- Trang chủ
- Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời
- Chương 102: Phiên Ngoại 1 Kiếp Trước Hàn Hân Viễn 1
Tác giả: Tam Nguyệt Đồ Đằng
Hàn Hân Viễn dự xong tiệc mừng công bộ phim cuối cùng mà cô tham diễn, mang theo người đầy mùi rượu lững thững đi về, cởi giày cao gót đỏ tùy ý đá sang bên, trong bóng tối lảo đảo ngã vật xuống sô pha, ấn trán thấp giọng thở dốc.
Đêm nay không chỉ là tiệc mừng bộ phim cuối cùng của cô, mà còn là tiệc chia tay cô rút lui khỏi giới giải trí.
Vài tháng trước ở hiện trường tổ chức họp báo, các phóng viên đều điên rồi.
Hàn Hân Viễn mới bắt lấy cúp Ảnh hậu được một năm, đang ở thời kì xuôi gió xuôi nước giá trị thương mại tăng cao, tin tức tung ra công chúng chỉ đương đoàn đội cô đang tạo nhiệt cho phim mới.
Ai ngờ, đương lúc danh tiếng chính thịnh, Hàn Hân Viễn thật sự giã từ sự nghiệp khi còn đang trên đỉnh vinh quang, hơn nữa lui rất nhanh chóng quyết đoán, không hề dây dưa trì hoãn.
Có đề tài tân ảnh hậu rời giới giải trí dẫn nhiệt, nguyên bản là phim nghệ thuật tiểu chúng nương gió đông phong mà ai ai cũng biết, đại náo phòng vé, nhà đầu tư vui đến cười không khép được miệng.
Chỉ đáng thương fans Hàn Hân Viễn, một đám khóc như trời sắp sập, chỉ kém quỳ xuống cầu Đại tiểu thư đừng rời bọn em đi.
Hàn Hân Viễn nghiêng thân dựa lưng vào sô pha.
Buổi sáng cô đi quên đóng cửa sổ, bên ngoài cuồng phong điên cuồng gào thét, cuốn tung bức màn nặng nề tạo ra những âm thanh leng keng.
Một tia chớp lóe lên từ màn đêm đen đặc, vừa lúc chiếu đến khuôn mặt trắng bệch của Hàn Hân Viễn.
Tích tắc sau, trời lại tối sầm, ngay sau đó một tiếng sấm nổ vang, mưa rào rào rơi xuống.
Đêm khuya, trời tối, phòng không bật đèn, Hàn Hân Viễn chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa như trút nước đánh vào kính cửa sổ.
Mưa tạt vào chân cô, lạnh buốt.
Đột nhiên, cô nhớ tới, người con gái mà cô coi trọng, cũng ở trong một đêm mưa.
Khi đó hai người đều bị chôn vùi trong đống phế tích lạnh băng.
Trời mưa.
Hàn Hân Viễn cơ hồ lạnh đã mất đi tri giác, chỉ mơ hồ cảm nhận được có người đang gắt gao ôm mình, cổ quấn cổ, ngực dán ngực.
Một giây đó, cái gì Minh Lãng cái gì Hàn gia, tất cả đều không quan trọng, trong thế giới Hàn Hân Viễn chỉ còn một cái nóng bỏng ôm ấp.
"Hàn Hân Viễn, cô không thể chết, cô chết Minh Lãng càng hận tôi thấu xương." Quý Thần Ly dùng chút độ ấm ít ỏi còn sót lại trên người nàng ôm chặt Hàn Hân Viễn, nôn nắng chửi rủa bên tai cô, "Đồ tâm cơ bạch liên hoa, cô muốn Minh Lãng hận tôi cả đời có phải hay không!"
Hàn Hân Viễn nỗ lực mở hai mí mắt đang dính chặt vào nhau, đôi môi nhợt nhạt cất lên một tiếng yếu ớt, cười nói: "Khi nào, còn nghĩ Minh Lãng."
"Vô nghĩa!" Quý Thần Ly khó thở, nhiệt độ Hàn Hân Viễn càng ngày càng thấp, Quý Thần Ly ôm cô càng chặt hơn, "Cô không thể chết, tôi cũng không thể chết, tôi còn muốn giữ mạng tôi về yêu Minh Lãng cơ!"
"Minh Lãng......!Minh Lãng có cái gì tốt......" Cằm Hàn Hân Viễn gác lên vai nàng, nói, "Không bằng đi theo tôi, tôi đối tốt với cô, chỉ cần cô mỗi ngày ôm tôi là được."
Chính Hàn Hân Viễn cũng không biết tại sao mình lại buột miệng thốt ra như vậy, tự nhiên mà nói, lại không cảm thấy có nửa điểm không đúng.
Kỳ thật cô nàng Quý Thần Ly này, bề ngoài tưởng chua ngoa cay nghiệt, nhưng miệng dao găm tâm đậu hũ, cũng khá tốt.
"Còn lâu! Cô lại đang giở trò làm tôi không đoạt Minh Lãng với cô đúng không?"
Hàn Hân Viễn gian nan mà kéo ra một nụ cười khổ, "Cứ coi như cô nói đúng đi."
Minh Lãng, Minh Lãng.
Hàn Hân Viễn từng rất thích Minh Lãng, thích đến không thể sống thiếu cô.
Đến khi tính mạng bị đe dọa, trong lòng ngực là nhiệt độ da thịt Quý Thần Ly, bên tai là tiếng Quý Thần Ly kêu kêu quát quát, thế nhưng không hề nghĩ đến Minh Lãng.
.
Chap mới luôn có tại * TRÙMTRUY ỆN.o rg *
Hàn Hân Viễn không chết.
Vận khí cô cực hảo, được cứu ra, nhưng bả vai bị tảng đá đè thương, cần chậm rãi hồi phục.
Tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là Minh Lãng.
Sâu trong mắt Minh Lãng mang theo quan tâm, Hàn Hân Viễn hỏi câu đầu tiên lại là: "Quý Thần Ly đâu?"
Minh Lãng hiển nhiên có một lát sửng sốt, Hàn Hân Viễn cũng sửng sốt, mình đây là làm sao vậy?
"Cô ta có điểm mất nước, không có việc gì." Minh Lãng ngoảnh mặt đi, trên mặt có điểm không dễ chịu.
Hàn Hân Viễn buông tâm, vô tình ở khe cửa thoáng thấy bóng người, vin vào cửa nhìn lén, bị cô bắt gặp, sững sờ, có tật giật mình bỏ chạy.
Lỗ tai Hàn Hân Viễn giật giật, nghe thấy tiếng chân chạy nhanh của cô nàng.
Cô chuyển tầm mắt về phía Minh Lãng, phát hiện lỗ tai Minh Lãng cũng đang khẽ giật.
"Chị không đi theo xem sao?" Thính lực Minh Lãng nhạy hơn Hàn Hân Viễn, không có khả năng không biết cửa vẫn luôn đứng một người.
Minh Lãng dường như không có việc gì, "Cô ta không chết được."
Lời này nghe thật chói tai.
Hàn Hân Viễn nhớ tới cái ôm ấm áp mỏng manh trong đống đổ nát, lại nghĩ đến đôi mắt chấn kinh ngoài cửa vừa rồi, đột nhiên có điểm đau lòng, "A Lãng, chị thực sự không thích Quý Thần Ly chút nào sao?"
Hiếm khi Hàn Hân Viễn nhắc đến Quý Thần Ly thường xuyên như vậy, Minh Lãng cau mày nói, "Có chuyện nói thẳng."
Hàn Hân Viễn gợi lên một bên khóe miệng, nửa đùa nửa thật nói: "Ý em là, nếu chị thật sự không thích Quý Thần Ly, không bằng đưa cô ta cho em.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, thứ em muốn, chị chưa từng từ chối."
Trong mắt Minh Lãng lóe lên một tia không vui, lạnh mặt: "Em muốn làm gì?"
Hàn Hân Viễn nhìn chằm chằm Minh Lãng, không khí đông lại hai giây, đột nhiên, cô ha ha bật cười, "Còn nói không thích, nhìn chị xem, tức muốn hộc máu đúng không?"
Người khác rất khó từ trên mặt Minh Lãng đọc ra biểu cảm tức hộc máu, bởi cô vĩnh viễn chỉ có một biểu cảm, chính là mặt tối sầm.
Vui cũng vậy, bực mình cũng vậy, nhìn không ra hỉ nhạc.
Hàn Hân Viễn nhìn ra được.
Cô cùng Minh Lãng lớn lên, quan sát khuôn mặt lạnh tinh điêu tế trác nhiều năm, sẽ luôn nhìn ra manh mối.
Tỷ như khi Minh Lãng cao hứng ánh mắt sẽ sáng hơn một ít, khóe miệng nhếch lên 3 độ.
Khi Minh Lãng tức giận, con ngươi sẽ tối lại, khóe miệng nhấp xuống 2 độ.
Đôi khi Hàn Hân Viễn sẽ nghĩ, làm người sao có thể vô dục vô cầu đến cấp độ như Minh Lãng, như thể cô chỉ là cỗ máy xử lý chuyện gia tộc, không cần cảm xúc, không cần ngừng nghỉ.
Nhưng Hàn Hân Viễn đã từng rất thích Minh Lãng như vậy, thích tới mức nào đâu? Thích đến Hàn Hân Viễn để có thể ở bên Minh Lãng mỗi ngày, đã bái cùng một sư phụ kham khổ tu hành, tuy rằng cô không thích đọc sách cũng không thích luyện công.
Chỉ vì Minh Lãng là người đầu tiên cho cô lời hứa trọn đời.
Song trải qua hồi động đất kia, một lần nữa đối diện với khuôn mặt than của Minh Lãng, Hàn Hân Viễn lại ẩn ẩn cảm thấy mình sai rồi.
"Ai, cứ nhắc tới Quý Thần Ly làm gì? Chị ngày nào cũng bận, thật vất vả có thể bồi em, nói chút cao hứng," không khí có điểm vi diệu, Hàn Hân Viễn thanh thanh giọng cười nói, "Ai, nhưng nói tốt, dù chị bị Quý Thần Ly uy hiếp kết hôn, nhưng đời này chị là của em, đây là chị đã hứa với em."
"Ừ." Minh Lãng gật đầu.
Hàn Hân Viễn hài lòng cười, nhưng trong đầu tất cả đều là Quý Thần Ly từ kẹt cửa thoáng nhìn qua.
......!
Mưa gió ngoài cửa ngày càng mau, đập vào trên cửa sổ, như sắp đục một lỗ thủng ra tới.
Hàn Hân Viễn là nhân vật chính tiệc mừng công, lại sắp rời giới giải trí, đạo diễn diễn viên luân phiên nhau đến kính rượu, uống có hơi nhiều, đầu vừa choáng vừa đau, xoa xoa thái dương cũng không có tác dụng.
Cô có điểm bực, dứt khoát đập đầu vào sô pha, dù sao sô pha mềm, đập kiểu gì cũng không bị thương.
Đại khái phương pháp này thực sự có hiệu quả, đập vài lần xong thật không đau.
Hàn Hân Viễn tựa hồ còn chưa uống đủ, bò dậy khỏi sô pha, từ quầy rượu mở ra một bình, trực tiếp cầm bình tu uống.
Ừng ực.
Hàn Hân Viễn nghiêng bình rượu, đổ một ít xuống sàn nhà, "Mưa mau như vậy, tôi biết nhất định là em đến rồi."
"Em yêu nhất uống rượu," Hàn Hân Viễn nấc một cái, choáng váng nói: "......!Tửu quỷ."
"Tôi ở đây......!có rất nhiều rượu ngon......!nhìn thấy không?" Hàn Hân Viễn quay mặt về một góc trống trong phòng khách, chỉ tay về phía tủ rượu đằng sau, "Đều là để cho em, đều là để cho em......"
Cô đột nhiên đập vỡ bình rượu trên tay, rưới rượu khắp căn phòng trống không một bóng người, "Tôi mẹ nó đều để cho em! Em vì cớ gì không đợi tôi!"
Trên mặt cô không biết là mồ hôi hay nước mắt, ướt nhẹp, lớp trang điểm bị trôi mất dáng, hai vành mắt thâm quầng như gấu trúc.
Cô đập nát bình rượu, ngã sụp xuống sô pha, vừa khóc vừa cười mà nỉ non, "Chỉ chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi là em ly hôn với Minh Lãng, chỉ chút nữa thôi tôi liền thành công."
"Em cùng Minh Lãng đi đến bước này, em một người thân đều không có, em còn có thể đi đâu? Em chỉ có thể tới với tôi."
"Em tới với tôi, tôi muốn em.
Minh Lãng là cái máy lạnh băng, nhưng em là người."
"Em là người, tôi cũng là người, chúng ta ở bên nhau, vừa khéo."
Nhân tâm là bức tường kín không kẽ hở, nhìn tưởng kiên cố không phá nổi, thực tế chỉ cần cắt một khe nứt nhỏ, lập tức sụp đổ.
Quý Thần Ly ở khi chính nàng còn không biết, vô tình mở ra một kẽ hở trong lòng Hàn Hân Viễn.
Có kẽ hở này, tiếp thu cũng không phải chuyện khó khăn.
Hàn Hân Viễn càng nhìn Quý Thần Ly càng thấy thuận mắt, sau lại, thế nhưng có chút ghen ghét Minh Lãng.
Minh Lãng không có cảm tình, dù Quý Thần Ly đối tốt với chị ta cũng phí công.
Nhưng cô thì khác.
Cô là người bằng xương bằng thịt biết đáp lại.
Nghĩ theo cách này, Quý Thần Ly cùng cô ở bên nhau, nói không chừng sẽ càng tốt.
Nhưng tình Quý Thần Ly đối Minh Lãng vững như Thái Sơn.
Hàn Hân Viễn nghĩ ra một cách cực đoan, làm nàng hoàn toàn thương tâm, hoàn toàn tuyệt vọng với Minh Lãng, tuy mất một thời gian, nhưng Hàn Hân Viễn có thể chờ.
Hơn nữa, nó sắp thành công.
Ung thư dạ dày? Cắt bỏ 1/3 là có thể chữa khỏi.
Thương tâm tuyệt vọng? Vừa lúc Hàn Hân Viễn có thể sấn hư mà nhập.
Kế hoạch của cô quả thực thiên y vô phùng.
Hàn Hân Viễn thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, chờ nàng cùng Minh Lãng ly hôn, thân thể dưỡng hảo, liền đưa nàng xuất ngoại, rời xa nơi này, thời gian dài tổng có thể quên.
Ai ngờ đến.
Ai ngờ đến.
Quý Thần Ly không cần Minh Lãng, nhưng Quý Thần Ly cũng không cần Hàn Hân Viễn.
Quý Thần Ly ai cũng không cần.
Hàn Hân Viễn cười, tính thời gian.
"Thần Ly, em đã đi được một năm.".