Tác giả: Nhan Huyễn Khanh
Có một người đứng phía trước cửa sổ, ngọc quan vấn tóc, tay áo rộng màu xanh nhạt in hoa văn chìm hình đám mây, hắn đứng ở nơi đó mang theo quý khí kiêu căng trời sinh.
Hắn khẽ hếch cằm, một đôi mắt phượng mang theo ánh sáng cao ngạo trước sau như một.
“Thần nữ tham kiến Thái Tử điện hạ.”
Sở Ngọc Lang búi mái tóc đen lên một nửa, cổ thon dài hơi cúi, có phần yếu ớt.
Một cây trâm mẫu đơn màu trắng quấn lên mái tóc đen tôn lên quý khí vạn phần của nàng, váy ngang ngực đỏ thẫm kéo dài eo thon của nàng, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng.
Xinh đẹp loá mắt, rung động lòng người. Cả người đầy khí chất quý nữ, cũng chỉ có thế gia nhiều thế hệ trâm anh huân quý như Sở gia mới dạy dỗ ra được.
Nàng nhẹ nhàng thi lễ, khiến người ta nhìn mà không kiềm được muốn tiến lên đỡ.
Tư Mã Tĩnh luôn luôn biết dung mạo của nàng hơn người, hắn đã biết ở bữa tiệc sinh nhật Quý phi ngày đó. Chẳng qua khi đó vì việc Sở Nam, hắn không có thiện cảm gì với nàng.
Hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tùy ý nói: “Đứng lên đi, cô luôn luôn không thèm để ý mấy nghi thức xã giao này.”
“Tạ điện hạ.” Sở Ngọc Lang đứng lên.
Trong một góc phòng đứng mười mấy thị vệ mặc giáp vàng đen, còn có mấy nam nhân mặc đồ đỏ, nhìn hẳn là thái giám.
Sở Ngọc Lang không biết hôm nay Thái Tử đột nhiên tìm nàng đến có việc gì, dẫu sao không phải là tâm huyết dâng trào thật sự muốn kéo nàng đi xem hoa đăng rồi.
Tư Mã Tĩnh ngẩng đầu, nhìn nàng: “Đứng làm gì, đã nói không cần giữ lễ tiết. Ngồi đi.”
“Tạ điện hạ.” Sở Ngọc Lang thi lễ. Nàng dừng một chút sau đó chọn ngồi xuống cách hắn một chỗ ngồi.
Tư Mã Tĩnh vừa lòng, nàng có ánh mắt đấy.
Sở Ngọc Lang không biết hắn muốn làm gì bèn giơ tay rót thêm trà cho Tư Mã Tĩnh, thử thăm dò: “Điện hạ, nơi này không thú vị, không bằng thần nữ đàn một bài?”
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng lúc lâu, nhớ đến đoạn thời gian còn ở Sở gia, khi đó nàng sẽ tự tay dẫn dắt hắn, dạy hắn đánh đàn thế nào.
Sở Ngọc Lang đánh đàn rất hay, khi dạy hắn thì mềm mỏng nhỏ nhẹ. Hắn đàn lên bản nhạc nàng dạy, nàng sẽ nở nụ cười thật lòng.
Nhưng hiện tại, trên mặt nàng lại treo nụ cười cẩn thận.
Nghĩ đến khi đó, Tư Mã Tĩnh nhấp một ngụm trà do nàng tự tay rót, tâm trạng vi diệu lên như trong lòng có người không nhẹ không nặng bóp một cái.
“Nơi này không có đàn, hôm nay tết Thượng Nguyên, trên đường náo nhiệt.” Dường như tâm trạng của Tư Mã Tĩnh không quá tốt, hắn nói: “Dùng bữa trước, chờ lát nữa nơi này sẽ có pháo hoa, đây là vị trí tốt nhất mà cô cho người chọn.”
Tiểu nhị nhanh chóng đi vào. Tư Mã Tĩnh đột nhiên nhớ ra hắn ở Sở gia lâu như vậy, dường như cũng không biết Sở Ngọc Lang thích ăn gì.
Mỗi một lần bọn họ ăn cơm chung, trên bàn vĩnh viễn đều đặt đồ Sở Trĩ thích ăn.
Nếu không biết nàng thích ăn gì, vậy gọi hết mỗi món một phần luôn.
Tiểu nhị được lệnh, cúi đầu khom lưng đi xuống.
Tư Mã Tĩnh nhìn chén trà trong tay không biết suy nghĩ gì, tâm trạng của hắn dường như vẫn luôn thay đổi liên tục. Lúc nàng mới đến rõ ràng tâm trạng của hắn vẫn tốt.
Sở Ngọc Lang cụp mi, nàng biết, Thái Tử có thành kiến quá sâu với nàng. Hôn sự là bệ hạ ban cho, có lẽ Thái Tử cũng bất mãn với việc nàng chiếm vị trí Thái Tử Phi.
Quý nhân muốn dùng thiện, ai dám chậm trễ, rất nhanh tiểu nhị dẫn người bày từng món ăn lên bàn.
Trên bàn có một đĩa tôm hấp.
Sau khi người hầu nghiệm độc, người đi theo hầu bên cạnh đang muốn đi lên hầu hạ, lại bị Tư Mã Tĩnh ngăn lại.
Tư Mã Tĩnh liếc Sở Ngọc Lang một cái, nói: “Ngươi lột cho ta.”
Rõ ràng có tỳ nữ hầu hạ, lại muốn tiểu thư làm, đây quả thực là sỉ nhục trần trụi.
Phía sau Tô Chỉ giận đến siết chặt nắm tay, bị Trường Dung kéo lại. Trường Dung đưa ánh mắt cảnh cáo, lắc đầu với nàng ấy.
Vị tổ tông này không dễ chọc.
“Món tôm hấp này có thịt tôm vô cùng tươi mới, chấm với nước tương, hương vị càng ngon miệng.”
Sở Ngọc Lang lại không hề tức giận, vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, giơ tay dùng chiếc đũa gắp lấy đầu tôm, sau đó dùng chiếc đũa khác lật vỏ nó ra, rất nhanh đã hoàn chỉnh lột một con tôm.
Nàng mỉm cười: “Mời điện hạ dùng.”
Cái này thật mới lạ, chỉ dùng hai chiếc đũa là có thể bóc vỏ tôm nhanh như vậy. Trước kia ở Sở gia, hắn không thấy nàng lột như vậy.
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, ở Sở gia cũng không ít lần bóc tôm cho đứa ngốc kia chứ gì. Hắn nghĩ vậy lại không quá thoải mái bèn nói:
“Thuần thục vậy thì ngươi tiếp tục bóc đi, bóc hết đĩa này.”
Sở Ngọc Lang xác định hôm nay Tư Mã Tĩnh gọi nàng ra đây vì hắn muốn sỉ nhục mình. Chẳng lẽ hắn bất mãn với hôn sự, cho nên mới hành nàng?
Trong lòng Sở Ngọc Lang bắt đầu tự hỏi tính khả thi của hôn sự. Nếu thật sự không thể thay đổi thái độ của Thái Tử vậy thì dù gả cho hắn, hắn thật sự bằng lòng tha cho Sở gia ư?
Đúng lúc vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Thái Tử điện hạ có ở đây không.”
Là Thịnh Vương điện hạ, sao hắn ta vẫn đến?
Động tác lột tôm của Sở Ngọc Lang hơi khựng lại, đầu óc lập tức vận chuyển, may mắn nàng đã đưa tin trả lời cho Thịnh Vương, cho hắn ta biết hiện giờ mình có nỗi niềm khó nói.
Cũng mất công Tư Mã Tĩnh hiện giờ bức bách sỉ nhục nàng, như vậy Thịnh Vương thấy, sẽ càng không có hiểu lầm gì.
Mắt phượng của Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, nụ cười quái lạ, hắn cao giọng: “Hoàng huynh đến rồi thì vào đi.”
Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Tư Mã Huân mặc một bộ đồ đen sải bước đi vào. Tầm mắt hắn ta quét một vòng ở trong phòng, dừng ở trên người Sở Ngọc Lang. Hắn ta hơi khựng lại, chắp tay hành lễ: “Tham kiến Thái Tử.”
Sở Ngọc Lang đang muốn đứng dậy hành lễ, lại bị Tư Mã Tĩnh mỉm cười đè bả vai lại, hắn nói: “Ngươi đứng dậy làm gì? Ngươi là Thái Tử Phi tương lai của cô, ở trước mặt cô, ngươi không cần hành lễ với bất kỳ kẻ nào ngoài phụ hoàng.”
Tư thế hành lễ của Tư Mã Huân khựng lại rồi vẫn không nói gì thêm.
“Hoàng huynh ngồi đi, không cần giữ lễ tiết.” Tư Mã Tĩnh mang nét cười hứng thú trên mắt phượng.
“Tạ Thái Tử.”
Trên mặt Tư Mã Huân không có biểu cảm gì, đi tới ngồi xuống đối diện Sở Ngọc Lang.
Sở Ngọc Lang im lặng, cúi đầu bóc tôm.
Một tầm mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào nàng.
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, đột nhiên nói: “Được rồi, không cần bóc nữa.”
Thấy động tác của Sở Ngọc Lang khựng lại, ý thức được giọng điệu của mình quá nặng, hắn gắp đồ ăn cho nàng, dịu giọng nói: “Vừa rồi là cô không đúng, Lang Nhi đói bụng rồi nhỉ. Nếm thử món này đi.”
Hắn hơi hối hận vì đã gọi Tư Mã Huân đến. Ánh mắt Tư Mã Huân nhìn nàng khiến lòng hắn bực bội.
Tư Mã Tĩnh cười nhạt nhìn Tư Mã Huân: “Cô chuẩn bị chọn ngày lên kế hoạch hôn lễ, hoàng huynh cũng vậy. Phụ hoàng đã sớm nói Quý phi chọn Vương phi cho huynh, cũng nên định ra rồi nhỉ?”
Sắc mặt Tư Mã Huân khó coi, hắn ta khẽ liếc Sở Ngọc Lang, lạnh giọng: “Việc này không vội.”
“Sao có thể không vội, hoàng huynh lớn hơn cô một tuổi.” Tư Mã Tĩnh thảnh thơi rót một chén rượu cho mình: “Phụ hoàng còn giục cô mãi, càng đừng nói hoàng huynh.”
Trong lòng Tư Mã Huân cười lạnh, ha ha, ngươi có thành thân được hay không vẫn chưa biết đâu, cho ngươi đắc ý thêm một thời gian.
Cho dù có thánh chỉ thì thế nào, chỉ cần chưa thành thân thì rất nhiều biến số. Cho dù thành thân, hắn ta cũng có thể cướp người về.
Hai người đấu với nhau, Sở Ngọc Lang ngồi ở một bên cúi đầu, lẳng lặng ngồi đó.
“Hoàng huynh đã hai mươi hai, hôn nhân đại sự cũng phải nhân lúc còn sớm. Lang Nhi nói có phải không?”
Đột nhiên bị điểm danh, Sở Ngọc Lang ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm có thâm ý khác của Tư Mã Tĩnh và tầm mắt chăm chú nhìn vào nàng của Tư Mã Huân.
Trái sói, phải hổ.
Sở Ngọc Lang dừng một chút, nghĩ đến mục tiêu hôm nay của mình là Thái Tử, hôm nay không nói ra đáp án khiến hắn hài lòng thì sợ là sẽ khiến hắn hoài nghi.
Vì thế nàng nở nụ cười thản nhiên, nói: “Thái Tử điện hạ nói phải.”
Hiện giờ chờ quay về tìm thời gian đi giải thích với Thịnh Vương điện hạ.
Răng rắc một tiếng…
Chiếc đũa trên tay Tư Mã Huân gãy đôi. Hắn ta cố nén buồn bực trong lòng, cố gắng tự thuyết phục mình, Lang Nhi bị ép. Nàng là thần, làm sao dám phản kháng Tư Mã Tĩnh đây.
Tư Mã Tĩnh cười ha ha, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ sung sướng. Hắn gắp cho Sở Ngọc Lang một gắp rau xanh, nói với Tư Mã Huân: “Lang Nhi đã nói thế, hoàng huynh cần phải nhanh lên.”
Tư Mã Huân gần như muốn đứng bật dậy rời đi, nhưng thấy bỏ Lang Nhi ở lại đây một mình, hắn ta lại không yên lòng.
Ánh mắt hắn ta cực nóng nhìn Sở Ngọc Lang, hy vọng nàng có thể ngẩng đầu nhìn lại hắn ta một cái, nhưng mà lại khiến hắn ta thất vọng rồi.
Sở Ngọc Lang nào dám ngẩng đầu, Thái Tử đã sớm hoài nghi, nếu mình không giữ khoảng cách với Thịnh Vương, tất nhiên sẽ bị lộ.
Nàng cụp mi không nói một lời, cúi đầu dùng bữa.
Tư Mã Tĩnh lại không vừa lòng, hắn nhìn Sở Ngọc Lang, nói: “Lang Nhi không có gì muốn nói à?”
Sở Ngọc Lang ngước mắt cười nhạt: “Điện hạ muốn nghe Lang Nhi nói gì?”
Tư Mã Tĩnh buông chén rượu không xuống, mày phượng hơi nhếch: “Ngày ấy ngươi nói thật chứ?”
Sở Ngọc Lang nghe hiểu. Tư Mã Tĩnh cho nàng cơ hội, để nàng phân rõ giới hạn với Tư Mã Huân.
“Lang Nhi tất nhiên là ngưỡng mộ điện hạ.” Sở Ngọc Lang cười, ngoan ngoãn thêm rượu cho hắn: “Điện hạ như rồng như phượng, trong thiên hạ có cô nương gia nào mà không ngưỡng mộ?”
Rốt cuộc Tư Mã Huân không nhịn nổi, sắc mặt xanh xám đứng lên: “Ta còn có việc, cáo từ trước.”
“Đi vội vậy làm gì, Tết Thượng Nguyên có thể có chuyện gì?” Tư Mã Tĩnh lại như chưa xem đủ náo nhiệt, bên trong mắt phượng tràn đầy vẻ sung sướng.
“Trong phủ có việc, thật sự không chậm trễ được.”
Tư Mã Huân ôm quyền thi lễ, không màng Tư Mã Tĩnh giữ lại, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Cửa phòng đóng lại sau lưng hắn ta, cảnh kia xa dần theo bước chân hắn ta nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sung sướng đến cực điểm kia của Tư Mã Tĩnh.
Bàn tay trong tay áo siết thật chặt, hắn híp mắt, sắc mặt dữ tợn.
Chờ một chút, chờ một chút nữa là được.
Hắn ta nhất định phải tay tay kéo người xuống thần đàn, khiến vạn người giẫm đạp.
Tư Mã Tĩnh rất vừa lòng với sự dịu dàng hiểu ý của Sở Ngọc Lang hôm, hắn nói với nàng: “Ngươi chờ mấy ngày nữa, cô có một phần đại lễ muốn tặng cho ngươi.”
Ngày ấy bởi vì Sở Hoa ám sát, khiến nàng chịu nhiều tội như vậy. Nếu nàng đã là Thái Tử Phi tương lai của hắn, vậy hắn nhất định phải lấy lại công bằng cho nàng.
Đến lúc đó Sở Hoa đổ, địa vị của phụ thân nàng cũng củng cố, thù của nàng cũng báo. Thật là một hòn đá trúng mấy con chim, không biết đến lúc đó nàng sẽ cảm kích hắn như nào nữa.
Hắn thật sự có lòng tốt muốn tặng một phần lễ lỡ, nhưng mà Sở Ngọc Lang bị lăn lộn nhiều thế này đã xác định Thái Tử cực kỳ có ác ý với nàng.
Câu nói này vốn dĩ mang theo một câu vui mừng nói, nhưng mà hiện giờ nghe vào Sở Ngọc Lang lỗ tai, lại chính là một câu mang theo khiêu khích uy hiếp.
Nàng mỉm cười cúi đầu thi lễ: “Ngọc Lang mong chờ.”