Tác giả: Nhan Huyễn Khanh
Sở Ngọc Lang mím môi mỉm cười: “Thần nữ nghĩ trên đời có cô nương nhà ai có thể có phúc lớn đến vậy được gả cho điện hạ. Không ngờ, phúc phận này lại rơi xuống trên đầu thần nữ.”
Tư Mã Tĩnh cũng không ngờ nàng có thể nói được lời này, trong giây lát đã bị kinh ngạc sững sờ.
“Chỉ là phúc phận này, đối với thần nữ mà nói là phúc, đối với điện hạ thì lại chưa chắc.” Hàng mi dài của Sở Ngọc Lang khẽ run: “Thần nữ không biết vì sao bệ hạ đột nhiên tứ hôn. Nếu điện hạ thật sự bất mãn việc hôn nhân này, thì đến bảo bệ hạ hủy bỏ đi thôi, không cần bận tâm đến thần nữ.”
Trong miệng nói cho dù bị từ hôn cũng không thèm để ý, nhưng trên mặt lại rõ ràng có vẻ mặt khác hẳn với lời nàng nói.
Tư Mã Tĩnh nhìn vào mắt nàng, giọng điệu hoài nghi: “Ngươi nói thật?”
Nhìn giọng điệu chân thành, cảm giác chân tình cũng không giống giả. Nhưng, hắn nhớ rõ khi ở Sở gia, Sở Ngọc Lang hình như cũng nói chuyện kiểu này với Tư Mã Huân.
“Điện hạ sao lại nói lời này, điện hạ long chương phượng tư, trong kinh thành có nữ tử nào không ái mộ điện hạ chứ?”
Sở Ngọc Lang cười khổ: “Ta chỉ là một trong số đông đảo nữ tử mà thôi. Ngày ấy trong cung yến, điện hạ nói chuyện với thần nữ, tuy hôm ấy ngài quát lớn nhưng thần nữ vẫn rất vui mừng.”
Tư Mã Tĩnh thầm vừa lòng, cảm thấy đôi mắt nàng quả nhiên đã khỏi: “Nhưng mà, trước đó cô nghe nói, quan hệ của ngươi và Ngũ hoàng huynh của ta rất tốt.”
“Thịnh Vương điện hạ?” Sở Ngọc Lang lộ ra vẻ hơi kinh ngạc: “Điện hạ chớ nên hiểu lầm, sao thần nữ và điện hạ có thể gần gũi. Nếu nói gần gũi, đó chẳng qua bởi vì Thịnh Vương điện hạ là biểu huynh của thần nữ.”
“Điện hạ, đột nhiên đặt câu hỏi như vậy...” Sở Ngọc Lang nói rồi hơi nhăn mày liễu lại: “Là đã nghe được đồn ở đâu sao?”
Tư Mã Tĩnh thầm nghĩ cô tận mắt nhìn thấy, đồn đâu ra? Thấy nàng có ánh mắt phủi sạch quan hệ với Tư Mã Huân, tâm trạng của Tư Mã Tĩnh cực kỳ sung sướng.
“Không phải đồn đại gì, mà là Thịnh Vương chính miệng nói.” Tư Mã Tĩnh rất có hứng thú nhướng mày, muốn nhìn sắc mặt nàng. Giọng hắn mang theo vẻ sung sướng: “Phụ hoàng mới ban thánh chỉ không lâu, hắn ta đến thỉnh cầu tứ hôn, ngươi nói có thú vị không?”
Đôi mày ngài thon dài của Sở Ngọc Lang khẽ nhúc nhích, nét mặt kinh ngạc: “Chuyện này…, thần nữ không biết, vậy mà Thịnh Vương điện hạ...”
“Ngươi thật sự không biết?”
Tư Mã Tĩnh nhếch mi phượng, trong lòng cười đến đầu cả quả tim run lên bần bật. Hắn không biết hóa ra xem người nghiêm trang nói bậy lại thú vị như vậy.
“Điện hạ không tin thần nữ ư?” Đôi mắt long lanh kia của Sở Ngọc Lang nhiễm lên vẻ mất mát, nàng cụp mi, nhìn đáng thương cực kỳ.
“Cô tất nhiên tin ngươi.”
Tư Mã Tĩnh lười biếng híp mắt phượng, cười đầy thâm ý. Hắn biết ngay Sở Ngọc Lang nhất định bằng lòng gả cho mình.
Không phải nàng muốn làm Hoàng Hậu à? Không phải gả cho hắn giúp nàng bớt bao nhiêu chuyện à? Không cần suốt ngày nghĩ làm thế nào giúp đỡ lão Ngũ soán vị, không cần đón ý nói hùa lão Ngũ, không cần phải lo toàn chu toàn giữa mọi người, chỉ cần cười với mình hắn là được.
Hắn đã nói rồi mà, không có nữ nhân nào sẽ không thích hắn.
Sở Ngọc Lang cụp mi, tầm mắt dừng ở một bên góc bàn. Thái Tử điện hạ này quả nhiên là người dầu muối không ăn nhất trong số những người nàng từng gặp. Nhưng không sao, nàng làm hết sức là được. Người không có đường lui, chỉ có thể liều mạng đi về phía trước.
Tiễn Tư Mã Tĩnh đi, Sở Ngọc Lang về viện.
Sở gia, Tam phòng…
Sở Ngọc Khê oán hận ngồi trước bàn trang điểm, vuốt ve khuôn mặt thô ráp của mình. Đúng! Sở Ngọc Lang nói rất đúng, ngọc phù dung kia sẽ không để lại sẹo, nhưng mà vết bỏng để lại cho nàng ta một làn da đen đi vài tông, không tìm về nổi dáng vẻ ban đầu.
Nàng ta soi gương ngày đêm, mỗi ngày dụng tâm bôi thuốc dán. Kết quả vẫn vô dụng, nàng ta chỉ có thể mỗi ngày soi gương, nhìn màu da trên mặt mình trở nên già nua.
Mỗi ngày mỗi đêm, nàng ta hết lần này đến lần khác nguyền rủa Sở Ngọc Lang dưới đáy lòng. Nguyền rủa nàng không gả được cho Thịnh Vương điện hạ, nguyền rủa nàng bị hủy dung mạo, bị chúng bạn xa lánh.
Có đánh chết thì Sở Ngọc Khê cũng không nghĩ ra, vì sao chuyện sẽ thành như vậy.
Sở Ngọc Lang có tài đức gì, dựa vào cái gì không có Thịnh Vương thì còn có Thái Tử? Dựa vào cái gì tất cả chuyện tốt đều là của nàng!
Nàng ta xoa mặt mình, trong ánh mắt đen tối u oán. Không được, nàng ta nhất định không thể bại trước Sở Ngọc Lang!
Đúng lúc này, cửa bị gõ từ bên ngoài.
Có tỳ nữ ở bên ngoài nói: “Tiểu thư, đại phu nhân đến, muốn gặp ngài.”
Đại phu nhân? Sở Ngọc Khê không khỏi nhăn mày, sao bà ta lại đến?
Nữ nhân này có cảm giác tồn tại rất thấp, gả vào Sở gia không tới hai năm, chẳng những không nhận nuôi Sở Trĩ thành công, ngược lại không cả có con, ngay cả quyền chưởng gia quan trọng nhất cũng vứt bỏ.
Sở Ngọc Khê không coi bà ta ra gì, nhưng kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Nàng ta quyết đoán cao giọng nói: “Để bà ta vào đi.”
Cửa mở, một nữ nhân khuôn mặt khô gầy tiều tụy đi đến. Không nói đến bộ đồ đen như mực kia, cả gương mặt vàng như nến, vành mắt đều có màu xanh đen, chỉ nhìn tròng mắt cũng đã che kín tơ máu.
Lúc này mới bao lâu không gặp, sao lại thành như vậy!
Sở Ngọc Khê hoảng sợ, nàng ta còn chưa kịp nói gì. Tiểu Thôi thị lại tối tăm nhìn nàng ta, câu đầu tiên là: “Sở Ngọc Lang hại ngươi thảm vậy, ngươi có muốn báo thù không?”
“Nàng làm gì ngươi mà biến ngươi thành như vậy?” Sở Ngọc Khê nhìn nàng, một luồng khí lạnh từ đáy lòng bốc lên.
Sắc mặt Tiểu Thôi thị u oán, mang theo hận ý nồng đậm. Bà ta vuốt ve bụng nhỏ của mình: “Ta không bao giờ có thể có đứa nhỏ của mình.”
Khi đó, biết được mình bị hạ dược, lại khó có thai, bà ta hoài nghi Sở Ngọc Lang. Nhưng lại cảm thấy không quá có khả năng, lúc đó Sở Ngọc Lang chỉ là đứa nhóc chín tuổi mà thôi.
Nhưng bà ta không ngờ cuộc đời này bà ta còn có thể tra được dấu vết những việc này để lại.
Bà ta mang hận ý ngập trời, nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn lấy lại quyền chưởng gia, khiến Sở Ngọc Lang thân bại danh liệt phải đi tìm chết!”
Sở Ngọc Lang căn bản không phải con người. Chẳng những nó lặng lẽ hạ dược cho bà ta vào lúc chín tuổi mà còn tự tay bưng chén thuốc cho bà ta, thậm chí đến cả lời nói vẻ mặt đều không có tí sơ hở nào. Cứ như vậy lừa bà ta suốt bảy năm! Bảy năm! Bà ta mới biết được mình không thể sinh nữa.
Ngày ấy được đại phu chẩn bệnh, mỗi ngày bà ta đều uống nước thuốc đắng gần chết, kiêng ăn cay, kiêng đồ lạnh lẽo. Cho dù vậy, dưỡng tốt thân thể cũng cần ba bốn năm.
Dựa vào cái gì bà ta đau khổ ở chỗ này giãy giụa như vậy, Sở Ngọc Lang lại có thể vui mừng gả vào Đông Cung?
Vẻ mặt Sở Ngọc Khê mơ hồ lộ ra vẻ sảng khoái, nàng ta hỏi: “Bà định làm thế nào?”
****
Thật ra, lần này Tư Mã Tĩnh đến Sở gia, cũng không chỉ đến thăm riêng Sở Ngọc Lang. Quan trọng hơn, là lấy một vài chứng cứ quan trọng mà ngày đó hắn giấu ở Sở gia.
Sở Nam có thể tạm thời không đụng đến, nhưng Sở Hoa cần phải chết.
Đêm đó trong lửa lớn trên núi, mấy thích khách kia đuổi giết, Sở Ngọc Lang dùng sức đẩy hắn ra, dang rộng hai tay nhào về phía đoản kiếm, dùng thân thể chặn đường đi của bọn chúng.
Từng cảnh này gần như sắp thành ác mộng tuần hoàn lặp lại mỗi đêm của hắn, trong mộng có người, lần lượt đẩy hắn ra, đụng phải mũi kiếm.
Tư Mã Tĩnh cầm chứng cứ giấu trong tay áo, xoay người lên ngựa.
Ba tháng ở Sở gia, hơn một tháng đầu, hắn ở Quan Sư Viện bị quản chế bởi Sở Ngọc Lang. Một tháng đó, hắn đã đếm Sở Ngọc Lang làm bao nhiêu chuyện mạo phạm hắn.
Chẳng lẽ chỉ vì hai thích khách kia, những mạo phạm đó được xóa bỏ toàn bộ ư?
Dù cho là người không biết vô tội, cũng nên chờ hắn hết bực đã.
*
Lúc này Sở Hoa còn chưa hề biết đã xảy ra việc gì, nước quá trong ắt không có cá. Ông ta cho rằng những chuyện mình đã làm, đều là chuyện bình thường nhẹ nhàng, cho nên không hề nghĩ sẽ có người dùng những việc này để đối phó ông ta.
Nhưng ông ta không ngờ, không chỉ vậy, ngoài thứ này ra còn có lai lịch thích khách ngày ấy trên núi, Tư Mã Tĩnh đã sai người đi tra ra tất cả.
Mà hiện tại, Sở Hoa còn đang suy nghĩ phải vạch trần gương mặt thật của Sở Trĩ thế nào.
Thời tiết ngày càng lạnh, rất nhanh nghênh đón trận tuyết đầu đông.
Sở Ngọc Lang khoác áo lông chồn, trong tay ôm lò sưởi, ngồi ở trên giường nệm, trong tay cầm từng cuốn sổ sách.