- Trang chủ
- Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử
- Chương 29: Tổ tông ở Đông Cung
Tác giả: Nhan Huyễn Khanh
“Tam đệ, đệ thân là huynh trưởng mà dẫn người đến chăm sóc ấu đệ của mình thế này à?” Sở Ngọc Lang hít sâu một hơi, lạnh giọng hỏi.
Sở Nham tất nhiên không chịu nổi thiệt thòi này, nhóc ta nổi giận đùng đùng nói: “Đệ còn lâu mới làm vậy nhé. Vừa rồi rõ ràng đứa ngốc này mắng đệ trước...”
“Đứa ngốc?” Sở Ngọc Lang tức đến bật cười: “Tiên sinh không dạy dỗ đệ, huynh hữu đệ cung là thế nào à? Đệ sinh ra là con cháu thế gia, lễ nghi học được chui hết vào bụng chó rồi à?”
Sở Nham đỏ mặt, không biết là do tức giận hay gấp gáp. Nhóc ta hết đường chối cãi, chỉ có thể tự trách mình quá dễ lừa. Vừa rồi Sở Trĩ ở bên cạnh nhóc ta nói hai câu rất nhỏ, không có mấy người nghe được, cho nên lúc này nhóc ta muốn tìm người làm chứng cho mình đều không thấy.
“Thân là trưởng tỷ, ta cũng không tiện làm chậm việc học của các đệ.” Sở Ngọc Lang lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ tên những người vô lễ với Trĩ Nhi, đợi phụ thân về giao cho phụ thân xử lý đi.”
Đưa đến trong tay trưởng bối Sở gia? Vậy đã không phải chuyện giữa tiểu bối nữa rồi. Bọn họ biết rõ phụ thân Sở Trĩ là đích trưởng tử của Sở gia, địa vị ở trên triều đình cực cao, quyền thế trong tay chỉ ở sau Sở Quốc công.
Như này thì không thể cứu vãn được. Trong chốc lát nhóm tuỳ tùng đều nóng nảy, nhà bọn họ phần lớn là dựa vào Sở gia. Hiện giờ bọn họ đi theo Tam công tử của tam phòng, đi bắt nạt tiểu công tử đại phòng. Đại phòng Sở gia sẽ không đi tìm bọn họ gây rối, nhưng chắc chắn sẽ tìm phụ thân bọn họ gây rối, vậy lửa giận của phụ thân chắc chắn sẽ phát tiết ở trên người bọn họ.
“Không, không, không! Bọn ta biết sai rồi, cầu xin ngài đừng đi tìm Sở đại nhân...”
“Đều là chúng ta sai, chúng ta xin lỗi Sở tiểu công tử...”
Những tuỳ tùng này đều là trẻ con tuổi xấp xỉ nhau, đây là độ tuổi sợ người lớn nhất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, khóc thút thít ở một bên xin tha.
Sở Ngọc Lang không hề dao động, nhìn về phía hai người khoanh tay đứng ở một bên, lạnh lùng nói: “Bạch Li, Vu Thù, sau này hai ngươi đi theo tiểu công tử một tấc cũng không rời. Nếu như lại có sai lầm gì, các ngươi từ đâu tới đây thì về nơi đó đi thôi.”
“Vâng, tiểu thư!” Bạch Li cùng Vu Thù cung kính thưa vâng.
“Ngoan nhé, đệ nghe tiên sinh giảng bài đi. A tỷ còn có việc, có Bạch Li và Vu Thù ở đây thì sẽ không có người dám bất kính với đệ.” Sở Ngọc Lang nhìn Tư Mã Tĩnh, dịu giọng nói.
Tư Mã Tĩnh ngoài mặt ngoan ngoãn gật đầu, thật ra ở chỗ Sở Ngọc Lang không nhìn thấy, hắn nhìn về phía những người này, sau đó nhướng mày, hất đầu cười một cái vừa làm càn vừa khinh thường.
Sở Ngọc Lang dẫn theo người rời đi.
Tư Mã Tĩnh kiêu ngạo dẫn người trở về thư xá, hắn ở đây đang xuân phong đắc ý còn chưa biết ở Đông Cung, Trường Nhạc và Sở Trĩ đã quậy tung hang ổ của hắn thành dáng vẻ gì.
Trên cây ngô đồng cao lớn treo bàn đu dây cao bằng một người lớn.
Một tiểu cô nương mặc đồ đỏ, đứng ở trên bàn đu dây, đón gió bay cao cao.
Sở Trĩ đứng ở một bên vui vẻ vỗ tay, sau đó thi thoảng giúp sức một phen đẩy nàng ta lên càng cao hơn nữa.
Hình ảnh rất hài hòa nhưng mà đại thái giám Hữu Hỉ đứng ở một bên lại sắp khóc luôn rồi.
Bà cô ơi, sao bệ hạ lại nghĩ đến việc để hai tiểu tổ tông này với nhau. Mấy ngày nay, nội tâm Hữu Hỉ đã chịu tàn phá và tổn thương sâu đậm.
Cây ngô đồng này là thần thụ mấy ngàn năm, nghe đồn trăm ngàn năm trước từng có thần điểu sống ở đây. Mấy đời hoàng triều tới nay, dâng hương cúng bái, đến thời Tư Mã Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, một thần thụ ngàn năm như này. Hiện giờ lại bị treo bàn đu dây lên, bị đối xử khinh nhờn như thế.
Bệ hạ không ở đây nên không ai có thể quản hai tiểu tổ tông này.
Cuối cùng, tiểu tổ tông Trường Nhạc chơi chán bàn đu dây rồi, nàng ta nhảy xuống.
“Ta chơi đủ rồi, a đệ chúng ta đi thôi.”
Hiện giờ nàng ta cũng không gọi Tĩnh Tĩnh, nàng ta phát hiện gọi a đệ sẽ lời hơn một chút. Mấy năm nay hắn đạp lên trên đầu nàng ta nhảy nhót, uổng công nàng ta gọi ca ca nhiều năm như vậy cũng nên trả lại.
“Tỷ tỷ ta cũng muốn chơi.” Sở Trĩ nhìn bàn đu dây, đầu quả tim ngứa ngáy. Trong Quan Sư Viện cũng có bàn đu dây, nhưng bàn đu dây kia quá nhỏ, chỉ có thể ngồi lên để tỳ nữ đẩy, a tỷ luôn sợ cậu nhóc bị ngã.
Trường Nhạc vốn định đi chơi cái khác, nghe Sở Trĩ nói vậy, nàng ta đổi ý vỗ vỗ tay: “Được, vậy đệ đứng lên đi.”
“Công chúa a, ngài cũng đừng lăn lộn điện hạ.” Hữu Hỉ sợ tới mức vội vàng ôm lấy dây thừng của bàn đu dây. Hiện tại điện hạ không hiểu gì cả, bàn đu dây này cao như vậy, nhỡ đâu ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?
“Hữu Hỉ, ta không muốn, ta muốn chơi!” Đôi mắt phượng của Sở Trĩ trợn tròn đôi mắt ầng ậc nước, rất có tư thế ngươi không cho ta chơi, ta sẽ khóc cho ngươi xem.
Trường Nhạc ở bên cạnh cười đến đau bụng. Ui da ai ngờ được, lúc sinh thời nàng ta còn có thể nhìn thấy Thái Tử ca ca của nàng ta làm ra vẻ mặt như vậy!
Nàng ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, đẩy Hữu Hỉ: “Ngươi mau đi tìm họa sư đến, bổn cung muốn vẽ lại nét mặt này của Thái Tử, sau đó bảo tồn vĩnh cửu.”
Sau đó chờ Thái Tử ca ca tỉnh táo lại, lấy bức họa này ra cười nhạo huynh ấy, ha ha ha ha ha ha ha ha...
Tiểu nhân trong lòng Trường Nhạc đang chống eo cười ha ha.
Hữu Hỉ cười ha ha: “Công chúa, cái này ngài cần hỏi ý bệ hạ. Ngài xem bệ hạ có đồng ý không?”
Trước đó vài ngày, Lánh Hạc đạo trưởng tới Đông Cung xem qua, tính một quẻ sau đó nói Thái Tử chỉ tạm thời như vậy, nửa năm đến một năm thần trí như vậy nhất định có thể tỉnh táo lại.
Cho nên những người này ở Đông Cung không hề nghi ngờ Tư Mã Tĩnh có thể sẽ không ngốc mãi như vậy.
Trường Nhạc bị chặn họng, nàng ta lại không muốn nhìn Sở Trĩ chơi bàn đu dây, bèn lôi kéo tay hắn đi: “Chờ lần sau đệ lại chơi. Hiện tại ta muốn đi ngắm hoa, đệ đi cùng ta.”
Sở Trĩ tiếc nuối liếc nhìn bàn đu dây kia nhưng vẫn không hất tay Trường Nhạc ra, cùng nàng ta đi ngắm hoa.
Ở phía sau cung điện Đông Cung, có một vườn hoa mẫu đơn cực kỳ đẹp. Đó là thợ trồng hoa đứng đầu đào tạo ra, đó đều là tâm huyết của Tư Mã Tĩnh.
Mùa này hoa còn chưa nở, Trường Nhạc cười âm hiểm cầm một cái xẻng nhỏ: “A đệ, chúng ta đi đào giun đi, sau đó đến hồ Bích Ba câu cá.”
“Được đó, được đó!”
Sở Trĩ không hề biết Trường Nhạc suy nghĩ gì, vui vẻ nhận xẻng nhỏ đi đào giun.
“Điện hạ, cái này không thể động vào đâu!” Vẻ mặt Hữu Hỉ đưa đám, có ý ngăn người lại: “Đây là vườn hoa mẫu đơn mà ngài thích nhất.”
Sở Trĩ hơi nghi hoặc gãi gãi đầu. Đây rõ ràng là cỏ mà, làm gì có hoa. Huống hồ cậu nhóc nhớ rõ, hoa trong nhà đều trồng ở trong chậu hoa.
A tỷ từng nói hoa ven đường có thể bẻ, còn ở trong chậu hoa thì không thể động. Chỗ cỏ này là ở ven đường, cho nên có thể đào.
“Hữu Hỉ, ngươi sang một bên đứng đi, không nhìn thấy đây là a đệ muốn đào à?” Trường Nhạc kiêu ngạo hất cằm với Hữu Hỉ, phỏng chừng vỗ vỗ đầu Sở Trĩ: “A đệ tiếp tục đào đi, đừng quan tâm đến y.”
Sở Trĩ vui vẻ gật đầu, xới hết toàn bộ mầm mẫu đơn trong vườn lên.
Vì duy trì bùn đất mềm xốp phì nhiêu của vườn hoa này, bên trong thả không ít giun, cuối cùng Sở Trĩ đào được một chậu giun.
Trường Nhạc nhìn ruộng hoa hỗn độn, rất vừa lòng sai cung nữ đi lấy cần câu.
Mục tiêu kế tiếp, hồ Bích Ba.
Hữu Hỉ đi theo sau hai tổ tông, mặt đã suy sụp thành quả dưa héo.
Hiện tại y đang đếm ngày chờ chết. Nếu điện hạ tỉnh táo lại, nhìn thấy Đông Cung bị hủy thành như vậy, nhất định sẽ làm thịt y trước.
Còn hồ Bích Ba...
Khoan đã... Hình như trong hồ Bích Ba còn có cá chép gấm do điện hạ nuôi, cá chép gấm này cũng không thể chết được!
Đầu đỏ, cá chép Chiêu Hòa, lớp da phát sáng, vảy vàng bạc... Điện hạ nuôi đã nhiều năm, đều cho ăn no, thấy điện hạ chẳng những không sợ còn sẽ chủ động chui vào lòng bàn tay người để xin ăn.
Những con cá này có thể được điện hạ coi trọng, tất nhiên là một đám đều cực kỳ đẹp.
Hữu Hỉ hốt hoảng đuổi theo, muốn ngăn cản Trường chơi chết đám cá cực kỳ quý giá này.
Nhưng mà, y ngăn cản cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Trường Nhạc dẫn Sở Trĩ ngồi ở bên bờ, cởi giày vớ, ngồi dưới đất. Hai chân trắng nõn ngâm trong nước lạnh, một đám cá chép gấm bơi đến rỉa chân.
Sở Trĩ chưa từng mấy những thứ mới lạ này, cậu nhóc nhìn cá chép gấm trong hồ muốn dùng tay sờ lại bị Trường Nhạc ngăn cản.
“Đệ có ngốc không hả, còn cúi xuống nữa là ngã đấy!” Trường Nhạc nhìn “Thái Tử” ngu ngốc này, nàng ta rất thích thú.
Nếu là trước kia nàng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận thật ra bản thân vẫn có hơi sợ vị Thái Tử này.
Tuy rằng Thái Tử cũng là hoàng huynh, nhưng lại khác với các hoàng huynh. Mẫu phi không thích Thái Tử, nhưng khi giáp mặt lại luôn trưng ra gương mặt tươi cười, làm ra dáng vẻ rất quan tâm Thái Tử.
Từ mấy năm trước, nàng ta đã nghe mẫu phi nhắc mãi, thật ra nàng ta còn có một hoàng tỷ, bởi vì va chạm với Thái Tử mà đã bị đưa ra đi hòa thân.
Trường Nhạc không có ấn tượng gì với hoàng tỷ kia. Dẫu sao khi đó nàng ta cũng mới bốn năm tuổi. Nhưng từ sau lúc đó ấn tượng của nàng ta với Thái Tử ca ca rất không tốt.
Hình như Thái Tử chưa bao giờ để bất kỳ kẻ nào vào mắt. Ánh mắt hắn nhìn mọi người đều là miệt thị.
Nhưng hiện giờ, nàng ta không thể ngờ được, sinh thời có thể nhìn thấy Thái Tử như vậy.
Cung nữ đưa cần câu cho nàng ta, bệ hạ từng nói, Thái Tử và Công chúa có yêu cầu gì đều phải nghe, các nàng cũng không dám kháng chỉ.
Đám cá chép gấm vừa to vừa béo, bị nuôi đến ngu ngốc, nhìn thấy có ăn là cắn, vừa câu là chuẩn.
Hai tiểu tổ tông mắt điếc tai ngơ với tiếng khuyên can của Hữu Hỉ, tâm trạng cực kỳ tốt câu cá.
Hữu Hỉ thử hỏi: “Công chúa, đám cá này... Muốn xử lý thế nào?”
Đám cá này đẹp nhưng không thể ăn đâu.
Trường Nhạc rối rắm nhìn thùng cá chép gấm màu sắc sặc sỡ. Nàng ta đúng là có phần không nỡ ăn. Nàng ta vốn định giết hết đám cá chép gấm này, nàng ta biết rất rõ Thái Tử thích đám cá chép gấm này đến nhường nào. Nếu chờ hắn tỉnh táo lại, phát hiện cá chép gấm mà mình thích nhất bị chính hắn ăn sạch, vậy nhất định rất thú vị.
Trường Nhạc chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể cười tỉnh.
Nhưng chờ nàng ta câu đám cá này lên, nàng ta phát hiện bản thân mình căn bản không nỡ ăn, những con cá này quá xinh đẹp. Tiểu cô nương luôn thích những thứ đẹp đẽ.
“A đệ, tặng cho ta chỗ cá này được không?” Trường Nhạc cười tủm tỉm nói.
Sở Trĩ gật đầu: “Được đó, được đó.”
Dù sao trong nước còn có nhiều như vậy.
Hữu Hỉ ở một bên mấy bận muốn hộc máu, không nỡ nhìn thẳng. Điện hạ à, chờ ngài tỉnh táo lại, chớ có trách nô tài không ngăn cản ngài, nô tài thật sự không ngăn được mà.