khiến lòng người thoải mái, khóe miệng Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được điên cuồng giương lên, nhưng Phương An Ngu tiếp lời dường như mở ra hình thức lời âu yếm có thể khiến người ta chìm đắm đến chết, một câu rồi lại một câu làm Quân Nguyệt Nguyệt choáng váng.
--- Cứ nhìn em như vậy, cũng rất nhớ em.
--- Nhìn con cá sẽ nhớ em, nhìn hoa cảnh sẽ nhớ em, đến lúc tráng trứng cũng sẽ nhớ tới em.
--- Anh đọc trong sách, nói thích một người chính là nhìn thấy cái gì cũng nhớ đến cô ấy.
--- Anh cảm thấy cũng đúng nhưng lại không đúng, anh thích em, cũng không phải nhìn cái gì cũng đều nhớ em, mà là từ lúc anh rời giường, trong đầu vẫn luôn chưa từng quên nhớ em.
Quân Nguyệt Nguyệt nâng điện thoại, nai con, thỏ con gì đó trong lòng liên tiếp bị đụng chết, nhìn người tưởng như nghiêm túc phân tích chính mình từng cái từng thứ một, kì thực là đang nhắn lời âu yếm chết tiệt, cô cảm giác mình không phải nhận được tin nhắn ngắn mà lại một phong thư tình đã được Phương An Ngu niêm phong dấu ấn, chỉ thuộc về cô.
Cô vốn cũng không giỏi về mấy lời âu yếm không đứng đắn chán ngấy này nhưng không có phụ nữ nào không thích nghe mấy lời này.
Cầm điện thoại trong tay, vắt hết cả óc ra nghĩ cả nửa ngày mới nhắn lại một câu, để cho Phương An Ngu cũng cao nhưng vừa nhắn lại đã biến thành --- Vậy hay là, em lại thay quần áo một lần nữa cho anh ngắm?
Sau khi nhắn tin đi, không khí lãng mạn kiều diễm ban nãy hoàn toàn bị cô làm mất hết, Quân Nguyệt Nguyệt gãi đầu, không nhịn được cười rộ lên, xem ra cô vẫn còn thích hợp với thực chiến hơn...
Còn về Phương An Ngu sau khi nhận được tin nhắn, chút đỏ bừng vừa mới lặn xuống lại nổi lên, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh như vậy lại càng nói thêm mấy lời không phù hợp với thiếu nhi --- Nếu không buổi tối chúng ta gọi video, anh muốn nhìn chỗ nào thì em cho anh xem chỗ đó, thế nào?
Mặt Phương An Ngu cứng đờ trước màn hình, mãi không nhắn lại cũng không động đậy, nếu không phải mắt anh vẫn chớp thì Quân Nguyệt Nguyệt cũng đã tưởng rằng mạng lag rồi.
--- Tại sao không nói chuyện? Muốn nhìn hay là không muốn nhìn?
Qua hồi lâu Phương An Ngu mới cúp máy không biết vì sao, Quân Nguyệt Nguyệt ồ lên một tiếng, nhìn tín hiệu trên video không phải đứt đoạn hay kém gì đó, mà là anh cúp máy.
Cô nhếch mày, đợi một lát tin nhắn của Phương An Ngu mới tới --- Em đừng nói như vậy, anh khó chịu.
Khó chịu?
Dùng từ này thật thần kỳ đó nha, trong chốc lát cô mới phản ứng được anh khó chịu thế nào, lập tức lại cười một tràng.
Cô cảm thấy cứ đợi Phương An Ngu một thời gian dài, không cẩn thận cô sẽ biến thành một kẻ ngốc chỉ biết cười...
Dì giúp việc kia lại tới thúc giục một lần, lúc này Quân Nguyệt Nguyệt mới nhắn cho Phương An Ngu một tin cuối cùng, sửa sang lại cho tốt rồi xuống lầu.
Vừa đúng lúc này là giờ ăn cơm tối nhưng trong nhà cũng không chuẩn bị cơm tối, Quân Nguyệt Nguyệt biết là phải đi tiệc rượu chỉ là đồ ăn trong tiệc rượu cơ bản đều là trang trí, nếu không lót dạ trước thì sẽ bị đói mà về.
Có điều cô tìm một vòng nhà bếp quả thực không có gì, thái độ dì giúp việc kia với cô hiện tại lại rất tốt, cũng không liếc mắt nhìn cô, đoán chừng là sợ sau khi cô trở thành chủ nhà họ Quân thật sẽ sa thải bà ta, thái độ ôn hòa bất ngờ.
"Lão gia chờ cháu ở thư phòng đã lâu," Dì nói chuyện với Quân Nguyệt Nguyệt, "Mau qua đi."
Quân Nguyệt Nguyệt cũng không muốn so đo gì với một bà già, chỉ cần bà ta không bới móc, cô cũng mặc kệ bà ta.
"Dạ." Cô nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía thư phòng của ông cụ Quân.
Đây không phải là lần đầu tiên cô vào thư phòng, Quân Nguyệt Nguyệt quen việc dễ làm, gõ cửa không đợi ông cụ Quân lên tiếng đã tiến vào.
Ông cụ đi giày Tây, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, tỉ mỉ, nhìn qua quả thực là đợi cô rất lâu rồi, Quân Nguyệt Nguyệt trực tiếp đi tới bên cạnh, thoáng nở nụ cười với ông, lúc này đặc biệt giống như một cô cháu gái ngoan ngoãn, hoạt bát mà không mất đi sự kính trọng kêu lên một tiếng: "Ông nội."
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, không sao, cuộc sống chính là như vậy, đối với bố tiền tài gọi ông nội, cũng không có gì không thể.
Rất hiển nhiên ông cụ vô cùng hài lòng với thái độ này của cô, giương mắt nhìn thấy ánh mắt cô cũng ôn hòa hơn rất nhiều, có điều ông ừ một tiếng từ trong cuống họng, mặt cố kiềm uống hai phần trà sau đó mở miệng: "Dậy cả nửa ngày sao giờ mới xuống."
Quân Nguyệt Nguyệt cười hi hi: "Con gái mà ông, phải lên đồ nữa."
Ông cụ Quân bưng chén trà, đôi mắt lướt một vòng trên người cô, quả là Quân Nguyệt Nguyệt có ăn mặc hơn một chút, mặc vào một bộ lễ phục nhỏ được chuẩn bị trong ngăn tủ kia, nhưng cô hoàn toàn không trang điểm, nhờ bề ngoài xinh đẹp, cho dù là chỉ hơi vén tóc lên cũng có thể chống nổi bộ lễ phục nhỏ xa hoa này.
Quân Nguyệt Nguyệt thuận theo để ông quan sát, có điều ông cụ Quân lại lập tức hỏi cô một câu khiến tim cô nhảy dựng lên.
"Cái cậu Phương An Ngu kia, hình như cháu rất thích nó?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Quân Nguyệt Nguyệt nghe thấy ông cụ Quân hỏi han đến Phương An Ngu gọi tên anh, trong ấn tượng nhiều lần của cô, ông cụ vẫn luôn hỏi đến anh đều gọi là tên ngốc nhà họ Phương.
Cô đối mắt với ánh mắt ông cụ, khống chế nét mặt của mình, ý cười trên mặt không giảm đi mà ngược lại còn sâu hơn, "Sao ông nội phải hỏi như vậy? Là vì lời nói lần trước cháu nói với ông, ông nội tin sao?"
"Lần trước cháu nói cháu yêu nó còn hơn tính mạng của mình, chẳng lẽ là giả dối sao?" Ông cụ Quân nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, không bỏ qua bất cứ một chút biến hóa nhỏ nào trên khuôn mặt cô.
Quân Nguyệt Nguyệt nhún vai, "Lúc đó không phải vì cháu muốn chọc tức ông sao, ông nội à, quả thực cháu không muốn làm chủ nhà họ Quân gì đó, ông cũng biết từ nhỏ cháu cũng không có tiền đồ gì, ngược lại Du nhi thông minh, cũng tiếp xúc tương đối nhiều với việc công ty, con bé đúng là người được chọn thích hợp hơn cháu."
"Làm chủ nhà họ Quân, không cần hiểu quá nhiều," Ông cụ thẳng thắn, "Lúc trước cháu luôn càn quấy. Đúng là ông hướng về phía Du nhi hơn."
Ông cụ thở dài lại khẽ lắc đầu: "Nhưng nói cho cùng con bé đi lại bất tiện, đến rất nhiều nơi đều không quá thích hợp."
Quân Nguyệt Nguyệt cười lạnh trong lòng, nụ cười trên mặt chậm rãi ít đi, nhìn xem suy nghĩ của ông cụ này, lúc chê cháu gái lớn hồ đồ thì không ngại cháu gái nhỏ người có tàn tật, bây giờ biểu hiện của cháu gái lớn tốt hơn một chút, cháu gái nhỏ tàn tật lại bị ông ta để bụng, ông cụ này đúng là nhìn được hết.
"Có gì không thích hợp đâu ạ, lúc này Du nhi phẫu thuật nói không chừng có thể đứng lên được rồi." Quân Nguyệt Nguyệt nói.
Ông cụ vẫn lắc đầu, đã cẩn thận hỏi qua xác suất phẫu thuật thành công rồi, cũng không lớn, có điều Quân Du kiên quyết muốn làm phẫu thuật, ngược lại cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chịu chút đau đớn, ông cụ không nỡ cũng không muốn cản trở cơ hội cháu gái nhỏ đứng lên, chẳng qua là cuối cùng thở dài nói: "Chỉ mong vậy."
"Ông nội, ông không cần lo lắng, từ nhỏ vận may của Du nhi đã tốt rồi, con bé lại có ý chí, huấn luyện hồi phục với con bé thật sự không coi là gì đâu." Quân Nguyệt Nguyệt nói lên lời hay, cô phục cô quá, ông cụ Quân rõ ràng kết lời này, lần đầu nở nụ cười hài lòng với cô.
"Ông nội hỏi cháu một câu, theo như cháu nói là," Ông cụ nói, "Cháu thực sự thích Phương An Ngu ư? Nếu như cháu thực sự thích..."
Quân Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Làm sao có thể!"
Cô phải phủ nhận, cô không thể để Phương An Ngu biến thành cái thóp để ông cụ Quân bắt bí mình, hơn nữa ông ta chỉ là thương nhân thuần túy, vì người thừa kế nhà họ Quân mà ngay cả hai cháu gái của mình đều chọn ba lấy bốn thành như vậy, còn có thể thật sự có ý rộng lượng gì với Phương An Ngu chứ?"
"Cháu chỉ là thấy anh ấy thú vị nên chọc anh ấy chơi thôi," Mặt Quân Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không hề gì, "Có điều người cũng đừng dọa anh ấy, nhà họ Phương thật sự coi anh ấy là bảo bối."
Quân Nguyệt Nguyệt không thừa nhận cô thích Phương An Ngu nhưng cô cũng không vội vã chối bỏ gì cả, tỏ ra thái quá như vậy chỉ vì cái trước mắt, ông cụ Quân chắc chắn cũng sẽ không thích.