Tác giả: Mạc Vô Danh
Sau giây lát thất thần, Trần Lâm mới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Lan, nói: “Đi, chúng ta cùng nhau đi lên đó đi!”
Ngọc Lan dùng vẻ mặt khó hiểu ngước mắt lên nhìn Trần Lâm, rồi chỉ chỉ lên trên không trung, hỏi: “Chàng nói là, chúng ta sẽ lên trên đó sao?”
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ nàng không muốn rời khỏi chỗ này hay sao? Ta nghĩ, bên trong cung điện đó nhất định sẽ có lối ra khỏi đây!” Trần Lâm khẳng định nói.
Ngọc Lan nghe vậy, thì cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, liền gật gật đầu đi theo. Đi chừng hơn một dặm, tiếng bước chân của hai người mới bắt đầu ngừng lại. Lúc này, ngay trước mặt hai người là một dãy bậc thang mênh mông, thẳng tắp, kéo dài đến vô hạn vô tận. Dường như, đây chính là con đường thông thiên, nối thẳng lên trời vậy.
“Thì ra, đây chính là con đường thông thiên để đi lên trời trong truyền thuyết sao! Ngọc Lan, nàng cảm thấy sợ không?” Trần Lâm nhìn dãy bậc thang trước mặt, rồi quay sang nhìn Ngọc Lan đứng ngay bên cạnh cười hỏi.
“Không sợ, chỉ cần có chàng ở bên cạnh, thì cho dù đó là mười tám tầng địa ngục, thiếp cũng không sợ!” Ngọc Lan nắm chặt lấy tay Trần Lâm, vẻ mặt cương nghị, nói.
Trần Lâm đưa bàn tay còn lại lên, giữ lấy khuôn mặt trắng nõn của nàng xoa nắn một trận, rồi mới cười lên ha hả, nói: “Vợ ngốc của ta, ta còn chưa muốn chết đâu, chúng ta tại sao phải xuống địa ngục làm gì? Chậc chậc, nàng xem, ta còn ăn nàng chưa đủ no đây này, chết sớm như vậy không phải là rất đáng tiếc hay sao?”
Nghe mấy lời vô sỉ của hắn, nàng có chút đỏ mặt lườm hắn một cái, cái con người này làm sao lại không đứng đắn như vậy chứ?
“Ha ha ha, xấu hổ cái gì chứ? Dù sao chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, cái gì cần làm cũng đã làm rồi, nàng chính là thê tử của ta, ta muốn làm chuyện vợ chồng với nàng đây chính là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ nàng không muốn sao, nương tử?” Trần Lâm đem khuôn mặt đỏ ửng của nàng lên, cười một cách xấu xa, nói: “Được rồi, được rồi, ta không đùa với nàng nữa, nhanh tay ra cho ta nào, để ta dẫn nàng về nhà!”
Trần Lâm vừa nói, vừa cúi xuống hôn nhẹ lên môi của nàng một cái, làm nàng không có cách nào tránh né được, chỉ hừ hừ lấy lệ, rồi nói: “Tay của ta đã bị chàng nắm đến sắp trắng bệch ra rồi, chàng còn muốn nắm lấy tay nào nữa chứ?”
“Hì hì!” Trần Lâm gãi gãi đầu, không biết xấu hổ nói: “Tay của vợ ta thật sự là vừa trắng, vừa mềm lại vừa mịn nha, làm ta cứ tưởng rằng mình đang cầm lấy một thứ bảo vật quý báu gì chứ, thật là, ta phải xin lỗi nương tử mới được!”
“Chụt! Chụt!”
Nói xong, Trần Lâm liền đem bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên miệng hôn liền mấy cái, sau đó mới cất tiếng cười to, sảng khoái kéo theo tay nàng trèo lên bậc thang thông thẳng tới trời.
Ong!
Ngay khi bước chân của hai người vừa đặt lên nấc thang đầu tiên của Thông Thiên Lộ, một tiếng rền vang vọng vào hư không, vọng ra khỏi Võ Hồn Đại Lục, vọng đến chư thiên vạn giới. Vô số những linh hồn vốn dĩ đã chiềm sâu trong vô tận hư không, lúc này cũng bắt đầu rục rịch thức tỉnh. Vô số những vị đại năng từ thời đại tiên cổ, cũng đưa ánh mắt đầy sâu xa nhìn về phía Võ Hồn Đại Lục. Nhưng lúc này, hai người Trần Lâm lại hồn nhiên không hề hay biết một chút gì, bọn họ vẫn thản nhiên đi từng bước từng bước lên trên Thông Thiên Lộ.
Nhưng con đường này cũng không hề dễ đi như hai người họ tưởng, khi cả hai từ bậc thang thứ chín mươi chín, bước lên bậc thang thứ một trăm, một cỗ áp lực từ các phương hướng trước mặt bắt đầu đổ ập xuống, không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào, làm cho hai người thiếu chút nữa là bị đẩy ngã xuống phía dưới. May là Trần Lâm kịp thời phản ứng, đem Ngọc Lan kéo lại, ôm vào trong ngực bảo vệ, cho nên nàng mới không bị té ngã xuống đất. Lúc này, Ngọc Lan mới quay đầu nhìn lại xuống dưới đất, nàng ước chừng, từ nơi này tính xuống dưới, ít nhất cũng phải hai, ba trăm thước, nếu như vừa rồi nàng bị té xuống, cho dù may mắn không bị tan xương nát thịt, thì xương cốt toàn thân cũng bị chấn cho gãy vụn. Chỉ vừa nghĩ một chút, toàn thân của nàng đã toát ra đầy mồ hôi lạnh, thân hình không ngừng run rẩy.
“Đừng nhìn xuống dưới, có ta ở đây rồi, nàng không cần phải sợ, ta nhất định sẽ đưa nàng an toàn trở về nhà!” Trần Lâm vỗ vỗ lấy tấm lưng thon gầy của nàng, an ủi nàng.
“Vâng!” Dù rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc bên cạnh vẫn còn có một người quan tâm đến mình, trái tim nàng dần dần trở nên ấm áp, sự sợ hãi trong lòng cũng giảm đi hơn phân nửa.
Hai người lại tiếp tục đi lên phía trước, lúc này, toàn bộ thân thể của Ngọc Lan dường như đã hoàn toàn dán sát vào người Trần Lâm. Hai đồi núi cao ngất của nàng, cọ cọ vào cánh tay hắn, làm hắn có chút chịu đựng không nổi: “Lan nhi, nàng có thể đừng cọ ngực vào người của ta được hay không?”
Nghe câu nói đột ngột này của hắn, nàng có chút giật mình xấu hổ, nhưng nghĩ đến nơi này cũng chỉ có hai người, nàng lại chẳng còn e thẹn nữa, mà nũng nịu nói: “Nhưng thiếp rất sợ nha!”
“Ặc!” Trần Lâm có chút nghẹn lời, hắn biết lúc này dù mình có nói nhiều lời nữ cũng vô ích, chỉ có thể tự mình đè xuống sắc tâm trong lòng, một tay giữ lấy vòng eo của nàng, chậm rãi đi về phía trước từng bước một.
Đi một hồi lâu, rốt cuộc Trần Lâm cũng hiểu đôi chút quy tắc ở đây. Sau khi hai người bước qua bậc thang thứ một trăm chín mươi chín, bước lên bậc thang thứ hai trăm, một trận cuồng phong bất ngờ nổi lên, áp lực xung quanh cũng tăng dần. May là Trần Lâm đã có đề phòng từ trước, hắn dùng lực lượng cơ thể cường đại của mình đem Ngọc Lan bế thóc lên, ôm nàng vào trong lồng ngực, sau đó mới chậm rãi bước từng bước một. Mặc dù từ bậc thang thứ hai trăm đến hai trăm lẻ một, chỉ cách nhau có ba, bốn bước chân, thế nhưng muốn bước qua được một bậc thang này, Trần Lâm cũng phải hao phí một chút khí lực. Thế nhưng, so với sức mạnh hiện tại của Trần Lâm, thứ này hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến một chút nào. Nếu như không có Ngọc Lan ở bên cạnh, đừng nói là bậc thang thứ hai trăm, cho dù là bậc thang thứ hai ngàn, hắn cũng bước đi không một chút do dự. Mà sau khi trải qua liên tục chín trăm chín mươi chín bậc thang, bước qua bậc thang thứ một ngàn, Trần Lâm mới cảm nhận được một luồng hơi ấm từ trên trời giáng xuống, đem cơ thể của hắn gột rửa một lần. Đến ngay cả Ngọc Lan đang nằm trong lồng ngực Trần Lâm, cũng nhận được đãi ngộ tương tự như vậy. Mặc dù trải qua lần này cơ thể của cả hai hơi có một chút tiến bộ, nhưng so sánh với sự trợ giúp của Long Tinh quả cùng Thất Diệp Thảo, thì hoàn toàn không đáng nhắc đến một chút nào.
“Ài, vất vả như vậy, tại sao chỉ được có chút lợi lộc như vậy chứ?” Trần Lâm cảm nhận một chút thay đổi trên người, mới thở dài nói.
Ngọc Lan đang nằm trong ngực Trần Lâm, không khỏi liếc mắt lườm hắn một cái: “Tướng công đừng có quá tham lam! Nếu câu này của tướng công mà bị người khác nghe được, bọn họ nhất định sẽ liều mạng với tướng công đấy!”
“Bộp!” Trần Lâm hung hăng vung tay lên vỗ một cái lên mông của nàng, rồi hầm hực nói: “Hừ, ta là chồng của nàng, nàng lại dám nói ta tham lam ư? Thật sự là không biết tốt xấu gì cả! Nàng có tin là ta sẽ lột sạch quần áo của nàng ra, rồi đánh nát cái mông của nàng hay là không?”
“Hức, tướng công ăn hiếp thiếp!” Ngọc Lan uất ức, mím môi nức nở nói.
“Chụt!” Nhìn dáng vẻ nức nở của nàng, Trần Lâm xấu xa cúi xuống hôn nàng một cái, sau đó lại đưa tay xoa xoa lên cái mông của nàng, cười dâm đãng nói: “Nương tử, có muốn tướng công cởi quần của nàng ra, rồi an ủi nàng một phen hay không?”
“Chàng!” Nàng bị mấy lời cợt nhã của hắn chọc cho giận đến mức vung chân múa tay lên, nếu không phải là bị hắn xoa xoa nắn nắn một hồi làm cho cả người sắp bị mềm nhũn ra, thì nàng đã lao lên đập cho hắn một trận rồi. Cái người này, sao càng ngày càng đáng ghét như vậy chứ? Nàng cảm thấy thật sự hối hận khi đã đem thứ quý giá nhất của mình trao cho tên vô lại này!
Trần Lâm đương nhiên là không háo sắc đến mức đem nàng ra làm ngay tại chỗ nguy hiểm như thế này, hắn chỉ là trêu đùa để giảm bớt áp lực và căng thẳng mà thôi! Lại tiến lên một hồi, cuối cùng hai người cũng vượt qua được nấc thang thứ hai ngàn, rồi ba ngàn, bốn ngàn, năm ngàn… Mãi cho đến bậc thang thứ chín ngàn, cả người Trần Lâm và Ngọc Lan đều đã ước đẫm mồ hôi rồi. Đặc biệt là Ngọc Lan, với lực lượng thân thể của nàng, chịu đựng đến bây giờ gần như là đã đạt đến cực hạn của bản thân rồi. Nhưng con đường phía trước vẫn còn hơn chín mươi chín bậc thang nữa, nếu như nàng không thể cùng Trần Lâm đi tới, chắc chắn nàng không thể rời khỏi chỗ này, mà Trần Lâm đương nhiên cũng sẽ không thể bỏ mặc nàng ở lại đây. Cho nên, nàng chỉ có thể cắn rắn đi tiếp!
“Phụt!” Ngay tại thời khắc hai người bước đến bậc thang thứ chín ngàn chín trăm, một cỗ kình khí cực kỳ khủng bố đem thân thể cả hai người cùng nhau ép xuống. Lúc này, cả người Trần Lâm cũng không thể nào đứng thẳng được, huống chi là Ngọc Lan, trong miệng nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Lan nhi!” Trần Lâm kinh hãi hô lên, mà lúc này cả người của Ngọc Lan dường như vô lực ngã khuỵu xuống.