Tác giả: Hi Vân
“Ngủ nửa canh giờ rồi?”
Giọng Thư Lan Phong còn lạnh hơn cả gió.
Trước đó ông không quá chú ý, bây giờ nhớ lại, lúc mới bước qua phòng ngoài, loáng thoáng nghe được tiếng khóc của Kiều Kiều.
Ông chỉ cho rằng con bé vô cùng đau đớn, bước nhanh hơn đến đây, nào biết đi vào cửa thì ông lại được báo con bé đã ngủ nửa canh giờ?
Đừng thấy Thư Lan Phong hào hoa phong nhã, chỉ làm chức quan lục phẩm Tư Nghiệp, thật ra ông cũng có chút tài cán. Ba huynh đệ Thư gia, chỉ có ông là giống Cố lão thái gia nhất. Trước đây không lâu ông từng đi theo lão thái gia du sơn ngoạn thủy, người ở giang hồ, không có một chút bản lĩnh là không được, Lan Phong cũng học một chút công phu tam giáo cửu lưu.
Chỉ là sau khi thành hôn ông ở lại kinh thành, sau đó dạy học ở Quốc Tử Giám, bấy giờ mới thu bớt vài phần hào khí.
Mặc dù không có cách nào vượt nóc băng tường giống như trước đây, nhưng công phu tai mắt thì vẫn còn.
Nếu giờ phút này, nữ nhi đang ngồi vui vẻ ở bên trong, ông cũng sẽ không hoài nghi.
Nhưng Thược Dược lại vội vàng như vậy, không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Sắc mặt của một người ngày thường luôn ôn hòa bị kéo xuống tái nhợt.
Thư Lan Phong nghiêm mặt nhìn chằm chằm Thược Dược. Thược Dược thật sự không chịu nổi, lập tức quỳ xuống.
Thư Lan Phong quay đầu dặn dò vú già tùy thân đi theo tới: “Bây giờ ngươi đi chính viện mời Đơn ma ma lại đây.” Sau đó mặc kệ sắc mặt Thược Dược nhanh chân bước vào trong.
Thược Dược kinh hoàng hãi hùng, không dám nói tiếng nào, bước chân đuổi theo Thư Lan Phong chạy và trong.
“Lão gia, ngài đi chậm một chút, đường trơn lắm. Ngài ở gian giữa chờ một chút, nô tỳ đi hầu hạ tiểu thư thay quần áo tới gặp ngài.”
Nàng ấy cố tình cao giọng báo tin cho Thư Quân.
Thư Lan Phong lại mặc kệ nàng ấy, bước chân đi thật nhanh vào gian phòng nghỉ ngơi của Thư Quân. Bên trong rèm châu chính là phòng ngủ của Thư Quân, Thược Dược vội vàng thắp một cây đèn nhỏ đi theo ông đặt ở trên bàn.
Cho dù Thư Lan Phong hoài nghi, cũng không thể nào vọt vào phòng ngủ nữ nhi. Ông nhìn chung quanh một vòng tìm ghế bành bên cạnh ngồi xuống, kiềm chế tức giận gọi với vào trong: “Kiều Kiều, cha đến thăm con, con tỉnh chưa?”
Thư Quân đâu chỉ là tỉnh, trái tim đã bị doạ muốn nhảy ra ngoài. Vừa rồi ám vệ đưa tin, Thư Quân nhất thời nóng đầu, vội vàng thổi tắt đèn. Lúc nàng ngủ luôn luôn tắt đèn, thói quen này cha vẫn biết, chỉ có như vậy mới có thể ngăn cha không vào trong. Nào ngờ không biết cha bị rút mất sợi gân nào, phát hiện không đúng nhất định phải đi vào.
Thư Quân liếc nhìn nam nhân đứng ở sau bình phong một cái, gấp đến độ muốn khóc tới nơi.
Nàng hít sâu một hơi, dựa vào giường, giả vờ vừa mới tỉnh lại.
“Cha, nữ nhi vừa mới bị đau tỉnh.”
Thư Lan Phong nghe được giọng điệu này, trong mềm mại mang theo một tia khóc nức nở, còn ẩn chứa vài phần căng thẳng.
Con bé căng thẳng cái gì?
Đúng vào lúc này, Đơn ma ma vội vàng chạy tới, nhìn chủ tử sầm mặt ngồi ở ghế bành một cái, nhất thời không hiểu ra sao.
“Lão gia, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Lan Phong thong dong tìm cái cớ cho mình: “Ta vừa nhìn thấy có con cú bay vào trong phòng tiểu thư, ngươi đi vào coi một chút, đừng để tiểu thư bị thương.”
Đơn ma ma nửa tin nửa ngờ, xốc rèm châu lên tiến vào. Tim Thư Quân vọt tới cổ họng, khoé mắt lén nhìn chỗ bình phong một cái, hình như không thấy bóng dáng Bùi Việt, mới bình tĩnh hơn một chút.
Đơn ma ma cẩn thận đặt chiếc đèn gió trong tay vào góc tường, lại thắp một chiếc đèn bạc khác, trong phòng đã hoàn toàn sáng ngời. Bà bắt đầu tìm con cú khắp nơi, Thư Quân dựa vào gối đệm dõi ánh mắt theo từng bước chân bà.
Đơn ma ma tìm một vòng không phát hiện bất cứ cái gì, đứng ở rèm châu bẩm báo Thư Lan Phong.
“Lão gia, nô tỳ không tìm được con cú.”
Thư Lan Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi ma xui quỷ khiến ông lo lắng trong phòng nữ nhi có người, cho nên mới dùng ra chiêu này. Giờ phút này nghe được không có người, cảm thấy trong lòng thoải mái, có điều ông vẫn không yên tâm, cho nữ nhi một chút thời gian, khi chắc chắn nàng đã ăn mặc chỉnh tề, mới tự mình vén rèm đi vào.
Thư Lan Phong nhìn nữ nhi trước.
Khuôn mặt nữ nhi trắng nõn thanh thuần, vẫn còn đỏ ửng, tóc mái trên trán và trên thái dương ướt đẫm dính vào gò má, mắt hạnh ửng hồng mang theo vài phần hờn dỗi, hơi thở rõ ràng không ổn.
Thư Lan Phong là người từng trải, chỉ cần liếc mắt một cái là lập tức thấy nghi ngờ.
“Đau đến như vậy sao?”
Thư Quân tủi thân méo miệng, nhẹ nhàng gật đầu.
Thư Lan Phong nhìn thoáng qua giường sạch sẽ, ngửi được mùi thuốc kia, đỡ trán ngồi xuống ghế bành chỗ bình phong, trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đơn ma ma chỉ cảm thấy lão gia hơi kỳ lạ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, thấy khuôn mặt Thư Quân ướt đẫm, vội vàng dặn dò Thược Dược lấy khăn lông ấm tới, tự mình lau cho nàng.
Thư Lan Phong nhàn nhạt nhìn nữ nhi, tâm trạng rất phức tạp.
“Gần đây Quân Nhi chăm chỉ cần cù, làm khăn cho vi phụ, khăn tay, dây đeo lưng, trung y, áo ngắn... Vi phụ đếm không hết.”
Thư Quân khẽ ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ: “Không phải là con nhàm chán quá không có việc gì làm sao?”
Trong lòng nàng lặng lẽ nhận lỗi với cha già, dù sao cũng là dùng nguyên liệu của Bùi Việt còn dư lại miễn cưỡng làm cho cha vài món cho đủ số.
Thư Lan Phong sâu kín thở dài: “Nữ nhi quả nhiên đã trưởng thành.”
Không hiểu sao chợt nhớ tới cái đây đeo lưng kia, ông nói sang chuyện khác: “Kiều Kiều có chuyện gì gạt cha hay không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Quân vừa đỏ bừng vừa căng thẳng, yếu ớt trả lời: “Vì sao cha lại hỏi như vậy?”
“Cha chỉ cảm thấy trong lòng có chút không yên tâm.”
“Có phải là cha suy nghĩ nhiều rồi không?”
Nàng cũng đã nghĩ tới sẽ thẳng thắn với cha mẹ, nhưng mà một khi mở miệng, nàng sợ sẽ phải vào cung. Nàng thích Bùi Việt là thật, nhưng hoàng cung với nàng lại quá mức xa lạ, nàng còn muốn ở nhà ăn vạ thêm một khoảng thời gian nữa.
Thư Lan Phong thở ra thật mạnh, có lẽ ông thực sự suy nghĩ nhiều rồi, vậy mà lại nghi ngờ nữ nhi và Hoàng đế có liên quan, sao có thể chứ?
Nếu nữ nhi thật sự được Hoàng đế coi trọng, lúc này sợ là đã ở trong hoàng cung.
Hoàng đế anh tài xuất chúng, khí chất phi phàm, tuyệt đối không thể nửa đêm đến khuê phòng nữ hài tử.
Thư Lan Phong nghi ngờ bản thân thật sự là ngốc nghếch, chuyện gì cũng dám nghĩ.
Ông xoa xoa giữa mày, lắc đầu, đứng dậy nói: “Vậy Kiều Kiều nghỉ ngơi cho tốt, cha không yên tâm nên đến xem, bây giờ trở về.”
Đợi người rời đi, Thư Quân lại thúc giục Đơn ma ma trở về, nhìn Thược Dược đưa mắt ra hiệu, Thược Dược vội vàng chuồn ra.
Bên trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, Thư Quân không xác định Bùi Việt có rời đi hay chưa, nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ, ngài còn ở đây không?”
Một lát sau, bóng dáng tuấn tú kia một lần nữa từ sau bình phong vòng ra tới, Thư Quân nhìn thấy hắn, vội vàng từ trên giường ngồi dậy: “Xin lỗi, làm khổ ngài rồi.”
Sắc mặt Bùi Việt không có gì thay đổi, còn đánh giá Thư Quân: “Tốt hơn chưa?”
Vừa rồi Thư Quân căng thẳng quá mức, còn chưa để ý, lúc này cố ý xoa xoa, ánh mắt sáng ngời: “Khá hơn nhiều! Bệ hạ, thuốc này cũng thật thần kỳ,” Cuối cùng, ý thức được chính mình nói lỡ, nàng cười tủm tỉm sửa lại, “Là tay nghề bệ hạ tốt ạ.”
Bùi Việt bật cười, đưa lòng bàn tay phủ lên khóe mắt nàng, muốn che đôi mắt ửng hồng quyến rũ lòng người kia đi, lẩm bẩm:
“Kiều Kiều, thời gian không còn sớm, trẫm phải về rồi.”
Thư Quân bỗng nhiên không nỡ, trong mắt hơi ẩm ướt: “Vậy ngày mai ngài có tới không?”
Bùi Việt bị cái nhìn chằm chằm của nàng làm cho trong lòng nóng lên. Hắn trèo đèo lội suối chạy tới, cũng nên lấy chút lợi ích trở về. Hắn nhẹ nhàng hôn trán nàng, thuận thế đi xuống xâm chiếm đôi môi căng mịn của nàng, dịu dàng mút lấy, giọng nói khàn khàn: “Nàng muốn trẫm tới?”
“Vâng...” Đôi tay nàng chống ở trên giường, cố gắng đón ý hùa theo hắn, muốn bù đắp sự chênh lệch của hai cơ thể.
Bùi Việt nhận thấy động tác của nàng, đôi tay luồn vào mái tóc nàng, ôm nàng thật chặt, hôn nàng thật sâu, mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Đến khi hắn đã rời đi thật lâu, một mình Thư Quân nằm trong đêm tối, vẫn đắm chìm trong nụ hôn sâu không thở nổi kia.
Ở trước mặt nàng, Bùi Việt vẫn luôn bị động kiềm chế, nhưng ngắn ngủi một cái chớp mắt kia, dường như hắn muốn ăn nàng.
Thư Quân đỏ bừng mặt, vùi đầu vào đệm chăn.
Hôm sau, trời chưa tối Bùi Việt đã tới, Thư Quân vừa hưng phấn vừa căng thẳng, ánh mắt liên tục nhìn ra cửa sổ.
“Ngài tới sớm như vậy, lỡ như lát nữa cha ta tới, chẳng phải lại sẽ như hôm qua à?”
Bùi Việt nhìn tiểu cô nương mờ mịt, có chút bất đắc dĩ: “Trẫm có thể phòng ngừa chu đáo, ví dụ như hôm nay, trẫm nghĩ ra một cách, giữ cha nàng lại Tàng Thư Các.”
Thư Quân mở to mắt: “Còn có thể như vậy sao?”
Bùi Việt giải thích cho nàng: “Gần đây Quốc Tử Giám và Hàn Lâm Viện thương nghị muốn biên soạn một bộ sách tra cứu. Cha nàng phụ trách bộ phận kinh thư, trẫm cho phép ông đi Tàng Thư Các sửa sang lại thư mục. Cha nàng lập tức đi vào, lúc này còn chưa dùng cơm trưa đâu.”
Thư Quân mím môi cười khẽ, nắm tay nhỏ hồng hào khẽ đấm vào ngực Bùi Việt: “Bệ hạ chơi xấu.”
Lời này rõ ràng là không nên có nghĩa khác, nhưng kết hợp với giọng điệu làm nũng của nàng, khiến người khác phải suy nghĩ.
Bùi Việt không nói chuyện một lúc lâu.
Thư Quân đối diện với đôi mắt nóng rực của hắn, nhớ tới nụ hôn tối hôm qua, vội vàng trốn vào trong chăn, chỉ vươn gót chân nhỏ xinh trắng như tuyết kia ra, đưa đến trước mặt hắn: “À, bệ hạ mau chữa thương đi ạ.”
Bùi Việt nhìn ngón chân đáng yêu như ngọc kia mà cảm khái vạn ngàn. Ngự Thư Phòng tập hợp đầy sổ con, hắn lại chạy tới nơi này nghe tiểu cô nương sai khiến. Bùi Việt nghe lời cầm lấy, thậm chí còn vỗ nhẹ một cái, phát ra tiếng vang giòn.
Thư Quân tức giận rút chân lại, từ trong chăn lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp, giận dỗi nói: “Bệ hạ đánh ta làm gì?”
“Nàng không ngoan.” Bùi Việt mặt không đổi sắc nắm gót chân trắng nõn trở lại, lần này bắt đầu nghiêm túc xoa bóp cho nàng.
Không bao lâu, chút tính khí kiêu ngạo kia của Thư Quân bị xoa đến mềm nhũn dưới sức lực không nặng không nhẹ của hắn.
Đau vẫn đau, nhưng hôm nay tiếng kêu của nàng không giống hôm qua. Nàng vùi đầu vào trong chăn, tiếng kêu đau xuyên qua sợi bông dày, trở nên mơ mơ hồ hồ không rõ, bởi vì có đệm chăn che đậy, nàng ở bên trong xoắn tới xoắn lui mà không hề lo lắng.
Giống như một nàng tiên cá mắc cạn.
Bùi Việt nhắm mắt lại không nhìn nàng.
Thế nhưng âm thanh lọt vào tai ngày càng rõ ràng, giống như nước mật từ phễu nhỏ xuống, mềm mượt nhè nhẹ, theo từng giác quan len lỏi toàn thân.
Có một chỗ máu bầm, hôm qua thuốc mỡ thẩm thấu qua da, hôm nay đã tốt lên, nhưng vẫn còn một chút tắc nghẽn, Bùi Việt muốn làm thông chỗ tích tụ kia.
Thư Quân không chịu nổi, bò ra từ trong chăn, chui vào lòng hắn, đôi tay túm vạt áo hắn, kéo dài giọng không ngừng cầu xin.
“Ngài nhẹ một chút, ngài tha cho ta đi.” Thân hình hắn cao lớn, ngực to rộng, đủ cho nàng lăn lộn lắc lư.
Con người nhẫn tâm hờ hững kia, đè vào chỗ đau của nàng, giống như nắm chặt để uy hiếp, cho dù nàng cầu xin đáng thương thế nào cũng không chịu buông tay.
Sao hắn lại hư như vậy?
Thư Quân thầm nghĩ như vậy. Tiểu cô nương không có cách nào, vụng về đưa môi lên chạm vào môi mỏng của hắn, muốn dùng mọi biện pháp khiến cho hắn ngồi yên.
Quả nhiên động tác của hắn dừng lại.
Đau đớn ở mắt cá chân biến mất.
Cô nương nếm được ngon ngọt lặng lẽ biến cái chạm nhẹ như tuyết rơi kia hoá thành băng tuyết giao hoà.
Một bàn tay Bùi Việt nắm lấy mắt cá chân nàng bất động, bảo vệ chỗ bị thương không bị chạm đến, một cái tay khác dính đầy thuốc mỡ, nóng rát rũ ở một bên.
Bỗng nhiên phát hiện tư thế nàng không đúng, lo lắng khí huyết dưới chân không thông, hắn dùng một tay bế cả người nàng lên, hai tay Thư Quân bám lấy cổ hắn, cứ như vậy treo ở trên người hắn.
Nàng vẫn luôn biết sức lực nam nữ khác xa nhau, nhưng sự cách biệt này cũng thật quá đáng sợ.
Dường như hắn chỉ dùng sức rất nhẹ nhàng đã có thể ôm nàng lên.
Thư Quân hôn lâu thật lâu, cũng không thể biến sắt thép luyện trăm năm thành giấy mềm. Đợi đến khi hết không khí, nàng ấm ức tủi thân nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn sâu đến lạ thường, nhẹ giọng hỏi.
“Hôn đủ chưa?”
Thư Quân hít mũi, không trả lời.
Đôi mắt Bùi Việt nhìn nàng vẫn không nhúc nhích, “Vậy ta tiếp tục.” Lại thả nàng xuống.
Khuôn mặt nhỏ của Thư Quân hoàn toàn suy sụp.
Rõ ràng chỉ là chữa thương, hai người lại lăn lộn ra đầy mồ hôi.
Sau khi máu bầm tan đi, không còn đau như vậy nữa, Thư Quân lười biếng nằm trên đệm chăn, ánh mắt giống như tơ ngó sen dính ở trên người hắn.
“Sau này bệ hạ có làm đau ta không?”
Hắn thật sự quá tốt với nàng, đêm gió tuyết lạnh, vậy mà vẫn đến trị thương cho nàng.
Biểu cảm của Bùi Việt không thay đổi gì, nhưng trái tim đã sớm bị nàng làm tan thành nhiều mảnh.
“Sau này trẫm sẽ ngày ngày thương nàng.”
Cuối cùng, ma xui quỷ khiến hắn nói thêm một câu, “Đến lúc đó nàng đừng kêu đau.”
Thư Quân kiên định lắc đầu, mang theo ngây thơ: “Không đâu, ta vui còn không kịp.”
Bùi Việt cười nói: “Trẫm nhớ kỹ lời này của nàng.”
Thư Quân hiển nhiên không ý thức được lời hắn nói có ẩn ý. Nàng nghe được tiếng gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, thúc giục.
“Bệ hạ, đêm đã khuya! Ngài mau về đi, ngày mai còn có triều vụ.”
Bùi Việt nhìn nàng một cái, hiểu được trên người nàng ra mồ hôi muốn thay quần áo, cũng không ở lại lâu, uống một ngụm trà nóng rồi rời đi.
Cũng không biết có phải ông trời đối nghịch với hắn hay không, một đêm gió tuyết ngập trời như vậy, khó khăn lắm mới phóng ngựa về lại Phụng Thiên Điện, lại gặp Lý công công nói với hắn,
“Bệ hạ, Tế Tửu Quốc Tử Giám - Tôn đại nhân và Tư Nghiệp - Thư đại nhân đang chờ ở thiên điện, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Bùi Việt sửng sốt: “Bảo hai vị ái khanh chờ một chút, trẫm thay xiêm y rồi ra.”
Mùa đông khắc nghiệt, Bùi Việt không để cho hai người đợi lâu. Đoán được có lẽ là liên quan đến việc biên soạn sách tra cứu, hắn chỉ thay đổi một bộ long bào rồi đi vào trắc điện.
Thư Lan Phong và Tôn lão tiên sinh đang hùng hồn thảo luận về sách tra cứu, đến khi bóng dáng màu vàng kim xuất hiện, mới chịu ngừng lại, sau đó cùng nhau thỉnh an.
Bùi Việt đứng ở vị trí không xa không gần, đưa tay với hai người: “Miễn lễ, đã trễ thế này, hai vị ái khanh có chuyện gì?”
Thư Lan Phong nhìn hắn một cái, bởi vì đêm qua từng nghi ngờ Hoàng đế và nữ nhi có lui tới, hôm nay ông nhìn Hoàng đế ít nhiều có vài phần chột dạ. Thấy Bùi Việt không có ý định ngồi xuống, có thể hiểu được là không muốn cùng bọn họ nói chuyện nhiều.
Trên thực tế, hai người Thư Lan Phong cũng không phải chuyện gì gấp, vốn không cần chờ lâu như vậy, thật sự là cung nhân không dám tùy ý để lộ hành tung Bùi Việt, chỉ nói Hoàng đế không ở Ngự Thư Phòng. Hai người nghĩ trời gió lớn như vậy, gần đến cuối năm, không dễ dàng gặp được Hoàng đế một lần, nên dứt khoát chờ một chút, nào biết một lần chờ, qua hẳn một canh giờ.
Tôn lão tiên sinh dẫn đầu mở miệng giải thích nguyên nhân, nhắc tới khả năng phải ra vào Tàng Thư Các, khẩn cầu Hoàng đế viết thư tay cho Thư Lan Phong.
Bùi Việt dường như không hề nghĩ ngợi đã đồng ý ngay.
“Việc này đơn giản thôi, người đâu, chuẩn bị bút mực.”
Bùi Việt đồng ý quá sảng khoái, Thư Lan Phong vui mừng khôn xiết. Tàng Thư Các hoàng gia từ xưa đến nay cất chứa điển tịch trân quý nhất, bên ngoài có, nơi này có, bên ngoài không có nơi này cũng có. Có được lá thư tay này, trước khi sách tra cứu được biên soạn xong, ông có thể ra vào tự do, đây chính là giấc mơ của rất nhiều người đọc sách.
Ban đêm cung nhân không nhiều bằng ban ngày, khi một người trong đó mang bút mực đến, Thư Lan Phong kích động, biểu hiện bổn phận hầu hạ của thần tử với chủ quân, lập tức đi lên phía trước đi hỗ trợ.
Ông vén tay áo lên, đang muốn mài mực, một mùi thuốc quen thuộc chui vào chóp mũi, cả người lập tức cứng lại.
Bùi Việt cũng không ngờ Thư Lan Phong sẽ đến hầu hạ bút mực, sắc mặt hơi co giật một chút.
Hắn cố tình đứng xa một chút, là muốn tránh Thư Lan Phong, không nghĩ tới ngàn tính vạn tính, ông trời vẫn không buông tha hắn.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi vào cung, con rể phải vượt qua ải cha vợ, không biết Hoàng đế có qua được của cha vợ này không, ha ha.