- Trang chủ
- Cảnh Lộ Quan Đồ
- Chương 157: Mồi Nhử
Tác giả: Thần Đăng
Tuy Đỗ Long thấy lo sợ trong lòng, nhưng hắn cũng không biểu lộ ra. Vì xác định mình đã trở thành mục tiêu, Đỗ Long còn đề xuất riêng với Bạch
Tùng Tiết, hắn muốn đích thân thẩm vấn kẻ gọi là gian tế đó.
Bạch Tùng Tiết chấp nhận yêu cầu của Đỗ Long. Người cảnh sát vũ trang trẻ tuổi đó đã bị cao thủ tra khảo chuyên nghiệp thẩm vấn, y thú nhận tất cả mọi thứ, kết quả Đỗ Long tự hắn thẩm vấn cũng chẳng khác có gì khác.
Từ thần thái của Đỗ Long, Bạch Tùng Tiết đã phát hiện một manh mối. Ông ta hỏi:
- Đỗ Long, cháu không cần lo lắng, Chu Thu Cường sẽ bắt được y.
Đỗ Long trầm ngâm một lát, nói với Bạch Tùng Tiết:
- Bí thư Bạch, cháu muốn nói chuyện với cảnh sát Chu.
Bạch Tùng Tiết nghi hoặc nhìn hắn nói:
- Được, bác sẽ giúp cháu gọi điện thoại…
- Không cần đâu, cháu có số điện thoại của y rồi.
Tối hôm qua lúc Đỗ Long uống rượu cùng Chu Thu Cường đã trao đổi số điện thoại. Hắn vừa gọi thì có người liền bắt máy, Chu Thu Cường hỏi:
- Đỗ Long, tôi đang mai phục bắt giữ tội phạm bỏ trốn, anh có chuyện gì không?
Đỗ Long nói:
- Anh Cường, anh đang bắt Trần Hủ Mộc sao? Tôi đang ở chỗ bí thư Bạch, theo như tình báo cho biết, Ngô Duệ trước khi chết đã sắp xếp Trần Hủ
Mộc tới giết tôi, anh nghĩ chuyện này có thật không?
Chu Thu Cường suy nghĩ một chút mới đáp:
- Theo tôi được biết Ngô Duệ đã có ơn cứu mạng Trần Hủ Mộc. Mặc dù người này rất hẹp hòi, nhưng cũng không phải là người qua cầu rút ván, cho nên y muốn giết anh cũng không có gì lạ. Điều kỳ lạ chính là Ngô Duệ theo dõi anh như thế nào, lẽ nào cách tra khảo của anh khiến y đau khổ tột cùng vậy? Hoặc là anh tự gây ra vài chuyện không nên biết nào đó?
Đỗ Long than nhẹ một tiếng nói:
- Tiếc rằng Ngô Duệ đã chết rồi, tôi bây giờ khó lòng giãi bày. Anh
Cường, hay là anh thay tôi lo lắng chuyện trước mắt đó, Trần Hủ Mộc cũng không phải là người đơn giản, tôi chỉ cần sơ sẩy một chút nhất định chết chắc rồi.
Chu Thu Cường nói:
- Chuyện của anh tôi đã biết trước rồi, tôi đang mai phục bắt một tên có liên quan tới Trần
Hủ Mộc, đợi tôi bắt được y sẽ liên lạc lại với anh. Trước tiên anh phải luôn ở vị trí an toàn, chẳng hạn như trong Phòng Công an của các anh.
Đỗ Long cau mày nói:
- Tôi không thể vì một mình y mà co đầu rút cổ ở Phòng không ra khỏi cửa? Anh xem thử liệu có thể coi tôi như miếng mồi nhử Trần Hủ Mộc ra khỏi hang được không? Còn nữa, có thể đưa cho tôi một khẩu súng không?
Tài bắn súng của tôi cũng không tồi, có khẩu súng phòng thân cũng bớt lo lắng chút.
Chu Thu Cường cười nói:
- Tôi nghe Hồng Quân nói chuyện anh học súng rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh, anh chờ điện thoại của tôi nhé.
Sau khi Đỗ Long cất điện thoại, Bạch Tùng Tiết hỏi:
- Trần Hủ Mộc không phải là tên quân nhân xuất ngũ bình thường à? Thế nào, người này rất lợi hại sao?
Đỗ Long biết vụ án của Trần Hủ Mộc là cơ mật, ngay cả công an điều tra được y cũng chỉ là quân nhân xuất ngũ bình thường mà thôi. Giống như Hạ
Hồng Quân lúc trước, vì thế hắn giải thích với Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng ông ta chau mày, quả quyết nói:
- Đỗ Long, cháu đừng đi đâu hết, đợi Chu Thu Cường quay về hẵng hay.
Đỗ Long nghe theo sắp đặt của lãnh đạo, ở trong cục Công an nửa buổi sáng. Khi đến trưa Chu Thu Cường vẫn chưa quay lại, Bạch Tùng Tiết bảo hắn cùng đến nhà ăn cục Công an ăn đồ ăn nhanh. Đỗ Long thấy ông ta là lãnh đạo tỉnh mà cũng ăn đồ ăn nhanh cùng mọi người, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm khâm phục.
Bạch Tùng Tiết nói với
Đỗ Long những chuyện rất ăn ý, nhất là những kiến thức vượt qua độ tuổi của Đỗ Long, những kinh nghiệm đáng được đánh giá cao.
Sau khi ăn trưa xong Chu Thu Cường mới trở về. Họ bắt được một tên buôn lậu vũ khí, kết quả thu thập được sau khi thẩm vấn đối với Đỗ Long rất bất lợi. Bởi vì tên này vừa bán cho Trần Hủ Mộc một chiếc giống khẩu 54, năm mươi ba viên đạn, cùng với một vài công cụ theo dõi, chẳng hạn như ống nhòm quân dụng gọn nhẹ nhìn ban đêm từ Nga...
Chu Thu Cường chủ trì mở một cuộc họp nhỏ phân tích vụ án, người tham dự hội nghị đều là đặc công, Bạch Tùng Tiết và Đỗ Long là dự thính cũng tham dự hội nghị. Chu Thu Cường tỉ mỉ giới thiệu lai lịch Trần Hủ Mộc, Trần Hủ Mộc tên thật là Trần Tú Mục, vốn có cơ hội ở lại bộ đội, nhưng vì y phải ở cùng vợ nên đã chuyển ngành về quê.
Đãi ngộ chuyển ngành cũng không tệ, nhưng bố vợ Trần Hủ Mộc bỗng nhiên bị mắc bệnh nặng, tiền thuốc men nhanh chóng làm tiêu hao số tiền tích lũy của hai gia đình, hôn nhân của Trần Hủ Mộc từ đó đã xảy ra vấn đề. Vợ của y bắt đầu lêu lổng với một gã công tử bột, Trần Hủ Mộc nhanh chóng bắt gặp hai người họ đang vụng trộm nên đã báo cảnh sát.
Nhưng gã công tử đó do có mối quan hệ nên nhanh chóng được bỏ qua, gã còn diễu võ dương oai ngang nhiên đưa người đi bắt Trần Hủ Mộc. Gã cùng vợ con của Trần Hủ Mộc lăng mạ y, chửi y ngu ngốc, chửi y không có bản lĩnh, chửi y không bằng gọi Trần Hủ Mộc, nghĩa là gỗ mục không thể chạm khắc.
Trần
Hủ Mộc không phải loại người dễ để người khác bắt nạt, người từ bộ đội đặc chủng ra có mấy ai dễ trêu chọc? Y lúc ấy tuyệt vọng cúi đầu nói:
- Phải, từ nay về sau ta chính là Trần Hủ Mộc rồi...
Nói xong Trần Hủ Mộc liền lao về phía đôi gian phu dâm phụ đó, trong nháy mắt đã đánh ngã bọn họ. Người gã công tử này phái đến bắt Trần Hủ
Mộc đông như ong vỡ tổ, đều bị Trần Hủ Mộc đánh cho ngã trái ngã phải, mỗi người đều bị hắn hung hăng giẫm lên gãy chân. Đôi gian phu dâm phụ kia còn thảm hại hơn, khắp người những đoạn xương dài hơn nửa thước đều bị hắn bẻ gãy, gã công tử kia bị thiến sống, người đàn bà đó cũng bị
Trần Hủ Mộc đạp cho nát hạ thân, khi xe cứu thương đến Trần Hủ Mộc mới bỏ đi. Khi toàn thành phố tiến hành vây bắt y, Trần Hủ Mộc mò đến nhà gã công tử đó, tìm được rất nhiều chứng cớ tham ô, gói tất cả lại đem vứt vào trong sân Ủy ban Kỷ luật thành phố, suýt chút nữa kinh động đến cảnh sát gỡ mìn.
Trần Hủ Mộc từ đó lẩn trốn khắp nơi, trở thành một tên tội phạm bỏ trốn nguy hiểm. Cuối cùng cảnh sát cũng phát hiện ra tung tích của y, nhưng vẫn không bắt được y. Y thậm chí còn trở về quê, tìm được đôi gian phu dâm phụ đó, lại đánh cho bọn họ gãy hết xương lần nữa…
Mức độ lợi hại của Trần Hủ Mộc đã vượt qua dự kiến của Bạch Tùng Tiết, chỉ nghe Chu Thu Cường sau cùng nói:
- Con dao Chu Thu Cường dùng đều là con dao nhỏ Bình Nam có thể mua được ở bất cứ cửa hiệu nào, tự /> Chu Thu Cường vẫn chưa phát biểu ý kiến, mãi đến khi Bạch Tùng Tiết hỏi ý kiến y, y nhìn vào Đỗ Long, mỉm cười nói:
- Tôi rất biểu dương lòng dũng cảm của Đỗ Long, mà tôi biết cậu ấy lại thực sự muốn làm Trần Hủ Mộc khiếp sợ. Tôi thấy có thể thử một lần, đưa cho cậu ta khẩu súng, Trần Hủ Mộc nếu bất cẩn sẽ nằm gọn trong tay cậu ta.
Bạch Tùng Tiết hỏi:
- Đưa cho cậu ta súng? Tài bắn súng của Đỗ Long anh đã thấy rồi sao?
Chu Thu Cường cười nói:
- Tôi chưa nhìn thấy, nhưng có nghe qua. Tôi có thể đảm bảo, tài bắn súng của thằng nhóc này không bằng tôi, nhưng cũng không thua kém gì, đưa cho cậu ta khẩu súng là biện pháp an toàn nhất.
Mặc dù có sự đảm bảo của Chu Thu Cường, nhưng mọi người biết về thực lực của Đỗ
Long vẫn chưa nhiều. Vì vậy Chu Thu Cường kiến nghị để Đỗ Long đến bãi bắn bia chỗ trung tâm huấn luyện ở lầu dưới cục Công an biểu diễn cho mọi người xem tài bắn súng.
Đỗ Long đứng trước tấm bia một trăm mét, cầm khẩu súng chuyên dụng 05 của cảnh sát trong tay. Đỗ Long nhìn tấm bia, hắn giơ súng lên, không cần ngắm liền nã một phát súng.
Sau khi một tiếng súng vang lên, đầu của tấm bia bị hổng một lỗ. Nếu là người thật, tai trái và những thứ sâu khoảng một tấc trên nửa mặt đều bị bắn bay rồi.
Phát súng đầu tiên đã có hiệu quả này, mặc dù người biết hay không biết gì về súng cũng không khỏi âm thầm khen ngợi. Tiếp theo Đỗ Long bắn năm phát súng liên tiếp, bắn súng vào đầu, làm cho mặt mũi phần giữa tấm bia bắn bị thủng một lỗ lớn.
- Tốt, bắn súng tốt lắm!
Bạch Tùng Tiết gật đầu khen ngợi, trong bãi bắn vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, những đặc công bình thường hay hạch họe Đỗ Long đều nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cứ như vậy, kế hoạch lấy Đỗ Long làm mồi nhử bắt giữ cuối cùng đã được quyết định. Đỗ Long được nhận một chiếc áo chống đạn, một khẩu 05 chuyên dụng của cảnh sát cùng với hai hộp đạn tốt. Lúc hắn mặc chiếc áo chống đạn bên ngoài chiếc áo của hắn, Bạch
Tùng Tiết tự tay cài cúc áo cho hắn, thấp giọng dặn dò:
- Nhất định phải cẩn thận an toàn, nếu như tình hình bất lợi thì phải bỏ qua kế hoạch. Trong trường hợp khẩn cấp cần bắn súng, chú ý không được sơ sảy làm bị thương người dân. Còn về Trần Hủ Mộc, y là hung thủ cướp đi mấy mạng người, một phát súng có thể lấy mạng được là tốt nhất.