Tác giả: Nhan Huyễn Khanh
“Vì sao không được? Chẳng lẽ ngoài nữ nhi Sở gia nữ thì không còn ai lọt vào mắt con được?” Tư Mã Đức cảm thấy nhi tử này có vấn đề không nhẹ. Nam nhân thế gia nào mà không thích hậu viện trăm hoa đua nở, tranh kỳ khoe sắc, chỉ riêng nhi tử này lại khác hẳn.
Tư Mã Tĩnh hờ hững nói: “Không có.”
Hai phụ tử giằng co một lúc, cho dù thế nào cũng không ai nhượng bộ. Cuối cùng, Tư Mã Đức thỏa hiệp: “Thôi, tùy con. Về sau con sẽ biết.”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Tư Mã Tĩnh cong môi cười rộ lên.
Tuyệt bút vung lên, lưu loát viết xong một thánh chỉ tứ hôn, Tư Mã Đức vung tay lên, kim ấn đỏ tươi dừng ở phía trên.
Lúc này Tư Mã Huân còn đầy vui mừng ngồi trong viện của Sở Ngọc Lang, trong lòng nghĩ chờ hắn ta trở về sẽ lập tức xin tứ hôn từ phụ hoàng. Lúc này hắn ta không hề biết mấy ngày nay hắn ta chần chờ lùi bước để khiến hắn ta mất đi thứ gì.
Cuối cùng, thời gian không còn sớm, Tư Mã Huân đứng dậy cáo từ. Hắn ta mặc một bộ đồ đen hiên ngang oai hùng, tay đặt ở đoản đao bên hông, nhìn vào mắt Sở Ngọc Lang: “Thái Tử đã tỉnh. Lang Nhi, sau khi trở về bổn vương sẽ đi cầu phụ hoàng tứ hôn.”
Sở Ngọc Lang dịu dàng ẩn tình: “Đời này Lang Nhi đành phó thác cho điện hạ.”
Trong lòng Tư Mã Huân vô cùng hưởng thụ gần như lập tức bay về đi cầu phụ hoàng tứ hôn. Thậm chí hắn ta còn nghĩ lúc trước sao không mạo hiểm chấp nhận phụ hoàng tức giận đi cầu đạo thánh chỉ này chứ.
Khi không có mặt Sở Ngọc Lang, Tư Mã Huân sẽ lo trái lo phải, lo trước lo sau. Mà một khi Sở Ngọc Lang xuất hiện ở trước mắt hắn ta, sắc đẹp làm váng đầu, hắn ta lập tức quên hết mọi băn khoăn.
Sở Ngọc Lang có bản lĩnh mê hoặc người bẩm sinh, chỉ cần nàng muốn chinh phục thì sẽ không có việc thất bại.
Gã sai vặt dắt ngựa ra, Tư Mã Huân xoay người lên ngựa, đi vài bước rồi lại không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Sở Ngọc Lang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt điềm đạm dịu dàng, mặc một bộ váy xanh, đôi tay an tĩnh đặt ở trên đùi.
Nàng mềm mại nói: “Điện hạ đi thong thả, Lang Nhi chờ điện hạ trở về.”
“Được…”
Thật là khiến người ta muốn sa vào, Tư Mã Huân cao giọng đồng ý, máu trong xương cốt sôi trào. Lang Nhi tốt đẹp như thế, lại tình thâm với hắn ta như vậy, hắn ta không thể tiếp tục phụ nàng.
Hắn ta muốn lập tức hồi cung, đi xin phụ hoàng tứ hôn.
**
Tư Mã Huân vào cung, đi thẳng đến Ngự Thư Phòng, vừa hay gặp được Tư Mã Tĩnh ra khỏi cửa.
Trong tay còn cầm thánh chỉ, rất rêu rao.
Tư Mã Huân nghi ngờ bèn chắp tay hành lễ: “Thái Tử.”
Tư Mã Tĩnh chắp tay trả lễ, thánh chỉ chói lọi cầm trong tay, lười nhác nói: “Ngũ hoàng huynh không cần đa lễ.”
Tư Mã Huân hỏi một câu: “Thái Tử đây là?”
“Cô đến xin phụ hoàng tứ hôn.” Tư Mã Tĩnh hơi nhếch mắt phượng, đánh giá hắn ta nói: “Hoàng huynh lại đến làm gì?”
“Chúc mừng, chúc mừng! Vi huynh cũng đi xin phụ hoàng tứ hôn.” Tư Mã Huân nói với nét mặt kỳ lạ: “Không biết Thái Tử Phi tương lai là cô nương nhà ai?”
Trước kia hắn ta luôn cho rằng, Tư Mã Tĩnh như vậy, sợ không phải thân thể bệnh thì là không thích nữ nhân. Không ngờ thật sự có nữ nhân có thể vào được mắt hắn.
“Đích trưởng nữ thế tử Sở Quốc công.” Tư Mã Tĩnh khẽ nhếch đôi môi mỏng thành một độ cong gợi đòn, không biết sống chết hỏi: “Không biết hoàng huynh muốn cưới cô nương nhà ai?”
“Thái Tử vừa nói cái gì?” Tư Mã Huân khựng lại, ý cười trên mặt cứng đờ: “Thái Tử Phi là cô nương nhà ai?”
“Đích trưởng nữ thế tử Sở Quốc công, khuê danh Sở Ngọc Lang.” Tư Mã Tĩnh nhướng mày: “Hoàng huynh có gì chỉ bảo sao?”
“Không có khả năng…”
Phản ứng đầu tiên của Tư Mã Huân chính là Tư Mã Tĩnh đang chơi hắn ta, kết quả ngay sau đó thánh chỉ kia mở ra ở trước mặt hắn ta.
Ba chữ “Sở Ngọc Lang” chợt ở trên đó, đặt cùng với tên Tư Mã Tĩnh, thấy thế nào cũng chói mắt.
Sao có thể, sao có thể là sự thật? Hai người này rõ ràng chưa từng có giao thoa gì.
“Tư Mã Tĩnh, ngươi làm gì?”
Tư Mã Huân nháy mắt biến sắc, hắn ta không kìm nén tức giận quát lớn.
Giây phút nhìn thấy tên Sở Ngọc Lang, Tư Mã Huân chỉ cảm thấy trong nháy mắt tức giận xâm chiếm cả người hắn ta, đầu ngón tay đang run lên.
“Như nhau, như nhau cả thôi! Ngươi ám sát ta nhiều năm như vậy, ta ghi lại từng lần vào sổ cho ngươi rồi.” Tư Mã Tĩnh đến cạnh hắn ta, ghé sát tai hắn ta nhỏ giọng nói hai câu rồi nhanh chóng kéo giãn khoảng cách. Mắt phượng tươi cười hơi nhếch, trên mặt cười đến tùy ý càn rỡ, Tư Mã Tĩnh cao giọng:
“Không phải hoàng huynh muốn xin phụ hoàng tứ hôn à? Mau vào đi thôi, vị Ngụy Tiểu Quận chúa kia đúng là không tồi.”
Ngụy Tiểu Quận chúa?
Một loạt thái giám đứng ở cầu thang tiền điện, không nhịn được dựng lỗ tai.
Đã đến mức này còn cố hết sức đào hố cho hắn ta, Tư Mã Huân sầm mặt: “Thánh chỉ còn chưa ban ra ngoài, tất cả đều có thể thay đổi. Tư Mã Tĩnh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Tư Mã Tĩnh ném thánh chỉ trong tay cho Hữu Hỉ ở phía sau, cười đến rất đẹp: “Hoàng huynh có ý gì? Đây là muốn quản cả hôn sự của cô à?”
Bàn tay giấu trong tay áo của Tư Mã Huân nắm chặt, ánh mắt hắn ta âm trầm, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì thì nhằm vào ta này, đừng lấy Lang muội ra đùa.”
Tư Mã Tĩnh nâng mi: “Cô chưa bao giờ biết đùa.”
Tư Mã Huân cứng người đứng ở nơi đó, nhìn Tư Mã Tĩnh đã cất bước đi lướt qua hắn ta, tiếp theo còn cao giọng kích thích: “Hoàng huynh muốn tứ hôn thì phải mau lên đừng dong dài, nếu không đến lúc đó con của người ta đã chạy đầy sân rồi đấy.”
Sắc mặt Tư Mã Huân đông lạnh, nhìn bóng dáng hắn, trong lòng hận ý ngút ngát.
Một khi thánh chỉ đã ban ra thì không có lý nào thu lại. Lúc này thánh chỉ còn chưa đến mức mọi người đều biết, hắn ta còn có cơ hội mạnh mẽ ngăn người lại, sau đó thỉnh cầu phụ hoàng thu mệnh lệnh đã ban ra.
Chân hắn ta ngập ngừng, cuối cùng lại vẫn đứng ở tại chỗ, nhìn Tư Mã Tĩnh cầm thánh chỉ nghênh ngang đi xa.
Có thánh chỉ tứ hôn thì sao chứ? Lang muội khuynh tâm là Tư Mã Huân hắn ta. Đầu óc hắn ta chớp lóe vi diệu, ám sát hơn mười lần đều không thành công, nhưng nếu Lang Nhi ra tay thì lại khác.
Lang muội yêu hắn ta như vậy, nhất định là không muốn gả cho Tư Mã Tĩnh. Chỉ cần Lang muội bằng lòng ra tay, chờ ngày sau hắn ta đăng cơ, Lang muội sẽ là Hoàng Hậu duy nhất, chưởng quản hậu cung, nhìn ngắm thiên hạ với hắn ta.
Tư Mã Huân cho có thể Sở Ngọc Lang mọi thứ, rồi lại chẳng cho được gì cả.
*
Cuối cùng, qua bảy ngày, đôi mắt của Sở Ngọc Lang đã khôi phục. Nhưng mà vết thương trên người phải dưỡng rất lâu, bởi vì không thể cử động nhiều, nàng vẫn luôn ngồi ở trên xe lăn.
Lại dưỡng mấy ngày, miệng vết thương miễn cưỡng kết vảy, Sở lão phu nhân thấy thế mới định dẹp đường hồi phủ.
Bởi vì chăm sóc cho Sở Ngọc Lang, xe ngựa chạy cực kỳ chậm.
Sở Ngọc Lang vạn lần không ngờ, trong phủ còn có một “niềm vui bất ngờ” lớn vậy chờ nàng.
Mới vừa hồi viện không lâu, phía trước đã truyền tin bảo Sở Ngọc Lang đi sảnh ngoài tiếp chỉ.
Thánh chỉ lần này nói rõ là cho Sở Ngọc Lang, bên trong này ngoài tứ hôn thì còn có thể là nội dung gì khác được chứ?
Tất cả mọi người tưởng thánh chỉ tứ hôn Sở Ngọc Lang với Thịnh Vương, Sở Ngọc Lang cũng cho rằng như vậy.
Trường Dung đẩy Sở Ngọc Lang đi đại đường chính viện, nhìn thấy mọi người đều đã ở đó.
Đại thái giám tới truyền chỉ gương mặt hiền từ, phía sau còn đi theo hai tiểu tuỳ tùng.
Thấy Sở Ngọc Lang tới, mọi người hành lễ với nhau, đại thái giám lập tức muốn tuyên đọc thánh chỉ.
Sở Ngọc Lang đang muốn từ trên xe lăn đứng dậy, lại bị đại thái giám kia cản lại. Đại thái giám cười tủm tỉm: “Sở đại tiểu thư, ngài có thương tích trong người, điện hạ nhà chúng ta cố ý nói, ngài không cần để ý những nghi thức xã giao này.”
Trên mặt Sở Ngọc Lang mang theo nét cười nhẹ, dịu dàng nói: “Vậy đa tạ điện hạ.”
Nàng đã phát hiện không ổn rồi. Vị Minh công công này từ trước đến nay đều làm việc trước mặt Hoàng đế, sao lại xưng hô Thịnh Vương là điện hạ nhà mình?
Mãi đến khi vị Minh công công tuyên đọc thánh chỉ, nàng mới hoảng hốt hiểu được. Đúng là nàng được tứ hôn, nhưng đối tượng tứ hôn không phải Thịnh Vương, mà là Thái Tử.
Sao… Sao có thể là Thái Tử đây?!
Không riêng gì Sở Ngọc Lang, toàn bộ đại đường đều ngây cả người. Sở lão phu nhân bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi thánh chỉ này… Có nhầm gì không?”
“Haizzz, đây chính là thánh chỉ, sao bệ hạ nhầm được.” Minh công công cười tủm tỉm, ý tứ rất là rõ ràng. Cho dù thánh chỉ viết sai, các ngươi cũng phải nhận. Bệ hạ hạ thánh chỉ, không khả năng thu về.
“Tạ bệ hạ ân điển, thần nữ tiếp chỉ.” Sở Ngọc Lang cúi đầu, vươn tay cung kính tiếp nhận thánh chỉ, đáy mắt không có cảm xúc gì.
“Chúc mừng Sở đại tiểu thư, một khi đã như vậy, ta đi về trước phục mệnh.” Minh công công cười tủm tỉm chắp tay.
Sở lão phu nhân hoàn hồn, vội nói: “Vân Hương, tiễn công công.”
Vân Hương thưa vâng, vội cúi người nhét túi bạc sang, coi như tiền mừng. Minh công công cũng không từ chối, cười thu tiền mừng.
Rất nhanh, Minh công công rời đi, không khí đại đường rất nặng nề.
Đặc biệt là Sở lão phu nhân, Lang Nhi là tôn nữ tốt nhất, do bà ấy tự mình bồi dưỡng từ nhỏ, tốn bao nhiêu tâm huyết mà lại tùy tiện bị một đạo thánh chỉ ban cho Thái Tử như này?
Tuy nói, mục đích của họ cũng gần như vậy, nhưng làm Hoàng Hậu của Thịnh Vương hay là Hoàng Hậu của Thái Tử, khác biệt thật sự quá lớn.
Sở Ngọc Lang uể oải cúi đầu, thở dài nói: “Tổ mẫu, đều do con không tốt. Phụ lòng tổ mẫu khổ tâm dạy dỗ nhiều năm như vậy.”
“Việc này vốn không liên quan đến con, Thái Tử làm việc luôn luôn không theo lề lối như vậy.” Sở lão phu nhân an ủi vài câu rồi không nói gì nữa. Trước kia khi chưa có chuyện gì xảy ra Lang Nhi cũng coi như là tôn nữ mà bà yêu thương nhất, nhưng chuyện hôn nhân lần này đã huỷ hoại tất cả.
Sở Ngọc Lang cẩn thận dùng khăn đè khóe môi lại, nhíu mày nhỏ giọng ho, khụ khụ, rồi bưng kín ngực.
“Lang Nhi còn bệnh, nhanh về đi. Mau vào nghỉ ngơi một chút đi, đừng hứng gió, trời lạnh rồi.”