- Trang chủ
- Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây
- Chương 10: C10: Đang tìm
Tác giả: Tống A Lăng
Trong mấy ngày này, ngoài việc tìm kiếm Tân Đàm trong trường ra, ban đêm Kỳ Xán sẽ đến phố ăn vặt ngoài khu sinh hoạt để tìm đồ ăn. May mà ở đây là làng đại học, có thể tìm thấy đồ ăn ở khắp mọi nơi, anh không đến mức đói bụng ở bên ngoài.
Đương nhiên có lợi thì cũng có tệ, lưu lượng người ở làng đại học quá đông, số lượng zombie cũng nhiều đến đáng sợ. Đã nhiều lần anh suýt nữa kinh động bầy zombie, nhưng cũng may là không gặp nguy hiểm.
Trong quá trình này Kỳ Xán phát hiện đa số zombie đều tụ tập bắt đầu từ con đường gần đại học Thể Dục Vân Thành, mà số lượng zombie ở một bên khác lại đang nhanh chóng giảm mạnh.
Ngay từ đầu Kỳ Xán không rõ tại sao lại vậy, cho tới hôm nay đám zombie trong đại học Vân Thành bạo động, hội trường lớn trở nên hỗn loạn, những khu vực khác trong trường cũng có zombie cắn người và phá hoại khắp nơi. Trong lúc Kỳ Xán vật lộn với zombie mới phát hiện hóa ra là quân đội đã tới.
Lúc ấy anh đang bị zombie chặn ở tòa nhà hành chính, không bị quấy rầy bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân đều nhịp truyền đến từ đằng xa. Âm thanh đó mang theo thứ sức mạnh kỳ lạ có thể khiến người ta bình tĩnh lại, thậm chí mấy con zombie đang dây dưa trước mặt anh cũng bị giật mình, quay người hùng hổ nhào về phía đó.
Ngay sau đó bọn chúng đã bị hỏa lực tuyệt đối áp chế, bắn thành cái sàng.
Người dẫn đội mặc đồ rằn ri màu xanh quân đội nhanh chân đi tới trước mặt Kỳ Xán, hỏi thăm: "Học sinh? Bị thương không?"
"Không." Kỳ Xán trông thấy bọn họ thì thở phào một hơi. Anh vốn cho rằng hôm nay đại học Vân Thành sẽ bị zombie bạo động chiếm đóng, nhưng cũng may mà quân đội đã tới. Anh lập tức nói: "Phần lớn zombie đều tụ tập ở hội trường lớn, đa số giảng viên và sinh viên cũng đều ở đó, bọn họ càng cần trợ giúp."
Người dẫn đội thấy hai mắt Kỳ Xán sáng ngời, tinh thần rất tốt, dường như tai nạn mấy ngày nay cũng không khiến anh bị ảnh hưởng, trong ánh mắt bất giác lộ ra vẻ thưởng thức.
Người dẫn đội mò tay sang hông, rút một khẩu súng ra rồi hỏi: "Biết dùng không?"
"Từng chơi trong sân bắn."
"Cầm đi, thêm can đảm." Đội trưởng trực tiếp nhét súng vào tay Kỳ Xán, sau đó nói: "Bạn học, dẫn đường cho chúng tôi, thuận tiện nói về cấu tạo của hội trường lớn."
Kỳ Xán không từ chối, anh đi đằng trước, giới thiệu tình huống hiện tại của hội trường lớn và đại học Vân Thành bằng tốc độ cực nhanh. Trong khoảng thời gian nói chuyện ngắn ngủi, anh biết vị đội trưởng này họ Tần.
Đại học Vân Thành có diện tích rất lớn, nhưng tốc độ của họ đều rất nhanh, cho nên mới qua một lát đã đi tới gần hội trường lớn. Lúc bọn họ đến đã thấy hội trường lớn ầm ầm sụp đổ vì bị lượng lớn zombie bám trên vách tường chen nhau chui vào, từ trong phế tích dâng lên một lá cờ rực rỡ, nâng cao ý chí chiến đấu của tất cả mọi người ở đây.
Đội trưởng Tần hít sâu một hơi, ra lệnh cho binh sĩ sau lưng, đồng thời bảo Kỳ Xán và đội phó Chu cùng nhau sơ tán đám đông, còn anh ta thì dẫn quân đi dọn dẹp zombie.
...
Vào lúc tiếng súng vang lên, màu xanh quân đội đập vào mắt, các thầy trò của đại học Vân Thành không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ biết, sự kiên trì của họ không uổng phí, hi vọng rồi sẽ đến.
Lúc Kỳ Xán đang hỗ trợ sơ tán đám đông, cũng sẽ rảnh tay đối phó zombie. Đối với anh việc thì cầm súng trong tay thực sự chẳng có ích lợi gì. Anh nói từng chơi thật sự cũng chỉ là từng chơi thôi, cho nên sau khi nhận ra điều này, anh cất súng đi, nhặt một ống thép dính máu trên mặt đất lên, thuận tay hơn nhiều.
Cuộc hỗn chiến này kéo dài rất lâu, thậm chí không nhìn thấy điểm cuối. Bởi vì vị trí của đại học Vân Thành khá đặc biệt, nối tiếp với con phố cạnh trường Thể Dục Vân Thành, cho nên có zombie nghe thấy âm thanh, liên tục chạy tới tham gia náo nhiệt. Trong khoảng thời gian ngắn, xác chết trên đất càng ngày càng nhiều, thậm chí có một số người bị cắn bắt đầu bò dậy cắn xé người khác.
Mà đội trưởng Tần đã sớm dự đoán được tình huống này, thấy tình hình mất khống chế, anh ta bắn một phát súng lên trời. Giống như nhận được tín hiệu, cây cầu nối với con đường ngoài trường học trực tiếp bị nổ sập.
Áp lực do zombie không ngừng vọt tới nháy mặt được giải trừ, nhưng hiện tại số lượng zombie trong đại học Vân Thành nhiều đến mức khó lòng tưởng tượng. Bọn họ đã sớm dùng hết đạn, thể lực cũng tiêu hao hơn nửa.
Lúc này, có học sinh đã được sơ tán đến khu sinh hoạt lại quay lại, gia nhập cuộc chiến. Người cầm đầu chính là Kỳ Xán vừa dẫn dắt giáo viên và học sinh tới khu sinh hoạt. Anh đứng trên một đống phế tích, nhặt lá cờ đã rơi vào đống đổ nát lên, một lần nữa dựng nó dậy.
Màu đỏ rực rỡ lóa mắt như một ngọn lửa, đốt cháy nhiệt huyết của những người đang chiến đấu vì sinh mạng ở nơi đây.
Từ bình minh đến tận chạng vạng tối, lá cờ đổ xuống lại đứng lên, người té xuống đất cũng lập tức đứng dậy, nước trên mặt đất cũng bị nhuộm thành màu cờ.
Kỳ Xán đã trải qua mấy đợt zombie, sớm đã xương cốt rã rời, anh lùi về sau, tạm thời nghỉ ngơi. Đội trưởng Tần của quân cứu viện cũng lùi về sau nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đội trưởng Tần uống một ngụm nước lớn, xoa dịu cổ họng đang khát khô, nói: "Cậu nhóc, sao các cậu lại quay về?"
"Quay về giúp các anh." Ánh mắt Kỳ Xán nhìn chằm chằm vào bầy zombie phía trước, dường như đang muốn tìm kiếm gì đó, anh nói: "Các anh bảo vệ chúng tôi, chúng tôi cũng có thể bảo vệ các anh."
Đội trưởng Tần cười một tiếng vô cùng vui vẻ, tiếp theo anh ta nói: "Buổi tối zombie nhìn không rõ nên sẽ càng thêm nóng nảy, chúng ta phải tránh đánh nhau với zombie vào buổi tối. Cho nên hiện tại đã đến thời điểm chuẩn bị đi khu sinh hoạt."
"Thế zombie trong này thì sao?"
"Bởi vì buổi tối chúng không nhìn thấy, bình thường sẽ không chạy lung tung, chỉ lắc lư bốn phía không mục đích thôi." Tay đội trưởng Tần ấn lên trên khẩu súng đã hết đạn: "Chúng tôi sẽ chôn thuốc nổ xung quanh trường học, sáng sớm ngày mai sau khi các cậu rời đi sẽ dẫn nổ hết, đưa bọn chúng tới Tây Thiên."
Sau khi nói xong, đội trưởng Tần đứng dậy tổ chức binh sĩ và đám đông lùi lại.
Kỳ Xán đứng tại chỗ, ánh mắt lo lắng không ngừng đảo qua đám zombie, muốn tìm được Tân Đàm. Nhưng anh lại nghĩ, nếu Tân Đàm có lý trí thì chắc chắn sẽ không tham dự vào. Nhưng cô... rốt cuộc đang ở đâu?
Anh nhất định phải tìm được Tân Đàm trước sáng mai.
Bởi vậy Kỳ Xán không đi về khu sinh hoạt cùng họ mà lén lút ở lại đại học Vân Thành. Anh bôi đầy máu zombie lên quần áo và mặt, ngụy trang thành zombie, đi lại giữa bầy zombie trong đêm.
Đây là điều anh vô tình phát hiện, ban đêm lực chiến đấu của zombie sẽ tăng lên, đồng thời ngũ cảm sẽ giảm xuống. Mặc dù lúc anh đi lại giữa bầy zombie thường xuyên sẽ có zombie nhìn về phía anh, thậm chí còn ngửi hai lần, nhưng chỉ cần anh không lộ ra vẻ sợ hãi thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
...
Trong một tòa nhà dạy học cách hội trường lớn rất xa, Tân Đàm ngồi xổm trong góc tường ngẩn người, Úc Gia Trí ở bên cạnh lo lắng đi qua đi lại, cuối cùng, anh ta không nhịn được bắt đầu la hét.
"Những con người đó thật là đáng sợ! May mà chúng ta không đi ra ngoài, nếu không thì chắc đã bị đánh chết rồi!" Dù đã biến thành zombie chậm chạp, Úc Gia Trí vẫn có thể kể lại tình hình trong hội trường lớn anh ta nhìn thấy hôm nay, cuối cùng vẫn phải cảm thán một câu: "Chúng ta đúng là thông minh, hiện tại trốn ở đây, không cần bị thương, quá tuyệt vời."
Tân Đàm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, rất rất lâu. cô nhìn thấy đoàn người lùi về khu sinh hoạt, cuối cùng đứng dậy khỏi mặt đất, ghé vào cửa sổ nhìn lén.
Từng nhóm người đi qua từ đằng xa, Tân Đàm đều không thể tìm thấy bóng hình Kỳ Xán.
Nếu như Kỳ Xán không ở đó, vậy thì cô cũng chỉ có thể qua hội trường lớn tìm anh.
Úc Gia Trí đứng sau lưng Tân Đàm nói nhao nhao: "Đúng, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, nhỡ chẳng may ngày mai họ lại tới nữa, chắc chắn chúng ta vẫn phải trốn ở đây."
Tân Đàm đã quen với việc ngó lơ cái miệng không ngừng líu lo của Úc Gia Trí. Cô đi thẳng tới hội trường lớn, nhưng một giây sau, một mùi hương bay vào trong xoang mũi, khiến bước chân cô dừng lại.
Úc Gia Trí xoa bụng: "Đúng rồi, nên ăn cơm rồi, hôm nay chúng ta chưa ăn được bao nhiêu!"
Tân Đàm cũng đói bụng, cô nghĩ tìm Kỳ Xán lúc nào cũng được, dù sao thì có tìm được cô cũng không thể làm gì, nhưng cơm lại không thể không ăn, bởi vì qua bữa này thì là qua thật.
Hai người hiếm khi có ăn ý đi về hướng mùi hương bay tới, đi thẳng đến một tòa nhà dạy học cách cổng chính gần nhất, chỉ thấy hai hộp lẩu tự sôi đang lẳng lặng nằm trên mặt đất. Úc Gia Trí phản ứng nhanh hơn Tân Đàm, lập tức chạy tới cướp lấy hộp lẩu tự sôi nhìn nhiều hơn rồi bắt đầu hút xì xụp. Tân Đàm chậm một bước, nhưng cô không ăn ngay mà nghi ngờ nhìn xung quanh.
Hà Xuất Vân trốn ở bên cạnh nhảy ra, khẽ nói: "Úc Gia Trí cậu đúng là vẫn chẳng có tý phong độ nào giống hệt trước đây, cũng không biết nhường em gái zombie một chút."
Tân Đàm thấy là Hà Xuất Vân thì vẻ đề phòng trong đôi mắt trắng đục tan đi. Hà Xuất Vân đặt một hộp lẩu tự sôi khác vào tay Tân Đàm, sau đó nói: "May mà hai người có thể bị mùi đồ ăn dụ dỗ, nếu không thì tôi thực sự không biết tìm hai người kiểu gì!"
Cô ấy nói rồi dẫn Tân Đàm và Úc Gia Trí vào phòng học ngồi xuống, lúc này Tân Đàm mới bắt đầu chậm rì rì ăn lẩu tự sôi.
Úc Gia Trí vớt một đống ớt dày dưới đáy hộp lên rồi nhai lấy nhai để mà không hề phát hiện, sau đó nhìn chằm chằm vào thịt viên ba chỉ bò chân gà đầy ắp trong hộp của Tân Đàm, nghi ngờ nghĩ hình như hộp của Tân Đàm không giống hộp của anh ta, nhưng rõ ràng là hộp của anh ta nhiều hơn.
Tất nhiên zombie Úc Gia Trí sẽ không hiểu được mưu đồ hiểm ác của con người Hà Xuất Vân.
Úc Gia Trí nhanh chóng ăn xong cả một hộp lẩu tự sôi, sau đó chuyển ánh mắt không có ý tốt sang hộp của Tân Đàm. Tân Đàm ngây ngốc lại bảo vệ đồ ăn, không để ý tới anh ta, anh ta cũng chỉ có thể ngửi mùi thịt rồi nhìn chằm chằm vào Hà Xuất Vân ch ảy nước miếng.
Hà Xuất Vân bị anh ta nhìn đến khó chịu, nhưng rốt cuộc vẫn kiêng dè Úc Gia Trí là zombie, sợ anh ta nổi điên nên đành phải nhịn.
Đợi đến lúc Tân Đàm chậm rãi ăn xong thì đã qua một lúc lâu, Hà Xuất Vân dọn dẹp rác rưởi, sau đó lại dẫn bọn họ ra ngoài.
Hà Xuất Vân biết giữa họ có chướng ngại giao tiếp, cho nên vẫn chỉ có thể vừa nói vừa khua tay múa chân chỉ vào những binh sĩ đang chôn thuốc nổ trong đêm cách đó không xa, nói: "Ngày mai bọn họ sẽ dẫn nổ nơi này, hai người không thể ở lại đây nữa, sẽ chết đấy."
Hà Xuất Vân nói rất nhiều lần, Tân Đàm mới chậm rãi làm ra phản ứng, cô khẽ gật đầu với Hà Xuất Vân.
Hà Xuất Vân hỏi: "Em nghe hiểu lời chị nói không?"
Lại qua một lúc lâu Tân Đàm mới gật đầu.
"Thế thì tốt quá!" Hà Xuất Vân thờ phào một hơi, cười nói với Tân Đàm: "Em gái zombie của chúng ta đúng là thông minh, giỏi quá."
Úc Gia Trí tò mò hỏi: "Các cô đang giao lưu à? Cô có thể nghe hiểu cô ta đang nói gì à?"
"Nghe thấy nhiều thì có thể nghe hiểu một ít." Tân Đàm chậm rãi nói: "Nhưng phải lâu lắm."
"Thế cô ta đang nói gì?"
Tân Đàm lời ít mà ý nhiều: "Cô ấy nói ngày mai chúng ta sẽ chết."
Úc Gia Trí: "Á!"
"Ông anh, đừng gào, nói nhỏ thôi." Hà Xuất Vân bất chấp tất cả, giơ tay bịt miệng Úc Gia Trí, còn suýt nữa bị cắn một phát. Cô ấy đưa cái ba lô sau lưng cho Tân Đàm, nói: "Trong này có một ít thức ăn và nước. Còn có hai bộ quần áo của chị nữa, chắc em mặc vào thì hơi rộng nhưng có còn hơn không."
Hà Xuất Vân đợi một lúc, thấy Tân Đàm gật đầu. Sau đó hình như Tân Đàm cảm thấy nặng nên ném ba lô cho Úc Gia Trí, Úc Gia Trí tò mò nhận lấy, không ngừng hít hít ngửi ngửi ba lô.
Tiếp theo Hà Xuất Vân nói: "Giờ tôi dẫn hai người rời khỏi đây, sau khi rời đi hai người cách nơi này càng xa càng tốt. Em gái zombie, rời xa con người, bảo vệ tốt bản thân."
Rời đi?
Tân Đàm nghe thấy vậy, tay không tự giác sờ lên gương mặt thối rữa của mình. Cô ấy như vậy thì sao có thể ra ngoài chứ?
Hà Xuất Vân đọc hiểu nỗi lo lắng của Tân Đàm, cô ấy bước lại gần Tân Đàm một bước, Tân Đàm lập tức bất an lùi ra sau. Cô ấy nhỏ giọng động viên: "Đừng sợ."
Hà Xuất Vân cũng không hiểu sao một con người như cô ấy lại muốn khuyên một con zombie đừng sợ. Thấy Tân Đàm đứng nguyên tại chỗ, cô ấy kéo mũ áo hoodie Tân Đàm đang mặc lên đầu cô, mũ rất to, trực tiếp che mất nửa khuôn mặt Tân Đàm.
Úc Gia Trí vội vàng hỏi: "Thế tôi thì sao?"
Hà Xuất Vân lấy một cái mũ lưỡi trai ra khỏi ba lô, ụp lên đầu Úc Gia Trí, đ è xuống, chắn mất hơn nửa mặt anh ta.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tay trái Hà Xuất Vân nắm Tân Đàm, tay phải kéo Úc Gia Trí, hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài. Hai anh lính ở gần đó nhanh chóng tiến lên.
Hà Xuất Vân lập tức lên tiếng: "Ba người bọn em trốn trong tòa nhà dạy học suốt một ngày, nghe thấy bên ngoài không có tiếng động mới dám đi ra. Anh trai, bây giờ bọn em nên đi đâu?"
"Bên khu sinh hoạt đã được dọn dẹp, các em có thể tới đó."
"Cảm ơn các anh, bọn em đi liền đây!"
Một anh lính khác bỗng nhiên khịt mũi, ngửi thấy mùi thối rữa, anh ta nhíu mày gọi bọn họ lại: "Chờ đã! Chúng tôi phải kiểm tra xem trên người cô cậu có vết thương không mới có thể cho đi được!"
Đương nhiên Tân Đàm và Úc Gia Trí không thể cho họ kiểm tra được, kiểm tra là lộ ngay, sau đó bị bắn chết. Hà Xuất Vân đẩy hai người một phát, nhỏ giọng nói: "Chạy mau, tôi cản đường."
Tân Đàm chạy không nhanh, chậm rãi đi lên trước, mà Úc Gia Trí cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức chạy mất dạng như một làn khói.
Hai anh lính đang muốn đuổi theo thì bả vai bỗng bị đè lại, bọn họ quay đầu, thấy là Kỳ Xán thì chào anh một câu: "Bạn học, sao cậu lại chạy tới đây?"
Hôm nay Kỳ Xán cùng bọn họ chống lại zombie, dũng mãnh can đảm, cho nên đa số binh sĩ đều biết mặt anh.
Kỳ Xán lau máu zombie trên mặt đi, ánh mắt nhìn về phía bóng hình Tân Đàm đang khuất dần trong bóng tối, từ đầu đến cuối không hề dời đi. Anh nói: "Tôi đuổi theo, các anh đừng quan tâm."
"Cũng được!" Dù sao bọn họ vẫn còn nhiệm vụ, bèn nói: "Chú ý an toàn!"
Kỳ Xán nhanh chân chạy về phía Tân Đàm rời đi, xung quanh một mảnh tối tăm, anh trơ mắt nhìn bóng lưng Tân Đàm chìm vào bóng tối. Lúc anh lại đuổi theo, bóng hình cô đã biến mất, mặc cho anh khẽ gọi thế nào cũng không thấy đáp lại.
Anh không nhịn được nắm chặt hai tay, vô cùng không cam lòng, anh lại một lần nữa lạc mất Tân Đàm. Thiếu chút nữa, rõ ràng chỉ thiếu một chút, là anh có thể tìm được Tân Đàm. Mà bây giờ, bên ngoài rộng lớn như vậy, anh biết đi đâu tìm cô?
Có lẽ mãi mãi Kỳ Xán cũng không biết, ở cổng chính khu sinh hoạt, Tân Đàm đã từng nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, nhìn anh đi xa, lại biến mất.
Bọn họ dõi theo bóng lưng lúc người yêu biến mất, đều cô đơn đáng thương như nhau.