- Trang chủ
- Because You're Mine
- Chương 1
Tác giả: Lisa Kleypas
Luân Đôn, mùa thu năm 1833
- Con không thể cưới ông ta, chỉ là con không thể.
Bao tử Madeline xoắn lại cảm giác ớn lạnh khi nhìn Ngài Clifton đang thả dạo bên ngoài cùng với ba cô. Cô không nhận ra mình đang hét to, cho đến khi mẹ cô – Quí bà Matthews, cất lời:
- Con sẽ học được cách yêu thương Ngài Clifton - bà nói dứt khoát. Vẫn như thường lệ, gương mặt bà luôn toát ra một vẻ xa cách và khó chịu. Đã hướng đời mình theo cách sống khổ hạnh vì niềm tin vào đấng ơn trên, bà rõ ràng muốn phủ trùm cách sống ấy lên cả ba cô con gái. Nhìn chằm chằm vào Madeline bằng đôi mắt nâu nhạt, nét mặt bà thanh mảnh và nhợt nhạt. Tất cả phụ nữ trong nhà Matthews đều có cùng thần thái ấy, ngoại trừ Madeline, người có khuôn mặt rất dễ đỏ bừng.
- Mẹ hy vọng rằng khi con trưởng thành _ Anges tiếp tục _ Con sẽ biết hôn sự đã được sắp đặt cho con tuyệt vời như thế nào.
Madelline gần như nấc lên vì câu nói đó. Cô cảm nhận một làn sóng phản đối đang lan nhanh trên mặt, nhanh chóng biến thành ửng hồng. Bao lâu nay cô đã cố gò mình theo đúng những gì ba mẹ yêu cầu _ dễ bảo, yên lặng, ngoan ngoãn … nhưng giờ đây cô không còn chịu nổi nữa …
- Biết ơn á? _ cô hét lên cay đắng _ Cưới một ông già lớn tuổi hơn tuổi cha mình …
- Chỉ một, hai tuổi thôi mà _ Anges ngắt lời
- Lão ta chẳng có lấy một sở thích giống con và coi con như một con ngựa cái mắn đẻ.
- Madeline _ Anges bức xúc _ Ngôn từ thô tục ấy sẽ làm giảm giá trị của con đó.
- Nhưng thực là vậy mà _ Madeline nói, cố gắng giữ bình tĩnh _ Ngài Clifton đã có hai con gái trong cuộc hôn nhân đầu. Ai cũng biết ông ta muốn có con trai, và con được coi là người sẽ sinh ra chúng. Con sẽ chôn đời mình ở miền quê hẻo lánh suốt đời, hay ít nhất đến khi ông ta chết, và khi đó thì con cũng đã quá già để tự do bay nhảy nữa.
- Đủ rồi _ Anges cắt ngang _ Con phải nhớ rằng, Madeline. Bổn phận của người vợ là chia sẻ niềm vui cùng chồng, không còn cách nào khác. Rõ ràng Ngài Clifton chẳng có gì đáng trách khi ông ta không theo đuổi những sở thích ngớ ngẩn như tiểu thuyết hay âm nhạc. Ông ta là một người đáng kính với ảnh hưởng chính trị mạnh mẽ, và mẹ muốn con kính trọng ông ấy. Với độ tuổi ông ta, con sẽ tìm thấy tính khôn ngoan, sự an toàn. Đó là mối nhân duyên mà mọi phụ nữ ao ước đó.
Madeline xoắn hai tay chặt vào nhau và buồn bã nhìn thân hình to ụ của Ngài Clifton qua cửa sổ.
- Có lẽ con sẽ dễ dàng chấp nhận hôn sự này hơn nếu mẹ cho phép con được tham dự ít nhất một mùa lễ hội. Con chưa bao giờ khiêu vũ ở một buổi dạ vũ, hay tham gia một buổi tiệc tối. Thay vì thế, con phải ở lại trường trong khi tất cả bạn bè đều đi chơi. Thậm chí chị con cũng từng hẹn hò …
- Chị con không may mắn như con _ Agnes đáp, lưng bà thẳng đơ như cột lò sưởi _ Con tránh được tất cả sự ồn ào hỗn độn của mùa hội, vì con đã đính hôn với người đàn ông danh giá và quyền lực nhất nước Anh.
- Đó là mẹ nói _ Madeline thở dài, rùng mình khi thấy cha cô và Ngài Clifton bước vào phòng _ Không phải con.
Giống như bao thiếu nữ tuổi mười tám, cô đã từng mơ mộng được kết hôn với một chàng trai đẹp đẽ, lịch lãm, say đắm yêu cô. Ngài Clifton ở rất xa tầm của những giấc mơ có thể với tới. Ông ta là một người đàn ông ở tuổi năm mươi, dáng người cục mịch và quai hàm chảy xệ. Với gương mặt nhăn nheo, đầu hói và đôi môi mỏng luôn ẩm ướt, lão làm Madeline hình dung đến một con cóc.
Giá như Clifton có chút khiếu hài hước, vui vẻ - những điều mà cô có thể sẽ thấy cảm tình … nhưng lão ta lại quá khô khan và thực dụng. Kiểu cách đã ăn quá sâu vào cuộc đời lão: thú vui săn bắn và đua ngựa, những buổi hòa nhạc ở dinh thự, thỉnh thoảng là những bài diễn văn ở Nghị Viện. Tệ hơn nữa, lão ta còn coi thường âm nhạc, nghệ thuật, và văn học, tất cả những điều Madeline yêu thích nhất.
Thấy cô từ bên kia căn phòng, Clifton tiến lại gần với nụ cười trơ trẽn. Khóe môi lão bóng lên ẩm ướt. Madeline ghét cái cách lão nhìn mình, như thể cô là một vật sở hữu vậy. Tuy còn non nớt, nhưng cô biết rằng lão muốn cô vì cô trẻ, khỏe và có khả năng sinh con. Giống như vợ lão, cô sẽ bầu bì liên tục cho đến khi Clifton hài lòng với số lượng con trai cô sinh ra. Lão không hề đếm xỉa đến trái tim, suy nghĩ hay tâm hồn cô.
- Cô Matthews thân mến của tôi _ lão nói giọng khàn khàn như vỡ _ sao mỗi lần tôi gặp em, em lại càng đáng yêu hơn vậy.
Thậm chí giọng lão nghe cũng giống cóc nữa, Madeline nghĩ, cố gắng không bật cười. Bàn tay ướt nhợt của lão nắm lấy tay cô, và nâng lên miệng. Cô nhắm mắt và trân người kềm không rùng mình kinh tởm khi cô cảm thấy đôi môi hum húp đó quét lên mu tay. Hiểu lầm phản ứng của cô vì ngại ngùng _ thậm chí là háo hức _ Clifton cười sâu hơn.
Lão mời cô đi dạo ngoài vườn với lão, và sự phản đối của cô bị xóa nhòa vì sự đồng tình nhiệt liệt của ba má cô. Họ đã quyết có được quyền lực và tầm ảnh hưởng của người đàn ông này. Bất kể Ngài Clifton muốn điều gì, lão đều có thể.
Miễn cưỡng choàng tay vị hôn phu của mình, Madeline bước vào khu vườn, một kiểu vườn Maythorn điển hình với những lối đi nhỏ hẹp, và được ngăn ra bởi những thảm hoa.
- Em thích kì nghỉ chứ? _ Ngài Clifton hỏi, những bước chân ngắn và nặng của lão lạo xạo trên lối đi.
Madeline giữ cho mắt mình bám chặt trên đường đất:
- Vâng, cám ơn, thưa ngài.
- Chắc là em đã muốn rời trường, khi các bạn đồng trang lứa đã ra hết rồi _ Clifton nói _ Ba mẹ em đã giữ em ở đó thêm hai năm so với các cô gái khác, theo yêu cầu của tôi.
- Yêu cầu của ông? _ Madeline lặp lại, ngạc nhiên vì lão có thể ảnh hưởng đến họ như thế.
- Tôi nghĩ là như vậy sẽ tốt cho em, thú yêu à _ Lão nở nụ cười tự mãn _ Em cần trui rèn để vào nề nếp. Trái ngọt muốn hoàn hảo phải chờ đến đúng thời điểm chín. Bây giờ em không còn bốc đồng như cũ nữa, phải không nào? Đúng như tôi dự tính, em đã học được sự nhẫn nại rồi.
Không dám đâu, Madeline muốn hét vô mặt lão, nhưng bằng cách nào đó cô giữ cho môi mình ngậm chặt. Thêm hai năm sống trong sự khắc kỷ của Học Viện Bà Allright dành cho các Quí cô làm Madeline gần như muốn điên. Nó khiến bản tính nổi loạn, mơ mộng của cô đủ thời gian để bùng nổ thành một cái gì hoang dại và không thể kiểm soát được nữa. Hai năm trước, cô còn quá non nớt dám phản đối nếu ba má gả cô cho Clifton. Bây giờ, những từ “nhẫn nại” và “nghe lời” không còn trong từ điển của cô nữa .
- Tôi có cái này cho em đây _ Clifton nói _ Một món em sẽ thích, tôi chắc chắn đấy.
Lão kéo cô đến ghế đá và ngồi cạnh cô, thân thể mềm oặt của lão áp vào cô. Madeline im lặng chờ đợi, thấy luồng mắt lão chiếu vào. Clifton cười như một ông chú khoan dung với cô cháu gái:
- Nó ở trong túi tôi đấy _ Lão thì thầm, chỉ vào cái túi phải của chiếc áo choàng nâu _ Sao em không lấy nó, mèo con láu lỉnh?
Clifton chưa bao giờ gọi cô như thế. Họ luôn luôn cẩn trọng đối đáp trong những lần gặp mặt trước đây.
- Tôi biết ơn sự tử tế của ngài, nhưng ngài không cần cho tôi bất cứ thứ gì đâu.
Madeline nói, bàn tay cô nắm chặt, các ngón xiết lại.
- Tôi yêu cầu đấy _ Lão mở chiếc túi ra trước cô _ Lấy món quà đi, Madeline.
Từ từ cô với tay vào trong chiếc túi, chạm vào chiếc vòng nhỏ. Tim cô đập lỗi nhịp khi rút ra vật ấy và giơ nó ra. Một chiếc nhẫn vàng nhỏ bé tinh xảo, đính bên trên một hạt xaphia đen. “Gông đeo cổ” tương lai của cô, biểu tượng cuộc hôn nhân với Clifton.
- Đó là của gia bảo nhiều đời của gia đình tôi _ Ngài Clifton nói _ Mẹ tôi đã mang nó đến ngày bà mất. Em có thích không?
- Nó đẹp _ Madeline nói, nhìn vật đó trân trân.
Cầm lấy chiếc nhẫn, Clifton đẩy nó vào ngón tay cô. Nó quá rộng, và cô phải nắm tay lại để giữ nó khỏi trượt ra.
- Bây giờ thì em hãy cám ơn tôi đi chứ, thú yêu.
Cánh tay nặng nề của lão choàng qua cô, và kéo cô áp sát vào bộ ngực to bè của lão. Lão có cái mùi chua và mốc meo như những cái bẫy chim treo lâu ngày chưa dọn. Có lẽ Ngài Clifton tin tắm gội thường xuyên là việc không cần thiết hay sao đó.
Madeline hít một hơi khổ sở gắng gượng nói:
- Vì sao ông gọi tôi là “thú yêu” hay “mèo con” vậy? _ Cô hỏi bằng giọng run run phản đối _ Tôi không muốn bị gọi như thế. Tôi là một phụ nữ, một con người mà.
Ngài Clifton cười, nhe hàm răng vàng chạch, và cô nhăn mặt vì hơi thở hôi thối phả ngay vào mặt. Lão siết chặt cô trả lời:
- Tôi biết là sớm muộn gì em cũng thách thức tôi … nhưng ở tuổi này rồi, mọi mánh khóe tôi đều biết cả. Đây là phần thưởng cho sự vô lễ của em, thú yêu của tôi ạ.
Đôi môi dày cộm của lão áp vào môi cô, đè nghiến lên khuôn miệng cô trong nụ hôn đầu tiên cô được biết. Cánh tay lão siết chặt như dây chằng quấn. Madeline nín lặng, run lên vì ghê tởm … chịu đựng sự đụng chạm của lão mà không hét lên hay bật khóc.
- Em sẽ biết tôi cũng rất nam tính đấy _ Ngài Clifton nói, thở ra nặng nề, cảm thấy hài lòng _Tôi không cổ xúy quan niệm ngớ ngẩn nuông chiều phụ nữ để cho họ làm bất cứ gì họ muốn. Tôi làm như tôi muốn, và em sẽ học cách sống đó nhanh thôi.
Bàn tay chuối nắn của lão quẹt vào bên khuôn mặt tái nhợt vì căng thẳng của cô.
- Đáng yêu _ Lão thì thầm _ Quá đáng yêu, tôi chưa bao giờ thấy đôi mắt nào có màu giống mắt em, như màu hổ phách _ Ngón tay lão xoắn lọn tóc nâu đỏ của cô, kéo nó thẳng ra _ Tôi trông đợi ngày em thuộc về tôi biết mấy.
Madeline nghiến chặt răng để không run rẩy. Cô muốn hét lên với lão rằng cô sẽ không bao giờ thuộc về lão, nhưng ý thức bổn phận và trách nhiệm đã hình thành trong cô từ lúc chào đời đã giúp cô giữ im lặng.
Clifton đã thấy cái run rẩy ấy của cô.
- Em bị lạnh rồi _ Lão nói trong cái giọng dùng với một đứa trẻ nhỏ _ Nào, chúng ta vào nhà trước khi em bị cảm thôi.
Nhẹ người, cô đứng dậy tức thì và bước cùng lão vào nhà.
Ngay khi Quí ông và Quí bà Matthews nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Madeline, họ nở nụ cười mãn nguyện phấn khởi _ họ, những con người có quan niệm không bao giờ thể hiện cảm xúc vì nghĩ rằng thế không được nhã nhặn.
Madeline cười nhạt khi cha cô đẩy Ngài Clifton vào thư viện để cụng ly chúc mừng. Ngay khi khuất tầm họ, cô cởi chiếc nhẫn và ném nó ngay xuống thảm.
- Madeline _ Agnes la lên _ nhặt nó lên ngay! Mẹ không cho phép hành động xấc xược ấu trĩ ấy của con được. Từ bây giờ con sẽ mang nó _ và con phải kiêu hãnh vì nó.
- Nó không vừa _ Madeline cứng rắn nói. Nhớ lại cảm giác đôi môi ướt của Clifton trên môi mình, cô lấy tay áo chà khắp mặt đến khi môi và má đỏ cả lên _ Con sẽ không cưới lão ta đâu, mẹ. Con thà chết đi.
- Đừng đùa như thế, Madeline.
Anges cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên, nâng niu nó như một vật vô giá.
- Mẹ hi vọng rằng kết hôn với một người vững vàng và thực tế như Ngài Clifton sẽ xóa đi tính bốc đồng của con.
- Thực tế _ Madeline thì thầm với nụ cười cay đắng. Cô không thể tin mẹ cô có thể gom tất cả sự phản cảm của Ngài Clifton vào một từ bình thường như thế _ Là những phẩm chất mà mọi cô gái đều mơ ước về người đàn ông mà cô ấy sẽ cưới.
Lần đầu tiên Madeline cảm thấy dễ chịu được trở lại trường, nơi không có lấy người đàn ông nào trừ chàng hướng dẫn khiêu vũ đến phụ đạo cho các nữ sinh mỗi tuần một buổi. Madeline đi dọc gian đại sảnh hẹp với chiếc hộp đựng mũ trên tay. Đồ đạc của cô sẽ được mang lên lầu sau. Vào căn phòng cô sống chung với người bạn thân nhất, Eleanor Sinclair, cô thấy khoảng nửa tá bạn gái đang ngồi trên giường. Vì Madeline là sinh viên lớn tuổi nhất ở Học viện Bà Allright, và Eleanor lớn thứ nhì mười bảy tuổi, họ thường được các cô gái nhỏ hơn đến thăm, vì cho rằng hai cô trưởng thành và khôn ngoan hơn.
Các cô đang ăn bánh và bình luận một bản in màu Eleanor giữ. Thấy Madeline bước vào, Eleanor tươi cười chào đón:
- Ngài Clifton thế nào? _ cô hỏi, biết Madeline về nhà kì này để gặp vị hôn phu.
- Thậm chí còn tệ hơn chị tưởng.
Madeline đáp cụt lủn, bước đến chiếc giường hẹp của mình nằm đối diện Eleanor. Cô thả cái hộp xuống sàn và ngồi lên giường, mong các cô bé rời khỏi để cô có thể nói chuyện với bạn mình.
Nhanh thôi mà, luồng mắt của Eleanor hứa hẹn, trong khi các cô gái khác tiếp tục túm tụm lại xôn xao:
- Nhìn anh mà xem _ một người nín thở nói _ Chị có thể tưởng tượng sẽ như thế nào nếu được thật sự gặp mặt anh không?
- Em sẽ xỉu mất thôi. Một ai đó hét lên, và cả nhóm cười khúc khích.
- Anh là người đẹp trai nhất –
- Anh như một tên cướp đường –
- Đúng đó, có gì đó trong đôi mắt ấy …
Madeline lắc lắc đầu trước những tiếng trầm trồ:
- Các em đang xem cái gì thế? _cô hỏi, sự thờ ơ ban đầu chuyển thành hiếu kì
- Để Madeline xem đi –
- Nhưng em vẫn chưa xem xong mà –
- Đây này, Madeline _ Eleanor đưa tấm hình màu cho cô _ Chị gái em đưa cho. Một trong những bản in màu hiếm nhất Luân Đôn. Mọi người đều muốn có một bản đấy.
Luồng mắt Madeline rơi xuống bức hình. Càng nhìn lâu, cô càng thêm phấn khích. Gương mặt của một người đàn ông có thể thuộc về một vị vua, một kẻ cướp biển, hay một tên tội phạm … một người quyền lực … một kẻ nguy hiểm. Anh không đẹp trai theo kiểu cổ điển - gương mặt quá góc cạnh. Có một nét quả cảm gì đó trên khuôn mặt gầy, mắt anh ta hẹp và sáng tia nhìn xuyên suốt, khuôn miệng rộng khẽ nhếch lên nụ cười mai mỉa. Màu tóc anh ta trong bản in màu nâu, dày và hơi gợn sóng.
Các cô bé đợi cô đỏ bừng mặt và cười khúc khích như họ, nhưng mặt Madeline vẫn kín bưng.
- Anh ta là ai vậy?
Cô bình thản hỏi Eleanor:
- Logan Scott.
- Là người diễn viên đó à?
- Đúng vậy, người chủ nhân của nhà hát Capital.
Một cảm giác lạ lùng tràn vào Madeline khi cô tiếp tục nhìn chằm anh ta. Cô đã nghe về Logan Scott, nhưng cô chưa bao giờ thấy chân dung của anh ta trước đây. Ở tuổi ba mươi, Logan Scott là nam diễn viên nổi tiếng quốc tế, vượt qua tầm David Garrick và Edmund Kean. Một vài người còn nói anh chưa chạm tới đỉnh cao thật sự của bản thân. Một trong những biệt tài của anh là giọng nói có thể lúc rót vào tai như lụa lúc làm không khí bốc lửa nhờ âm vực mạnh mẽ.
Nghe nói rằng phụ nữ đeo đuổi anh ta ở khắp nơi, điên đảo không chỉ vì tài nghệ trên sân khấu, mà còn vì sức quyến rũ dục tình. Anh tuyệt vời và hoang dại ... anh là tay ăn chơi khét tiếng, một kẻ phụ tình, và phụ nữ ngưỡng mộ anh vì điều đó.
Một người đàn ông quyến rũ, văn hóa … mọi thứ mà Ngài Clifton không hề có. Lòng Madeline đột nhiên dâng lên khao khát. Logan Scott tồn tại ở một thế giới cô sẽ không nên bao giờ bước tới. Cô sẽ không bao giờ gặp anh hay bất cứ người nào giống anh … cô sẽ không bao giờ được tán tỉnh và cười cợt và khiêu vũ, không bao giờ được biết những lời ngọt ngào của một người đàn ông hay sự vuốt ve của một người tình.
Nhìn chăm chăm vào gương mặt Logan Scott, một ý nghĩ điên rồ hoang dại vụt đến, và làm ngón tay cô run rẩy.
- Madeline, có chuyện gì thế?
Eleanor lo lắng hỏi, lấy bức hình từ cô:
- Chị đột nhiện trắng bệch, và có vẻ là lạ.
- Chị chỉ hơi mệt thôi _ Madeline nói, cố nở nụ cười. Cô muốn ở một mình, cô cần thời gian suy nghĩ _ Kì nghỉ cuối tuần thật căng thẳng. Có lẽ chị cần nghỉ một chút –
- À, đương nhiên rồi. Nào, các em – chúng ta sẽ họp ở một phòng ai khác nhé! Eleanor dẫn đám đông ra khỏi và ngưng lại trước khi đóng cửa lại.
- Madeline, chị có cần gì không?
- Không, cám ơn em.
- Em nghĩ là buổi gặp mặt Ngài Clifton cuối tuần rồi không vui lắm. Em hi vọng mình có thể giúp được.
- Em đã giúp chị rồi, Eleanor à.
Madeline nằm nghiêng qua một bên, co hai gối áp vào ngực, váy của bộ đồng phục giản dị xòe quanh cô. Trí óc cô ồ ạt với những ý nghĩ, và cô hầu như không để ý bạn mình đã đi ra.
Logan Scott … người đàn ông mà sức quyến rũ với đàn bà gần thành huyền thoại cũng như tài nghệ diễn xuất.
Càng suy xét về kế hoạch của mình, Madeline càng tin là Scott có thể giúp giải quyết tình huống này. Cô sẽ dùng anh ta để làm hư hỏng mình và Ngài Clifton không còn cách nào khác phải hủy hôn ước.
Cô sẽ tư tình với Logan Scott.
Đánh mất trinh tiết của mình sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. Nếu cô phải sống cuộc đời còn lại trong sự dè bỉu của xã hội, thì cứ việc. Mọi thứ đều dễ chịu hơn phải làm vợ của Clifton.
Cô bắt đầu lập kế hoạch. Cô sẽ giả một lá thư từ nhà lên, yêu cầu cô về sớm. Trong những tuần lễ tiếp sau đó, ba mẹ cô cứ đinh ninh là cô an toàn ở trường trong khi Bà Allright sẽ nghĩ là cô về nhà và Madeline tự do thực hiện kế hoạch.
Cô sẽ đến nhà hát Capital và làm quen với ông Scott. Sau khi thể hiện mình sẵn lòng ngủ với anh ta, Madeline hi vọng mọi vấn đề nhanh chóng được giải quyết. Cánh đàn ông, bất kể họ dường như khả kính đến đâu, cũng không thể cầm lòng trước những cô gái trẻ đẹp. Và người đàn ông với tiếng tăm như Scott sẽ không ngần ngại gì nghĩ đến vấn đề tội lỗi hay đồi bại.
Khi mọi chuyện đã xong, cô sẽ quay về gặp cha mẹ và chấp nhận mọi hình phạt. Có lẽ cô sẽ bị tống về nhà của họ hàng nào đó ở miền quê. Ngài Clifton chắc chắn sẽ khinh ghét cô, và cô được thoát khỏi nanh vuốt của lão. Chuyện cô đặt ra sẽ đưa cô vào tình thế không dễ dàng và cũng chả dễ chịu gì, nhưng không còn cách nào khác nữa.
Có lẽ nó cũng không quá tệ hại để sống như một gái già sau khi mọi chuyện lắng dịu. Cô sẽ có thời gian để đọc sách và học tậ , và vài năm sau ba mẹ có lẽ sẽ cho phép cô đi đây đó. Cô có thể tham gia vào những hoạt động từ thiện tình nguyện và làm điều gì đó có ích cho những số phận có hoàn cảnh khó khăn hơn cô. Cô sẽ làm mọi việc tốt đẹp. Ít nhất, Madeline quyết định với một quyết tâm sắt đá, cô muốn tự chọn lựa số phận của mình hơn là trao nó vào tay kẻ khác.
Nắm chặt quai cầm chiếc vali da, Madeline dừng lại ở cổng sau nhà hát Capital, vừa sợ hãi vừa phấn khích sau chuyến đơn thân độc mã một mình lên Luân Đôn. Tai cô lùng bùng vì tiếng ồn của xe, của ngựa, và những người bán hàng rong, trong khi mũi cô nhận một tạp mùi nồng nặc của phân, súc vật và rác, cùng hương thơm của tiệm bánh gần đó và cả mùi nhựa nóng của cửa hàng nến đối diện bay ra.
Mới đây Madeline đã đem cầm chiếc nhẫn Ngài Cifton, và giờ túi của cô rủng rỉnh đầy xu lẻ. Giữ kĩ chiếc túi, cô luôn giữ cho chiếc áo chòang xám ép chặt vào mình, nhưng dường như không ai để ý đến cô cả. Cô đã đến nhà hát Capital, và cuộc phiêu lưu sắp sửa bắt đầu.
Nhà hát gồm bốn hay năm tòa nhà có lẽ là kho để máy móc và dụng cụ. Bước vào tòa nhà chính, nơi sân khấu tọa lạc, Madeline đi xuyên qua những gian đại sảnh và phòng tập kịch. Cô nghe tiếng người cười nói, hát, đánh đàn và cãi cọ, và mãnh lực thử ghé mắt vào những cánh cửa khép hờ ấy thật không dễ cưỡng lại.
Cô đến một căn phòng lớn đầy đồ đạc, bao gồm cái bàn dài lủ khủ bánh sandwich, phô mai và trái cây. Nam nữ diễn viên đủ độ mọi tuổi ở trong phòng, đang nói chuyện và uống trà. Có lẽ quá quen với chuyện người hay ra vào, họ hầu như không chú ý đến Madeline. Tuy nhiên, một cậu bé chạy việc dừng lại và nhìn cô chăm chú, đôi mắt thân thiện trên gương mặt tinh ranh như cáo:
- Chị cần gì sao, thưa chị?
Madeline cười, cố che giấu sự hồi hộp của mình:
- Chị đang tìm ông Scott.
- Ồ …
Cậu bé nhìn cô và hất đầu về phía một cánh cửa:
- Anh ta đang tập kịch. Sân khấu ở đằng kia kìa.
- Cám ơn em.
- Anh ta không muốn bị cắt ngang giữa chừng đâu _ cậu bé khuyên Madeline khi thấy cô muốn tiến về sân khấu:
- À, chị không làm phiền anh ấy đâu _ Cô lịch sự đáp lại, nắm chặt vali trong tay còn tay kia mở cửa. Cô bước trên lối đi lót bởi những miếng gạch vuông, và nhận ra mình đang đứng ở cánh gà bên phải sân khấu. Đặt vali xuống sàn, cô khẽ vén tấm rèm nhung xanh lên và nhìn vào sân khấu.
Với sức chứa mười lăm ngàn khán giả, nhà hát Capital là một công trình kiến trúc khang trang to lớn. Những cây cột vàng khổng lồ lát kiếng xanh dọc trên tường. Khu ghế ngồi bọc vải nhung đen. Đèn sân khấu quét ánh sáng lung linh trên những bức họa thanh nhã trang trí trên trần nhà .
Sàn sân khấu được xây nghiêng, để những diễn viên đứng sau cũng có thể được nhìn thấy như diễn viên đứng trước. Những tấm bảng nặng nề trầy xước qua hàng ngàn buổi diễn, dấu giày dép và những vết trầy chuyển cảnh để lại. Đang có tập kịch. Hai người đàn ông đang đi vòng quanh sân khấu với kiếm lăm lăm trên tay, thảo luận về biên đạo cảnh đầu tiên. Một trong hai người có tóc bạch kim, với dáng mảnh khảnh uyển chuyển như mèo.
- Không phải như vậy …
Anh ta đang căng thẳng, đập cây kiếm vào giày của mình.
Người kia đáp lại bằng chất giọng đặc biệt nhất mà Madeline từng nghe _ u tối, sâu lắng, trần tục ... giọng của một thiên thần hạ thế.
- Cái tôi muốn, Stephen, là anh thêm chút lửa vào vai diễn. Ý định của anh, nếu tôi không lầm, là giết người đàn ông suýt nữa quyến rũ vị hôn thê của mình. Thay vì thế anh lại cầm kiếm như một bà lão phe phẩy cái kim khâu.
Madeline nhìn chằm chằm anh ta, phấn khích. Logan Scott cao hơn cô nghĩ, quá hấp dẫn, quá … mọi thứ. Thân hình vạm vỡ của anh ta hiện ra qua làn áo sơ mi trắng đơn giản mở rộng cổ và chiếc quần tây đen suông theo bờ hông hẹp và đôi chân dài. Bản in Madeline thấy đã không thể hiện hết anh ... màu tóc anh, nâu sậm bắt màu lửa, nụ cười ngạo nghễ khinh bạc trên khuôn miệng rộng, và làn da như ánh màu đồng.
Bằng cách nào đó bề ngoài bóng loáng ấy như thêm hấp lực nhờ cảm giác tàn nhẫn … cảm giác rằng vẻ ngoài hoàng tử đó sẽ biến mất bất cứ lúc nào và lộ ra một người đàn ông có thể làm bất cứ điều gì. Madeline chớp mắt. Cô đã hình dung Scott là một dạng công tử bảnh bao chải chuốt, một tay chơi duyên dáng, nhưng hình như không có sự bảnh bao hay chải chuốt nào ở anh ta cả.
Người diễn viên tóc bạch kim phản đối:
- Anh Scott, tôi e là không thể thu kiếm về kịp trong động tác cuối cùng, anh sẽ không kịp phản ứng –
- Anh sẽ không phá được thế phòng thủ của tôi đâu.
Scott nói với sự tự tin đáng kinh ngạc _ Dốc hết sức ra đi, Stephen – hay là tôi sẽ kiếm người nào khác thay anh đó.
Miệng Stephen nghiến chặt. Rõ ràng lời khích của Scott đã có tác dụng:
- Được đấy, tiếp tục đi –
Anh ta nâng kiếm lên và đâm tới, hi vọng sẽ bắt được Scott. Bật nụ cười ngắn, Scott né qua dễ dàng, và hai cây kiếm cắt chéo nhau khi hai người đàn ông di chuyển đổi vị trí nhanh như xẹt.
- Mạnh hơn nữa, Stephen!
Scott nói, hơi thở gấp hơn vì nỗ lực:
- Bộ anh chưa từng bị cướp một người đàn bà nào trước đây hả? Muốn giết chết ai đó vì nó hả?
Cơn thịnh nộ của người diễn viên dường như đã phát hỏa, đúng như Scott muốn:
- Được rồi, mẹ kiếp.
- Vậy cho tôi thấy đi.
Stephen bùng nổ cơn giận dữ thành hành động, gương mặt anh ta váng vất mồ hôi, Scott tán dương cố gắng của anh bằng vài câu cụt lủn, di chuyển với cây kiếm đâm và đẩy tới loang loáng. Hình ảnh của Scott làm cô nín thở. Anh ta dũng mãnh, quyền lực, và tự chủ đến đáng sợ. Bị thu hút bởi khung cảnh chiến đấu đó, Madeline tiến lại gần để xem rõ hơn.
Ngỡ ngàng, cô va chân mình vào cái vali để trên sàn té vào cái bàn nhỏ đầy dụng cụ. Một cây nến cỡ đại, nhiều mảnh gốm sứ, và một cây kiếm dự phòng rớt xuống sàn, văng tứ tung và kêu loảng xoảng.
Hai diễn viên đang tập trung vai diễn bị phân tâm, đầu Logan Scott quay ngoắt về cánh gà phải. Cùng lúc đó, kiếm Stephen đâm tới, không kịp rút lại.
Scott bật lên môt tiếng rên, thân dưới anh ngã ập xuống sàn cứng, bàn tay to lớn ôm lấy vai đối diện. Sự im lặng bao trùm chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai diễn viên.
- Cái quái gì ... _ Stephen thì thầm, nhìn chăm vào bóng cánh gà, nơi Madeline đang cố gỡ chân mình ra. Anh nhìn lại Scott, người đang có vẻ mặt rất lạ.
- Stephen!
Scott nói, giọng khàn nhẹ _ Đây chắc do mũi kiếm của anh rồi. Khi anh nói, một vệt màu đỏ chảy loang ra giữa kẽ ngón tay và làn vải trắng.
- Lạy chúa tôi!
Stephen hét lên, mặt anh ta trắng bệch vì sợ hãi:
- Tôi không biết … tôi không cố ý -
- Được rồi _ Scott đáp _ Chỉ là tai nạn thôi. Biểu hiện của anh vừa rồi đúng cái tôi muốn đấy. Cứ tiếp tục thế nhé.
Stephen nhìn anh như không thể tin được:
- Anh Scott –
Giọng anh ta run run, hòa trộn giữa kinh ngạc và muốn cười _ Làm sao anh có thể ngồi đó chỉ đạo tôi trong khi máu anh đang chảy ra sàn như thế? Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết anh có phải con người không nữa.
Anh ta dứt mắt khỏi vệt máu lan trên chiếc áo trắng của Scott.
- Đừng động đậy. Tôi sẽ gọi người đến giúp… một bác sĩ …
- Không cần thế cho chuyện vặt này đâu _ Scott nói cộc lốc, nhưng Stephen đã nhảy xuống sân khấu. Lầm bầm trong hơi thở, Scott cố đứng lên và ngã phịch lần nữa xuống sàn, mặt anh trắng bệch.
Madeline cởi ngay chiếc áo choàng của mình và rút chiếc khăn quàng ra:
- Đây này.
Cô chạy ra khỏi cánh gà và quì xuống bên cạnh anh. Cô xếp chiếc khăn và quấn chặt chúng quanh bờ vai anh _ Thế này sẽ giúp máu ngừng chảy.
Scott thở mạnh đau đớn vì vết thương bị ép chặt lại.
Gương mặt họ quá gần nhau, và Madeline nhận ra cô đang đối diện với đôi mắt xanh nhất cô từng thấy, rợp bởi hàng mi dày. Đồng tử ánh màu xaphia và dường như chứa mọi gam màu xanh, từ đáy sâu của đại dương đến bầu trời trong vắt giữa đông.
Madeline hít vào hơi thở ngắn kì lạ:
- Em xin lỗi vì …_ cô ngừng lại và xoay qua vai nhìn chồng đồ lổn ngổn bên cánh gà _ mọi chuyện. Đó là một tai nạn. Em không vụng về đâu, không phải thường xuyên, vì em đang xem diễn tập bên cánh gà, và em té –
- Cô là ai? _ anh lạnh lùng ngắt lời.
- Madeline Ridley _ Cô trả lời, dùng nhũ danh của bà ngoại cô.
- Cô đang làm gì ở đây, sao lại đứng đó cắt ngang chuyện tập kịch của tôi vậy?
- Em đến đây vì … _ Madeline nhìn anh lần nữa, và đột nhiên nhận ra không còn sự lựa chọn nào khác trừ cách tuyên bố ý định của cô một cách thẳng thừng, bộc tuệch không giống cô thường ngày chút nào. Cô phải thu hút sự chú ý của anh, tách mình ra khỏi số đông phụ nữ sẵn sàng lao vào anh bất cứ lúc nào.
- Em muốn làm người tình kế tiếp của anh.
Rõ ràng không chuẩn bị trước, Scott nhìn chằm chằm cô như thể cô vừa nói ngôn ngữ của nước nào. Anh im lặng một lát trước khi đáp:
- Tôi không tư tình với những cô gái như cô.
- Vì tuổi tác của em sao?
Có một ánh thích thú lóe lên trong mắt anh … không thân thiện mà lại khiêu khích:
- Và những điều khác nữa.
- Em lớn tuổi hơn vẻ ngoài đấy _ Cô cứng cỏi nói.
- Cô Ridley _ Scott lắc đầu như không thể tin được _ Cô có cách độc đáo giới thiệu bản thân với đàn ông đó. Tôi hãnh diện được cô quan tâm. Nhưng tôi không chạm vào cô đâu cho dù tôi có bị buộc làm như vậy. Giờ thì cho tôi xin lỗi –
- Có lẽ anh cần thêm thời gian để cân nhắc đề nghị của em _ Madeline nói _ Trong lúc này, em sẽ rất biết ơn nếu anh có thể cho em một công việc. Em có nhiều kĩ năng có thể hữu dụng trong nhà hát –
- Tôi chắc là cô có thể _ anh nói gọn _ nhưng tôi không cần.
- Em được học về văn học và lịch sử. Em có thể nói lưu loát tiếng Pháp, em pha màu và vẽ cũng khá tốt. Em cũng sẵn sàng quét dọn, lau chùi, dọn dẹp… bất cứ thứ gì có thể …
- Tôi chóng mặt rồi đó, cô Ridley. Tôi không biết vì mất máu hay vì thấy vui thích đây … nhưng trong trường hợp nào thì cô cũng khá ... thú vị.
Scott đứng lên, sắc hồng đã quay về trên mặt anh _Tôi sẽ bảo người đền bù cho cô chiếc khăn quàng.
- Nhưng em – _cô bắt đầu cãi lại.
Một nhóm người tràn đến sân khấu khi được thành viên báo cho viết về vụ tai nạn.
- Không có chuyện gì cả _ Scott nói, dường như rất khó chịu vì sự quan tâm quá mức của họ _ Tôi không cần đỡ đi. Chân tôi có bị gì đâu chứ .
Anh bước về phòng nghỉ, bị bao quanh bởi một vòng thợ mộc, nhạc công, thợ vẽ, vũ công và diễn viên, tất cả họ đều sẵn sàng giúp anh.
Madeline nhìn theo. Scott quả là người đàn ông đặc biệt. Anh có vẻ rất vương giả, thậm chí vương tôn hoàng tử còn không sánh bằng vẻ ngoài và dáng dấp ấn tượng của anh. Cô tin chắc Scott chính xác là người đàn ông phù hợp để cô thực hiện kế hoạch của mình. Sẽ không gì sánh được trải nghiệm một lần và duy nhất trong cuộc đời ấy.
Thực tế thì, anh ta dường như không hào hứng muốn ngủ với cô … nhưng cô sẽ không đầu hàng dễ dàng đâu. Cô sẽ kiên trì thuyết phục anh. Cô sẽ toàn tâm toàn trí tiếp cận anh. Cô sẽ làm bất cứ điều gì mà anh ta muốn.
Vừa nghĩ ngợi Madeline vừa bước lại gần cánh gà, nơi những miếng sứ vỡ tan nằm ngổn ngang trên bàn. Có rất nhiều việc làm ở nhà hát Capital. Cô tự hỏi có người nào đó cô có thể tiếp cận để xin một công việc không. Sau khi kê ngay bàn lại, cô bắt đầu thu dọn những mảnh gốm vỡ.
Giọng một phụ nữ du dương cất lên cách cô không xa:
- Cẩn thận nào, cô bé. Em sẽ bị đứt tay đó. Chị sẽ bảo người đến quét sau.
Madeline đặt miếng gốm lên bàn và quay nhìn người phụ nữ tóc vàng đỏ có lẽ lớn hơn cô vài tuổi. Chị có sắc đẹp sững sờ, với gương mặt quí phái, đôi mắt xanh và nụ cười ấm áp. Chị đang mang thai vài tháng.
- Xin chào _ Madeline nói, tiến lại gần chị tò mò _ Chị là một diễn viên à?
- Chị đã từng _ Người phụ nữ thừa nhận _ Nhưng chị đã chuyển qua làm quản lý, từ khi đứa con đầu ra đời .
- Ồ
Mắt Madeline mở to nhận ra người phụ nữ này không ai khác hơn Nữ Công tước xứ Leeds, một nữ diễn viên nổi tiếng đã từng đóng cặp với anh Scott những vở hài kịch vui nhộn cho đến những vở bi kịch Shakespeare. Mặc dù Công tước Leeds nổi tiếng giàu có, ông ta cũng không thể ngăn được tình yêu nghệ thuật và sự nghiệp đang nở rộ của vợ mình.
- Thưa Bà, thật vinh hạnh cho em được biết bà. Tha thứ cho em về chuyện mình gây ra.
- Chị không để ý đâu _ Nữ Công tước trấn an cô _ Tai nạn xảy ra thường xuyên ở đây mà _ Chị nhìn chằm vào Madeline _ Chị nghĩ đã nghe em hỏi xin anh Scott một việc làm.
- Vâng, thưa Bà _ Madeline đỏ bừng, tự hỏi người phụ nữ này còn nghe được gì thêm không, nhưng vẻ mặt chị ta kín bưng và khó đoán.
-Theo chị vào văn phòng … tên em là gì vậy?
- Madeline Ridley.
- À, Madeline, em không phải loại con gái thông thường đến kiếm việc ở phường hát. Ăn mặc đàng hoàng, rõ ràng có học thức ... em đang chạy trốn khỏi gia đình sao, cô bé?
- Ồ, không đâu.
Madeline nói. Đó không hẳn là lời nói dối, vì cô trốn khỏi trường, không phải nhà, nhưng cô vẫn thấy bất an vì lời nhận xét ấy. Cô cố gắng cẩn trọng trả lời:
- Hoàn cảnh buộc em phải kiếm việc làm ... và em nghĩ mình có thể tìm được việc ở đây.
- Vì sao lại là Capital? _ Nữ Công tước hỏi, hướng cô vào văn phòng.
- Em yêu thích nhà hát, và em đã nghe nói rất nhiều về Capital. Em chưa bao giờ thật sự tham gia một vở kịch nào cả.
- Chưa bao giờ? _ Người phụ nữ dường như ngạc nhiên với câu nói đó.
- Chỉ là vở diễn phong trào ở trường thôi.
- Em có thích trở thành diễn viên không?
Madeline lắc đầu:
- Em không có tài diễn xuất đâu, và em cũng không thể trình diễn trước mặt mọi người.Ý nghĩ đó làm chân em muốn khuỵu xuống rồi.
- Tiếc thật _ Nữ Công tước nói, bước vào căn phòng nhỏ kê cái bàn bằng gỗ gụ với những chồng giấy cao nghệu. Những chiếc hộp đựng sách và giấy xếp chồng trên kệ tường.
- Một cô gái với nhan sắc như em có thể sẽ là vốn quí của Capital.
Madeline chớp mắt bối rối trước lời khen ấy. Cô luôn tự biết mình có duyên, nhưng không có gì hơn. Luôn có nhiều cô gái với hình dáng mảnh mai hơn, dễ thương hơn … những cô gái với bề ngoài nổi bật hơn đôi mắt nâu nhạt và mái tóc màu mật ong của cô. Mẹ cô, Agnes, luôn luôn nói rằng cô con gái lớn của bà, Justine, là người đẹp nhất nhà, trong khi Althena thông minh nhất. Và Madeline, người con út, không có gì đặc biệt.
Madeline luôn ý thức rằng cô nên là con trai.Việc sinh nở luôn khó khăn cho Anges, và bác sĩ đã khuyến cáo đứa con thứ ba sẽ là đứa cuối cùng. Với mong mỏi có con trai, Anges quá đỗi thất vọng khi đứa con gái thứ ba ra đời. Madeline luôn cho đó là lỗi của cô. Giá như cô có vài biệt tài nào đó làm vui lòng cha mẹ … nhưng từ đó đến nay cô quá đỗi bình thường.
Nữ Công tước dẫn Madeline ngồi vào ghế bên cạnh:
- Nói chị nghe em có kĩ năng gì, và chị sẽ định xem công việc nào có thể giao cho em.
Họ nói chuyện trong vài phút trong khi khay trà được mang đến. Nữ Công tước nói khá nhanh và cười nhiều, gương mặt chị tràn đầy sinh khí. Một phụ nữ ở vị trí của chị thường dễ khiến người khác lo sợ, nhưng chị lại rất ấm áp và nhã nhặn. Trong cuộc đời bị cấm cung của Madeline, cô chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào như Nữ Công tước xứ Leeds cả. Chỉ có mẹ cô, và các giáo viên của trường với những bài thuyết giáo, và chúng bạn với vốn sống chẳng hơn gì cô.
- Madeline _ Nữ Công tước nói _ em biết là tình trạng như chị sẽ rất khó đi lại trong vài tháng tới nữa. Chị muốn tìm một phụ tá có thể mang giao đồ, và thu dọn phòng … cũng có nhiều công việc khác mà chưa ai chú ý làm. Kĩ năng may vá của em có thể giúp bà Lytteton lo việc may trang phục. Và mặc dù anh Scott luôn từ chối, chúng ta cũng cần người thu dọn thư viện.
- Em có thể làm tất cả chuyện đó và chuyện khác nữa.
Nữ Công tước bật cười trước sự nhiệt tình của cô:
- Rất tốt. Coi như em đã là một thành viên của nhà hát.
Tiếng thở phào vui sướng định bật ra của Madeline từ từ nhạt đi. Nghĩ tới phản ứng của Scott khi anh ta khám phá ra chuyện này:
- Anh Scott sẽ không phản đối chứ?
- Chị sẽ nói với anh ta sau. Chị có quyền thuê bất cứ ai chị muốn. Nếu em gặp chuyện gì với Ngài Scott hay ai khác, cứ nói với chị.
- Vâng, à … thưa bà.
Một ánh cười lóe lên trong đôi mắt xanh của Nữ Công tước:
- Đừng để cái tước hiệu đó hù dọa, cô bé. Mặc cho vị trí của chị ngoài Capital, ở đây chị chỉ là một trợ lý, và anh Scott mới là người nắm quyền cao nhất.
Madeline chưa bao giờ nghe một chuyện quái lạ như thế: một phụ nữ quí tộc làm việc trong nhà hát. Thế giới quí tộc và nhà hát hoàn toàn cách biệt. Cô tự hỏi làm sao Nữ Công tước có thể dung hòa cả hai.
Nữ Công tước cười, đọc được ý nghĩ của cô:
- Hầu hết giới quí tộc tin là chị đang hạ thấp đẳng cấp của mình khi tiếp tục làm việc ở đây. Ngài Công tước, ông xã chị, sẽ rất vui nếu chị rời khỏi nhà hát, nhưng anh ta hiểu là chị không thể nào làm thế.
- Em có thể hỏi không, thưa chị… chị đã làm ở đây bao lâu rồi?
- Khoảng năm hay sáu năm _ Gương mặt Nữ Công tước dãn ra vì hồi tưởng _ Lúc đó chị cũng bỡ ngỡ lắm khi Logan thuê làm diễn viên của công ty này! Mọi nam nữ diễn viên ở Luân Đôn đều muốn được anh ta rèn luyện. Anh ta đã phát triển lối diễn xuất bản năng còn hiệu quả hơn kĩ thuật diễn trước đây – bây giờ cách ấy đã được bắt chước rộng rãi, nhưng vẫn rất tuyệt vời.
- Anh Scott là một thiên tài sống mãi với sân khấu _ Madeline khẽ nói.
- Và anh ta biết đều đó _ Nữ Công tước thêm vào. Chị rót trà vào tách Madeline và nhìn cô _ Có một điều chị cảnh báo em trước. Hầu hết phụ nữ ở nhà hát Capital sớm muộn gì cũng nghĩ mình yêu Logan. Chị khuyên em đừng theo con đường đó.
Má Madeline đỏ ửng:
- Em nghĩ điều đó cũng là tự nhiên mà … người đàn ông với ngoại hình như thế ...
- Không chỉ là ngoại hình. Sự xa cách lạnh lùng của anh ta rất cuốn hút phụ nữ - người nào cũng nghĩ cô ta là người có thể khiến anh ta điên đảo. Nhưng đối với Logan nhà hát này quan trọng hơn bất cứ con người thật sự nào. Tất nhiên cũng có những cuộc đi lại trong đời Logan. Nhưng chưa bao giờ là tình yêu cả.
Điều đó sẽ càng thuận lợi hơn. Nếu kế hoạch Madeline thành công, cô có thể ngủ với anh Scott và rời khỏi đây mà không vương vấn điều gì.
- Thế là đủ về Logan rồi _ Nữ Công tước nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mdeline _ Kể chị nghe, cô bé ... em đã kiếm được chỗ thuê nhà chưa? Nếu chưa, chị có thể giới thiệu một nơi cho em.
- Em rất vui vì điều đó, thưa chị.
- Chị có một người bạn, một phụ nữ lớn tuổi là diễn viên về hưu. Bà sống một mình trong căn nhà ở đường Someset. Bà ta rất thích có người trẻ sống bên cạnh, và cũng rất thú vị nghe bà kể về cuộc đời trước đây. Chị chắc là bà có dư một phòng cho em với một giá dễ chấp nhận.
- Thật tuyệt _ Madeline nở nụ cười sáng rỡ _ Cám ơn chị.
Một cảm xúc lạ lùng lướt qua mặt chị:
- Chị không thích nhúng mũi sâu vô chuyện người khác, nhưng rõ ràng em không thuộc về nơi này, Madeline.
Cô lăng im, chưa biết trả lời ra sao. Cô cúi gằm mặt để tránh ánh mắt xét đoán của Nữ Công tước.
- Em không biết che giấu cảm xúc của mình _ chị nói _ Nếu em đang có vấn đề gì, cô bé … chị nghĩ em nên tin vào chị. Chị có thể giúp.
- Em không biết vì sao chị lại quá tử tế với một người lạ như thế _ Madeline nói.
- Em có vẻ rất cô độc _ Nữ Công tước thì thầm _ Đã có lúc trong quá khứ chị cũng như vậy. Bất kể em đang trốn chạy cái gì, tình hình có thể không bi đát đến thế đâu.
Madeline gật đầu, mặc dầu cô không định tiết lộ chuyện của mình với bất cứ ai. Sau khi chân thành cám ơn Nữ Công tước, Madeline rời nhà hát và đón xe đến đường Somerset.
***
Bà Nell Florence là một phụ nữ lớn tuổi với mái tóc màu đào lạt có lẽ mang ánh đỏ khi bà còn trẻ. Làn da bà tai tái và vết nhăn vì thời gian, dáng người khá trang nhã. Bà ấm áp và tử tế, với phong cách duyên dáng.
- Và Julia yêu quí gửi cháu đến đây cho ta à?
Bà Florence hỏi, chào đón Madeline vào nhà:
- Ta chắc là chúng ta sẽ hợp nhau thôi. Ta chắc cháu là diễn viên phải không? Không hả? Không thể tưởng được, nhất là với gương mặt như cháu. Nếu ta sở hữu một nhan sắc như vậy khi ở tuổi cháu … à mà ta cũng làm khá ổn với nhan sắc của ta ấy chứ.
Bà tíu tít dẫn Madeline vòng quanh căn nhà hai tầng, mỗi phòng chứa đầy kỉ vật của sự nghiệp diễn xuất của bà.
- Ta là một minh tinh của Luân Đôn một thời đấy.
Bà Florence tuyên bố, hồi tưởng về quá khứ. Bức tường treo đầy chân dung bà ba mươi năm trước. Mỗi bức họa thể hiện bà trong những bộ trang phục khác nhau, một vài cái gợi cảm đến giật mình. Bà dường như rất vui khi thấy mặt Madeline bừng đỏ:
- Cháu là người rất dễ đọc, phải không? Thật là dễ thương.
Hiếu kì trước bộ sưu tập, Madeline ngắm từng khung tranh chạm trổ, và loạt trang phục thời cổ xưa đầy màu sắc, cô phải thốt lên:
- Thật tuyệt vời khi có cuộc đời như thế!
- Ta đã trải qua rất nhiều thăng trầm _ Bà Florence nói _ Và ta hài lòng tất cả mọi thứ. Chưa bao giờ hối tiếc điều gì, đó là phương châm sống của ta. Đến đây, ta sẽ cho cháu xem phòng cháu sẽ ở, chúng ta sẽ đi hơi xa đấy. Cháu phải kể cho ta biết mọi thứ về mình nha.
Madeline chưa bao giờ biết thì ra ý nghĩ của cô dễ nhận biết đến thế. Dường như bà Florence có thể đọc chúng dễ dàng như Julia vậy.
- À _ bà nói, nhìn mặt Madeline _ Cháu không muốn kể về quá khứ của mình, ta hiểu rồi. Chúng ta có thể kiếm chuyện khác để nói mà.
Madeline mừng vì sự thấu hiểu của bà:
- Cám ơn, bà Florence _ cô nói, đi theo bà cả chuyến đi còn lại.
Sau khi dọn dẹp xong số đồ đạc ít ỏi của mình, Madeline mặc vào chiếc đầm xám nhạt viền màu mận chín. Cô sẽ đến nhà hát tối nay, để xem Logan Scott diễn và biết thật ra tài năng của anh ta có đúng như mọi người đồn đại không. Đứng trước gương, cô gài xong nút áo … và khựng lại.
Dù chiếc đầm được may rất khéo, kiểu dáng lại hoàn toàn tệ hại, giản dị và bình thường với cổ áo cao. Làm sao cô có thể quyến rũ bất cứ người đàn ông nào, chưa nói tới ông Scott, mà không có vài bộ đồ đẹp đây? Madeline trượt tay mình lên eo. Giá như cô có một chiếc đầm làm bằng lụa và sa tanh, và đôi giày đính ngọc trai, và hoa tươi gài trên tóc …
Sau khi chải mái tóc dài nâu đỏ, cô buộc và bới gọn chúng thành búi trên đầu. Cô ước sao mình có cành thép cong, để uốn vài lọn tóc xoăn thả xuống trán và hai má _ Thậm chí không có lấy một giọt nước hoa _ Cô nói, lắc đầu chua chát.
Nhưng chỉ một lát sau, bản chất phấn chấn tự nhiên của cô quay trở lại. Cô sẽ lo những chuyện đó sau. Tối nay cô chỉ có một việc duy nhất phải hoàn thành, và đó là xem vở kịch đầu tiên của mình ở Luân Đôn.
***
Nữ Công tước xứ Leeds tử tế cho Madeline một chỗ ở cánh gà để cô có thể đứng và xem vở kịch.
- Em sẽ ổn khi đứng chỗ này _ Chị nói với Madeline _ Nhớ tránh đường cho mọi người. Họ rất vội khi chuyển cảnh và thay phục trang _ em sẽ không muốn ai giẫm phải đâu.
Vâng lời, Madeline tránh qua một bên và nhận ra là dù đứng ở góc khuất kì lạ này, cô vẫn có thể thấy hầu hết sân khấu. Vở kịch, mang tên “Người tình bị từ chối” được mở đầu bằng phần ca nhạc và một đoạn hài làm tiếng cười dội khắp khán phòng. Màn được kéo xuống và nhân viên hậu đài túa ra sân khấu hỗn loạn. Kì diệu thay mọi thứ đưa vào đúng chỗ chỉ hơn một phút. Hai thanh niên đứng cạnh Madeline kéo mạnh dây ròng rọc, và tấm màn kéo lên lộ ra nhà hát được thiết kế đẹp nhất Luân Đôn.
Tiếng tán thưởng trầm trồ vang lên từ khán giả trước bối cảnh sân khấu bắt mắt. Và hai nhân vật, chồng và vợ, bắt đầu thảo luận danh sách những ứng viên phù hợp với cô con gái mình. Madeline bị cuốn hút vào câu chuyện đang dần dần lật mở. Cô thấy thông cảm sâu sắc với nhân vật nữ chính, một cô gái ngây thơ đang bị ngăn cấm kết hôn với người yêu từ thuở ấu thơ, thay vào đó lại phải đính hôn với một kẻ gian hùng người đã từ chối trả cô về với tình yêu thật sự của mình.
Trước sự ngạc nhiên của Madeline, Logan Scott không đóng vai người yêu thật sự ấy của cô gái, mà là vai phản diện kia. Giây phút anh ra sân khấu, một luồng điện như xẹt qua khán phòng. Giống như những người khác, Madeline bị choáng ngợp trước sự tự chủ, vẻ duyên dáng chết người của nhân vật anh thể hiện. Anh ta muốn cô gái ấy, cho dù phải đạp đổ tình yêu của cô gái dành cho người khác.
Với Madeline, mỗi giây phút trôi qua là một niềm thích thú. Cô đứng lặng trong cánh gà, ngón tay nắm chặt lấy tấm rèm nhung, tim cô đập mạnh đến nỗi như có thể nghe dồn xuống từng ngón chân. Mỗi lần Scott cất tiếng, cô hầu như không thể thở. Anh nhập vai dễ dàng, khắc họa sự ích kỷ và ham muốn mãnh liệt của người đàn ông đó. Giống như những khán giả còn lại, Madeline bắt đầu hi vọng anh ta có thể chiếm được tình yêu của cô gái.
Anh Scott ra sân khấu trong phần lớn màn một, luồn lách, thủ đoạn, gây bao mâu thuẫn cho hai kẻ yêu nhau đến nỗi gần như tình yêu thật sự kia sẽ không thể nào thành.
- Cuối cùng câu chuyện sẽ ra sao?
Madeline không thể cầm lòng hỏi nhân viên chuyển cảnh đứng cạnh cô _ Ông Scott sẽ cưới cô gái đó, hay để cô ta theo người đàn ông khác?
Người chuyển cảnh cười toe trước sự hồ hởi của Madeline:
- Tôi không thể kể được_ anh ta nói _ nói trước mất hay phải không?
Trước khi cô đáp lại, màn một đã kết thúc và đến thời gian nghỉ giữa chừng. Madeline đứng nép qua bên khi tấm màn phủ xuống. Một nhóm vũ công tràn lên sân khấu giúp vui khán giả trong khi chờ màn hai bắt đầu.
Madeline đứng trong bóng đêm, áp mình vào tấm màn nhung. Dường như thời gian trôi qua bất tận trước khi vở kịch tiếp tục. Sự háo hức tràn ngập, và cô cảm nhận một niềm hạnh phúc lạ lùng. Không có nơi nào cô yêu thích bằng ở đây, hít thở lấy mùi mồ hôi quyện vào mùi sơn vẽ, và vị đăng đắng của ánh sáng calcium.
Một cái bóng to lớn đi phớt qua cô, người đàn ông sải bước từ sân khấu về phòng trang điểm. Vai họ đụng nhau khi anh ta đi qua, và bước chân người đó chậm lại. Anh ta dừng lại áp tay mình lên nơi họ đụng nhau. Chầm chậm anh quay lại nhìn thấy cô. Luồng mắt họ chạm nhau, và Madeline như bị một cú đánh thẳng vào bụng. Là anh Scott.
Mồ hôi lấp lóa trên mọi góc cạnh gương mặt anh. Mặc dù màu mắt anh chìm trong bóng tối, cơn giận dữ vẫn không thể lầm được.
- Cô …_ anh ta gắt lên _ Cô đang làm cái quái gì trong nhà hát của tôi vậy?
Chưa hề có ai nói cô như thế trước đây. Ngỡ ngàng làm Madeline một lát sau đó mới trả lời:
- Anh Scott … em nghĩ là Nữ Công tước vẫn chưa nói anh biết về em …
- Tôi đã nói nơi đây không có chỗ cho cô rồi mà.
- Vâng, thưa anh, nhưng Nữ Công tước đã đồng ý. Chị đã thuê em làm phụ tá …
- Cô bị đuổi _ Anh ta hét lên tiến đến, bóng anh gần như phủ trùm lên cô.
Cô có thể ngửi thấy mồ hôi trên da anh và thấm ướt làn vải áo. Đó không hẳn là khó chịu … lại thấy phấn khích. Anh ta khiến những người đàn ông cô biết trước đây sao giống những sinh vật mềm èo và nhu nhược.
- Không, thưa anh _ Cô đáp lại, không thể tin mình đang dám cãi lại anh ta.
Sau đó là khoảng lặng thinh:
- Không à?
Anh lặp lại bằng giọng khàn khàn, như thể từ đó chưa bao giờ được thốt lên trước anh ta trước đây vậy.
- Nữ Công tước nói rằng chị ấy có thể thuê em nếu chị muốn, và nếu anh phản đối, em cứ đi gặp chị.
Một tiếng cười gằn thoát ra từ cổ họng anh:
- Vậy à? Tôi muốn biết ai làm chủ cái nhà hát chết tiệt này! Đi với tôi!
Anh nắm lấy cánh tay cô kéo đi.
Chật vật, hổn hển, Madeline bị kéo đến căn phòng thay đồ. Tai cô lùng bùng nghe tiếng anh ta rủa xả.
- Thưa anh … em sẽ biết ơn nếu anh không dùng những từ ngữ như thế nữa.
- Cô tự dưng đến nhà hát của tôi, gây tai nạn sau cánh gà, chạy theo tôi xin một công việc … và bây giờ muốn dạy đời tôi về cách nói năng hả?
Cánh cửa đóng sập lại, và họ đứng nhìn chằm chằm nhau - anh bừng bừng giận dữ, cô bướng bỉnh câm lặng. Nhưng cô sẽ không để anh đuổi cô khỏi nhà hát Capital.
- Em chỉ nghĩ là những ngôn từ ấy quá hạ lưu cho một người như anh.
Scott há miệng ra định đáp lại, rồi lầm bầm điều gì đó trong hơi thở.
Trong căn phòng nhỏ chiếu sáng rực, mọi đường nét gương mặt của Scott hiện lên rõ ràng. Hấp lực toát ra từ con người anh làm lớp hóa trang gần như không cần thiết. Luồng mắt anh quá sắc nhọn đến nỗi hình như nhìn thẳng anh cũng thấy đau, và cằm anh bạnh ra rắn như tảng granite.
- Cô sai lầm rồi, cô Ridley. Đây không phải chỗ của cô.
- Anh Scott, nếu anh vẫn còn khó chịu vì sự vụng về của em trước đây. Em xin lỗi vì điều đó. Từ đây em sẽ rất cẩn thận. Anh sẽ không cho em cơ hội thứ hai sao?
Logan giận dữ vì phản ứng bị khêu gợi của bản thân trước cô. Hình bóng của cô đã làm anh phân tâm cả ngày nay. Lời nói của cô gái này có thể làm tan cả băng nhưng nó chỉ làm Logan thêm quả quyết thôi.
- Không phải chuyện sáng nay _ anh nói nhanh _ Thực tế là, ở đây không cần cô.
- Nhưng Nữ Công tước đã nói ở đây có nhiều việc em có thể giúp mà … chuẩn bị trang phục, rồi dọn thư viện của nhà hát –
- Julia mềm yếu quá _ Anh cắt ngang _ Cô có thể lợi dụng được cô ta. Nhưng tôi thì không.
- Em không lợi dụng ai cả _ cô phản đối ngay.
Ngay lúc đó người lo trang phục đến giúp Logan thay đồ cho cảnh sau bước vào, mang trên tay bộ áo trắng và vest.
- George _ Logan nhận tức thì và bắt đầu cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi ra. Chỉ còn vài phút nữa là màn hai bắt đầu.
Madeline chưa bao giờ thấy một người đàn ông thay đồ trước mặt mình. Mỗi chiếc nút bung ra là vầng ngực vạm vỡ lại hiện ra thêm. Hốt hoảng, cô đi về phía cánh cửa.
- Anh Scott, em … nghĩ là em nên rời khỏi đây…
- Cô sẽ rời khỏi Capital à? _ Anh ta lạnh lùng hỏi, giật vạt áo ra khỏi quần.
Madeline cụp mắt xuống, nhưng hình ảnh tấm ngực trần to lớn đã kịp in vào đầu óc cô rồi.
- Em sẽ ở lại nếu Nữ Công tước cho phép.
- Vậy thì cứ ở lại, nhưng cô sẽ trả giá đó. Tôi sẽ biến đời cô thành địa ngục. Cô có hiểu không hả?
- Vâng, thưa anh _ Cô thì thầm, rút khỏi phòng thay đồ ngay khi anh bắt đầu cởi chiếc quần ra.
Logan ngừng lại khi cánh cửa đóng sập, nhẹ người khi sự cương cứng của anh dịu dần xuống. George ý tứ ngoảnh mặt đi chỗ khác, gấp lại chiếc áo bỏ ra.
- Anh có cần gì nữa không, thưa anh?
Một xô nước đá có lẽ sẽ rất hữu dụng, chưa kể đến một ly rượu nữa. Nhưng Logan lắc đầu và quay đi, tiếp tục thay đồ. Người lo phục trang nhặt nhanh vài thứ trong phòng trang điểm và rời khỏi phòng.
Đứng trước gương. Logan khẽ thở dài, cố tập trung vào công việc trước mắt … nhưng tâm trí anh lại tràn ngập hình bóng cô gái ấy, Madeline.
Cô ta là ai, và tại tên thánh nào cô lại muốn làm việc ở Capital? Rõ ràng cô ta là con nhà tử tế _ cô không có việc gì phải dính líu tới phường hát đông đúc hỗn tạp này. Julia nghĩ gì mà lại đi thuê cô ta chứ? Anh chỉ muốn gọi người quản lý của mình ngay và lôi cho được câu trả lời, nhưng không còn thời gian nữa. Anh có một màn nữa phải hoàn thành, và không có gì quan trọng hơn chuyện trao cho khán giả đến Capital cái họ muốn cả.
Bằng cách nào đó Madeline đã quay trở về nơi cô đứng ở cánh gà. Cô áp tay lên gò má nóng, có lẽ nó đã thành màu đỏ rực. Cô đã sai sao khi cương quyết ở lại Capital mặc cho sự phản đối của ông Scott? Cô chắc đó không biết đó phải là cách để tiếp cận một người đàn ông không nữa.
Vì sao anh ta không thích cô nhỉ? Cô luôn nghĩ mình rất thân thiện hòa đồng. Có thể vì mình không phải loại phụ nữ anh ta thích. Thật khó để thay đổi cảm giác anh ta về cô … Sẽ mất bao lâu đây? Lo lắng, cô nhìn chăm chăm lên vùng hậu đài tối om, nơi diễn viên đứng đợi tới màn diễn của mình.
Màn được kéo lên, và câu chuyện về cặp tình nhân ấy tiếp tục. Tài nghệ của Scott lại thăng hoa và Madeline nhanh chóng quên hết mọi thứ ngoại trừ nhân vật anh đang thể hiện.
Sau hàng loạt mưu kế không thành, cuối cùng vai phản diện ấy nhận ra thậm chí nếu cưới được cô gái xinh đẹp đó, anh cũng không thể có được tình yêu của cô. Đứng dưới danh nghĩa một nhà đầu tư thầm lặng, anh đã giúp hai người, nhưng không để họ biết rằng anh chính là người đã tác hợp hạnh phúc cho họ. Scott khắc họa vai đó thể hiện không chút gì hối tiếc, không hề đánh rơi cái mặt nạ ngạo nghễ, nhưng bằng cách nào đó dưới sự tự chủ cứng rắn, khán giả cảm nhận được trái tim anh đã vỡ tan.Vở kịch hết thúc có hậu hòa lẫn sự ngọt ngào và cay đắng.
Những tràng pháo tay cuồng nhiệt nổ ra khắp khán đài, kéo dài đến nỗi diễn viên phải quay ra chào khán giả lần nữa. Scott được vỗ tay nhiều nhất, và anh đón nhận với nụ cười nhẹ và nét mày cong cong.Chương trình đêm sau được thông báo, và tấm màn khép lại lần chót, mặc dù khán giả vẫn tiếp tục vỗ tay không ngớt.
Madeline cẩn thận rời khỏi trước khi anh Scott thấy cô lần nữa. Cô thoáng thấy mái đầu đen của anh đi xuống sân khấu, bao chung quanh bởi vòng người hâm mộ. Tất cả bọn họ đều muốn được gần anh. Khẽ thở dài, Madeline quay lại lấy chiếc áo choàng để trong văn phòng Nữ Công tước.
- Madeline!
Cô ngước lên thấy Nữ Công tước xứ Leeds bước vào phòng
- Em có thích vở kịch không?
Madeline cố gắng tìm từ để diễn tả cảm xúc của mình:
- Ôi, đó là điều tuyệt vời nhất em được trải qua.
- Chúa tôi ơi _ Nữ Công tước bật cười trước sự cuồng nhiệt của cô.
- Không còn nghi ngờ vì sao mọi người gọi anh Scott là một huyền thoại sống. Anh ấy … anh ấy …
Madeline ngưng lại, không biết làm sao diễn tả cảm xúc của cô về anh ta.
- Vâng, chị hiểu mà _ Nữ Công tước đáp lời, nụ cười đọng trên môi chị.
Sự phấn khởi của Madeline đột nhiên nhạt đi.
- Em e là anh Scott đã thấy em ở hậu đài tối nay. Anh ấy vẫn phản đối em. Anh ấy nói rất rõ như thế rồi.
Lông mày Julia nhướng lên ngạc nhiên:
- Đó không giống anh ta thường ngày. Anh ta chưa bao giờ ý kiến về bất kì người nào chị nhận cả. Chị không hiểu vì sao …
Chị ngừng lại, nhìn chằm vào Madeline:
- Đừng lo, cưng ạ. Chị sẽ gặp anh ta sáng mai trước buổi tập, và mọi thứ sẽ được giải quyết thôi.
- Em hi vọng thế, thưa chị _ Madeline ngưng lại _ Em muốn làm việc tại Capital nhiều lắm.
- Thì em sẽ làm vậy _ Nữ Công tước trấn an cô _ Trừ khi anh Scott có thể đưa ra nguyên nhân thật sự chính đáng - và chị nghĩ điều đó sẽ không dễ chút nào.