- Trang chủ
- Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây
- Chương 52: C52: Chúng ta
Tác giả: Tống A Lăng
Đỉnh núi Vân Liên rất rộng, đủ để bọn họ đi dạo nửa ngày còn lại. Lần này bọn họ không đi nhóm bốn người như lúc đến công viên trò chơi Vân Thành, mà là tách ra nhóm hai hai, Kỳ Xán vừa vui vẻ chơi đùa với Tân Đàm, vừa nghĩ Thẩm Ưu quá biết điều.
Kỳ Xán âm thầm tính toán đợi đến khi mưa sao băng rơi xuống, anh muốn tỏ tình với Tân Đàm lần nữa. Đến lúc đó màn trời đen nhánh, vạn vật yên lặng, vô số sao băng xán lạn xẹt qua thắp sáng chân trời, giống như một màn biểu diễn pháo hoa lớn.
Anh sẽ đứng dưới mưa sao băng, đối mặt người trong lòng, nói ra tình yêu anh đã che giấu suốt ba năm.
... Nhưng trời không chiều lòng người, bởi vì khi màn đêm thật sự buông xuống, mây đen chợt kéo đến dày đặc, đừng nói mưa sao băng, một ngôi sao còn chẳng có.
Kỳ Xán nhìn giờ, muộn màng nhận ra đúng là hôm nay có mưa sao băng, nhưng là rạng sáng hôm nay, đã qua rồi. Anh nói sai thời gian cho Tân Đàm.
Chẳng trách tối nay trên đỉnh Vân Liên chỉ có bốn người bọn họ.
Ban đêm Kỳ Xán nằm trong lều nhìn chằm chằm lịch ngày trên điện thoại, làm thế nào cũng không thể ngờ vậy mà lần tỏ tình thứ hai cũng gian nan như lần đầu. Anh lăn qua lộn lại không ngủ được, còn đánh thức cả Thẩm Ưu.
Thẩm Ưu nhắm mắt lại, uể oải nói: "Mặc dù không có mưa sao băng, cũng không có ngôi sao, nhưng mặt trăng cũng lộ ra một góc. Muốn đi tìm Tân Đàm thì mau đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi ngủ nữa."
Kỳ Xán bật dậy, dùng camera trước trên di động kiểm tra kiểu tóc của mình, lại bảo đảm trên người không dính mấy thứ bẩn thỉu, rồi lập tức bừng bừng khí thế sang lều bên cạnh tìm Tân Đàm. Nhưng lúc này đã hơi muộn, đèn trong lều bên cạnh đã tắt rồi.
Nhưng anh xích lại gần lều vải, lại nghe thấy hai cô gái đang thì thầm to nhỏ. Ngay từ đầu là Sầm Lê vừa khóc vừa nói về Tô Thành, nói về bố mẹ cô ấy, nói đến Thẩm Ưu. Tân Đàm đang an ủi cô ấy, nhưng chưa nói được mấy câu Sầm Lê đã chuyển sang hóng hớt chuyện giữa anh và Tân Đàm.
Nghe lén con gái tâm sự với nhau là hành vi vô cùng không tốt, Kỳ Xán vừa trách móc bản thân vừa xích lại gần hơn, nhưng lại không cẩn thận giẫm lên một cành cây khô.
Kỳ Xán lập tức lớn tiếng nói: "Thẩm Ưu cậu đừng giẫm linh tinh! Lát nữa lại ầm ĩ khiến Đàm Đàm và Sầm Lê không ngủ được!"
Sau khi nói xong câu đó Kỳ Xán lập tức muốn chuồn đi, nhưng Tân Đàm đã chui ra khỏi lều, ung dung nhìn anh.
Kỳ Xán lúng túng ngẩng đầu nhìn trời. Đúng như Thẩm Ưu nói, khí trời tối nay không tốt lắm, nhưng mặt trăng vẫn lộ ra một góc.
Tân Đàm cảm thấy dáng vẻ muốn vểnh tai nghe trộm của Kỳ Xán rất thú vị, cô nhẹ nhàng hỏi: "Cậu tìm mình làm gì thế?"
"Mình có, có chuyện muốn nói với cậu." Kỳ Xán chạm tới ánh mắt của Tân Đàm, hơi lắp bắp nói.
Tân Đàm nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chúng ta đi chỗ xa hơn một chút ngồi xuống nói đi, đừng quấy rầy họ nghỉ ngơi."
"Được!" Kỳ Xán lập tức nói: "Chờ một chút nhé, mình ra ngay!"
Kỳ Xán xông vào lều lấy tấm thảm dùng để đắp ra, sợ mặt đất quá cứng khiến Tân Đàm bị cộm, anh còn đặc biệt mượn thảm lông trên người Thẩm Ưu đang ngủ say.
Sau khi Kỳ Xán ôm thảm lông và Tân Đàm đón gió đi ra một khoảng cách, anh chọn một chỗ bằng phẳng và có tầm nhìn trống trải rồi trải thảm ra.
Tân Đàm thấy vậy thì cũng xoay người trải thảm cùng Kỳ Xán.
Trong lúc trải thảm, ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau một lần. Dưới ánh trăng, Tân Đàm xinh đẹp trong trẻo, váy trắng phất phơ, đôi mắt trong suốt, Kỳ Xán bỗng nhìn đến ngây ngẩn.
Tân Đàm chớp chớp mắt, dời ánh mắt trước: "Sao cậu cứ nhìn mình ngẩn người thế."
Kỳ Xán không phát hiện vành tai đỏ ửng giấu trong mái tóc dài đen nhánh của Tân Đàm.
Đợi đến khi trải thảm xong, hai người ngồi xuống thảm. Kỳ Xán nhích mông, dựa lại gần Tân Đàm hơn một chút, Tân Đàm nhìn thấy nhưng giả vờ không thấy được.
Kỳ Xán phát hiện cô dung túng, len lén cười.
Tân Đàm cũng cười theo, khóe môi cô nhấp thành một độ cong rất nhỏ, sau đó hỏi: "Kỳ Xán, cậu muốn nói gì với mình vậy?"
Kỳ Xán biết tiếp theo anh nên nói gì, nhưng đón ánh mắt dịu dàng trong suốt của Tân Đàm, anh hơi ngừng lại.
Tân Đàm hơi nghiêng đầu, chế nhạo anh: "Kỳ Xán, có phải cậu lại muốn hỏi mình đề toán không? Giống như lần ở công viên trò chơi Vân Thành ý."
Mặc dù Kỳ Xán tạm ngừng nhưng đầu óc vẫn đang xoay chuyển liên tục. Anh đã ý thực được có lẽ Tân Đàm biết chuyện ngớ ngẩn lần trước anh muốn tỏ tình trên đu quay, nhưng bởi vì tạm ngừng mà đổi sang hỏi đề toán.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Đương nhiên là không!" Kỳ Xán lập tức nói: "Mình muốn nói, nói..."
Tân Đàm uể oải ngáp một cái, cô không muốn nghe Kỳ Xán nói sang chuyện khác, cố ý nói: "Cậu ngẩng đầu lên, nhìn mặt trăng sắp bị mây che khuất rồi kìa. Đợi đến khi mặt trăng biến mất, mình sẽ về đi ngủ."
Kỳ Xán nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt trăng vốn chỉ lộ một góc kia sắp giấu vào trong tầng mây...
Đầu Kỳ Xán nóng lên, lời tỏ tình dài dằng dặc bị anh áp súc thành một câu.
"Tân Đàm, mình thích cậu!"
Vào giây phút anh thốt lên lời, mặt trăng hoàn toàn trốn vào giữa tầng mây, dường như trời đất cũng tối sầm xuống. Kỳ Xán cảm thấy thứ tối xuống còn bao gồm trái tim của anh, bởi vì đợi nửa ngày Tân Đàm vẫn không lên tiếng.
Kỳ Xán nghĩ, hình như lần tỏ tình này còn hỏng bét hơn lần trước, chí ít lần trước anh cũng không chỉ nói sáu chữ đơn giản. Anh lại uể oải tự an ủi bản thân, thành công là mẹ thất bại, lần sau anh chắc chắn... Hức, lại là lần sau à?
"Sao cậu lại ngẩn người nữa rồi." Kỳ Xán còn chưa đau lòng dỗ dành bản thân xong, Tân Đàm đã không hiểu lên tiếng: "Lời mình vừa nói với cậu, cậu có nghe thấy không?"
Khóe miệng Kỳ Xán kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Không, không nghe thấy, không muốn nghe."
"Con người cậu thật là kỳ lạ. Cậu tỏ tình với mình, mình nói mình cũng thế, cậu lại không muốn nghe. Có phải cậu càng thích yêu thầm song hướng với mình không?"
Kỳ Xán choáng váng: "Gì cơ?"
"Mình nói, mình cũng thích cậu." Mi mắt Tân Đàm cong lên: "Mình còn nói..."
Tân Đàm cố ý thừa nước đục thả câu, kéo dài giọng.
Kỳ Xán nóng nảy gặng hỏi cô: "Nói cái gì? Mình sai rồi Đàm Đàm, mình nhất định sẽ nghiêm túc nghe cậu nói chuyện."
"Kỳ Xán, cảm ơn cậu đã ở bên mình suốt ba năm qua, cậu không hề từ bỏ một mình tồi tệ như vậy, mình biết ơn sự bầu bạn của cậu. Trong những tháng ngày cậu tồn tại trong cuộc đời mình, chuyện mình thích cậu cũng thuận theo tự nhiên giấu trong lòng mình." Giọng Tân Đàm luôn dịu dàng bình tĩnh, nhưng lần này lại thêm phần kiên định.
Kỳ Xán không ngờ câu nói dài như vậy là phát ra từ miệng Tân Đàm, anh sửng sốt một lúc lâu, hơi ngây ngốc hỏi: "Cậu, cậu vừa nói nhiều như vậy à?"
Tân Đàm: "... Mình về ngủ đây."
"Đừng đừng!" Kỳ Xán vội nói: "Chúng ta lại nói chuyện một lát."
Tân Đàm nhìn khoảng cách giữa bọn họ, cô và Kỳ Xán đang ngồi sóng vai nhau, nhưng giữa hai bả vai còn cách một khoảng chừng bằng nắm đấm. Cô dịch sang bên cạnh, bả vai gầy yếu dán lên cánh tay Kỳ Xán.
"Nhưng bây giờ không có trăng." Tân Đàm nhìn bầu trời đen kịt một màu, nói: "Cậu không buồn ngủ hả?"
"Mình không buồn ngủ, mình rất hưng phấn." Kỳ Xán hào hứng nói: "Đàm Đàm, cậu đồng ý rồi hả? Có phải mình có bạn gái rồi không?"
"Đúng thế." Tân Đàm gật đầu, dịu dàng lặp lại: "Chúc mừng cậu, cậu có bạn gái rồi nha."
Khóe môi Kỳ Xán vểnh lên rất cao, giọng nhẹ nhàng nói: "Cũng chúc mừng Đàm Đàm, thu hoạch được một bạn trai ưu tú như mình."
"Ừ, có thể gặp được cậu, mình rất may mắn." Tân Đàm nhẹ nhàng nói: "Cậu là người đối xử với mình tốt nhất đó."
Kỳ Xán nghe vậy thì vô cùng đắc ý. Sau đó anh không nhịn được hỏi: "Đàm Đàm, mình nhớ cậu vừa nói là thầm mến lẫn nhau, cậu bắt đầu thích mình từ lúc nào vậy?"
"Còn cậu bắt đầu thích mình từ lúc nào?"
Kỳ Xán có gánh nặng thần tượng, không chịu nói là vừa gặp đã yêu, anh hừ hừ nói: "Không nói cho cậu, nhưng chắc chắn là sớm hơn cậu thích mình."
"Cái này thì đúng." Tân Đàm quay đầu, cô hạ giọng, nói: "Trộm nói cho cậu nhé, ngay từ đầu đúng là mình rất ghét cậu.”
“Bởi vì mình quấy rầy cậu học tập hả?”
“Là vấn đề của bản thân mình.” Tân Đàm nhẹ nhàng thoải mái nói: “Quãng thời gian đó mình chỉ muốn ở một mình thôi, nhưng bác sĩ điều trị chính của mình rất không đồng ý với việc đó. Khi đó Lê Lê cũng không dám tới gần mình, chỉ có cậu sẽ dính lấy mình. Sau này nghĩ lại, không có cậu, mình...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm không tưởng tượng ra được thời điểm tâm lý cô xảy ra vấn đề kia, nếu như không có Kỳ Xán, lúc này cô sẽ là dáng vẻ gì. Giọng của cô dừng lại.
Lần đầu tiên Kỳ Xán được nghe Tân Đàm tâm sự về những suy nghĩ trong lòng cô, anh không nhịn được gặng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó là tới lớp 11 đó. Sau khi tình huống của mình chuyển biến tốt một chút cậu bắt đầu mua bữa sáng cho mình, về sau cậu còn khoa trương hơn bắt đầu đưa cả bữa trưa và bữa tối.” Tân Đàm giơ tay lên, nhẹ nhàng dí tay vào ngón trỏ tay trái của Kỳ Xán.
Đầu ngón tay non mịn của Tân Đàm rơi xuống ngón tay Kỳ Xán, bị Kỳ Xán trở tay nắm chặt, sau đó không buông ra nữa.
Tân Đàm cũng không rút tay lại, cô chỉ cảm thấy hơi không quen, nhưng cuộc nói chuyện dời đi sự chú ý của cô, cô tiếp tục nói: “Mình nhìn thấy giữa ngón trỏ của cậu dán băng dán cá nhân, mới nhận ra những món đó đều do cậu tự tay làm. Khi đó, lần đầu tiên trong lòng mình có cảm giác không giống nhau.”
Kỳ Xán không ngờ lại là một hiểu lầm tốt đẹp thế này. Không phải là tay của anh bị dao cắt bị thương, mà là tối hôm trước chơi bóng rổ bị trầy, lúc ấy vừa lúc trên mặt bàn có một miếng băng dán cá nhân nên anh tiện tay dán luôn.
Kỳ Xán không mặt mũi vạch trần sự hiểu lầm tốt đẹp này.
Tân Đàm tiếp tục nói: “Sau khi trong lòng lần đầu tiên sinh ra cảm giác không giống nhau, mình thường có thể phát hiện những điểm khác biệt, nhưng lại làm mình rung động trong lúc tiếp xúc bình thường với cậu. Nhưng mình không dám cho cậu biết.”
“Tại sao chứ? Sợ ảnh hưởng học tập à?”
“Kỳ Xán, rõ là thành tích của cậu chỉ tàm tạm thôi mà sao trong đầu lại chỉ nghĩ tới việc học tập nhỉ?” Tân Đàm vui vẻ, cô nói: “Là vì mình sợ đuôi cậu vểnh cao quá á, cậu đừng quên, khi đó chúng ta vẫn là học sinh cấp ba đấy. Học sinh cấp ba sao có thể yêu sớm chứ?”
“A~” Kỳ Xán kéo dài giọng, chậm rãi xích lại gần cô, mập mờ nói: “Bây giờ không phải học sinh cấp ba nữa, chúng ta chẳng những có thể yêu sớm, còn có thể...”
Tân Đàm nhìn gương mặt càng ngày càng gần của Kỳ Xán, vội vàng giơ một tay khác lên bịt miệng anh lại. Cô nói: “Không thể! Nói chuẩn ra thì đến ngày mai mình mới đủ tuổi nhé, vị thành niên không thể yêu sớm! Ôi, sao lại không nhịn được nói cho cậu biết sớm một ngày chứ, đều tại cậu...”
Trông Tân Đàm hơi chán nản.
Kỳ Xán cắn tay cô một cái, khiến Tân Đàm giật mình vội vàng rút tay về. Cô cũng bắt đầu nói lắp: “Kỳ Xán Xán cậu đừng có được voi đòi tiên nhé.”
“Phải đợi tới ngày mai mới có thể làm người yêu à?” Kỳ Xán vô cùng đáng thương nhìn cô: “Nhưng bây giờ trời đã tối rồi, xung quanh không có ai cả, ai biết được?”
“Không muốn.” Tân Đàm rất kiên quyết.
“Thật sao? Đàm Đàm~.”
“Ai da, cậu đừng nhìn mình như vậy.” Tân Đàm hơi ngượng ngùng nói, sau đó nhanh chóng hôn lên khóe môi anh, nhỏ giọng nói: “Cho cậu ít lãi trước vậy.”
Tân Đàm hôn anh một cái rồi muốn lùi về, nhưng lại bị anh nắm chặt cánh tay kéo vào trong lòng. Kỳ Xán cho cô xem giờ trên điện thoại, thời gian vừa lúc dừng lại vào 0 giờ.
Kỳ Xán nhẹ giọng nói: “Đàm Đàm, thu tiền vốn nha.”
Khi anh thử đưa môi lại gần, Tân Đàm “ừ” một tiếng khẽ không thể nghe thấy. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, hai người thân mật gắn bó như môi với răng.
Không biết mặt trăng đã chui ra từ trong tầng mây từ lúc nào, ánh trăng trong sáng thắp sáng bầu trời đêm, vài ngôi sao vàng nghịch ngợm nhấp nháy quanh mặt trăng.
...
Đợi đến khi Tân Đàm quay về trong lều thì Sầm Lê đã ngủ say. Cô mất tự nhiên che bờ môi hơi sưng, nằm xuống cạnh Sầm Lê.
Cô trốn trong lớp chăn mềm mại, hối hận vì không cắn Kỳ Xán một cái, nếu không thì ngày mai chỉ có cô bị sưng môi, xấu hổ lắm chứ.
Tân Đàm nghĩ đến đây lại không nhịn được bật cười.
Cô có bạn trai rồi.
Vào ngày đầu tiên của tuổi mười tám.
Chẳng biết lúc nào, cô chìm vào giấc mộng đẹp, trong mơ cũng có Kỳ Xán.
...
Kỳ Xán ở khắp mọi nơi.
Cho dù là ba năm sau khi tận thế tới, bọn họ cũng ở bên nhau, rúc vào trong lều vải ấm áp ngủ say, bên người là anh, trong mơ là anh, trong lòng cũng là anh.
Đều là anh.