- Trang chủ
- Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây
- Chương 5: C5: Tìm thấy chưa
Tác giả: Tống A Lăng
Thời gian đã trôi qua mấy tiểng kể từ hừng đông, người trong tòa nhà ký túc xá muốn chạy ra thì cơ bản cũng đã chạy đi hết rồi, còn sót lại trong đó không phải là trốn trong góc nào đó của ký túc xá kéo dài hơi tàn, hoặc là đã biến thành bữa ăn trong miệng zombie.
Nói cách khác số lượng zombie bên trong tòa nhà ký túc xá cũng sẽ không thừa lại bao nhiêu, bọn chúng càng thích ngửi mùi đi đến nơi dòng người tụ tập. Sẽ không dư lại bao nhiêu, nhưng cũng không có nghĩa là không nhiều.
Ví dụ như lúc Kỳ Xán rón rén leo lên đến lầu bốn, nhìn thấy zombie tụ tập lít nha lít nhít trên bậc thang đi xuống lầu ba, miệng chúng liên tiếp phát ra tiếng gầm rú, không biết đang kêu gì.
Kỳ Xán nghĩ, chẳng trách lúc anh đi lên trên cầu thang cơ bản không có con zombie nào, hóa ra đều chạy tới đâu tụ tập, có lẽ là zombie cũng thích hóng hớt.
Điều này cũng tiện cho anh.
Kỳ Xán im lặng lùi về lầu hai, từ hành lang lầu hai đi về phía cầu thang một bên khác, nhanh chân lên lầu, chắng mấy chốc đã về tới ký túc xá 604.
Bởi vì nơi này từng xuất hiện zombie, nên so với lúc anh rời đi thì không khỏi có hơi lộn xộn.
Giống như trong dự đoán, Kỳ Xán không thể nhìn thấy tung tích của Tân Đàm ở đây, anh im lặng cầm lấy ba lô, lấy mấy bộ quần áo từ trong tủ ra rồi nhét hết vào.
Sau khi thu thập được kha khá, Kỳ Xán xuống lầu theo đường cũ, lúc đi đến lầu ba, không biết sao bước chân anh lại ngừng lại, rồi không tự chủ được nhìn về phía cầu thang bên kia.
Tiếng gầm rú của zombie vẫn còn đó.
Lòng Kỳ Xán buồn bực rối bời, anh tiếp tục bước nhanh xuống lầu. Từ Diệc Thù đang trốn trên cái cây to bên ngoài ký túc xá chờ anh, thấy anh ra thì thờ phào một hơi.
Thật ra lúc Kỳ Xán về ký túc xá Từ Diệc Thù cũng không nhàn rỗi, anh ta còn chạy đến cửa ra vào khu sinh hoạt để thăm dò một lát, phát hiện zombie thấy trong tòa nhà ký túc xá không có người thì đã tự phát tụ tập đến cổng chính của khu sinh hoạt.
Từ Diệc Thù giải thích qua về tình trạng hiện tại, giọng điệu gấp gáp: "Cho nên chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi khu sinh hoạt, nếu không thì chờ đến lúc chúng tụ tập xong, chúng ta muốn ra cũng không ra được."
Kỳ Xán ném một cái ba lô khác trong tay cho Từ Diệc Thù, trong đó đựng quần áo và một chút đồ ăn mà Từ Diệc Thù nhờ anh lấy giúp.
Sau khi Từ Diệc Thù nhận lấy thì khoác ba lô lên lưng, tiếp đó hai người áp sát chân tường tòa nhà ký túc xá nhanh chân chạy về phía cổng chính của khu sinh hoạt, lúc sắp chạy tới nơi, Kỳ Xán bỗng nhiên lên tiếng.
"Nếu như khu sinh hoạt thất thủ, bên ngoài hẳn là cũng không tốt hơn là bao. Hơn nữa chỗ chúng ta là làng đại học, là nơi dòng người đông đúc nhất, chỉ sợ số lượng zombie cũng nhiều đến đáng sợ. Cậu định đi đâu?"
Từ Diệc Thù chợt dừng lại, qua nửa ngày mới nói đầy cam chịu: "Tôi biết đâu được, ai biết trường học bỗng nhiên nói nghỉ ba ngày, nghỉ thành cái dáng vẻ quái quỷ này?"
"Tôi định đến trường." Kỳ Xán nói không chút nghĩ ngợi: "Tôi muốn đến phòng an ninh kiểm tra camera."
Từ Diệc Thù hỏi lại: "Ba ngày trước đã cúp điện rồi, camera còn có thể quay được gì chứ?"
"Trong trường có máy phát điện dự phòng, nói không chừng lúc đó camera vẫn đang hoạt động." Kỳ Xán tựa lên vách tường, tinh thần sa sút nói: "Nếu không thì làng đại học rộng như thế, nhiều zombie như vậy, tôi có thể đi đâu tìm Đàm Đàm chứ?"
Từ Diệc Thù bất đắc dĩ nói: "Kỳ Xán cậu tỉnh táo một chút đi, Tân Đàm bị zombie cắn, tôi thấy đám zombie đó ngoài dáng người không giống nhau ra thì những điểm khác đều tương tự, chỉ sợ đến lúc đó Tân Đàm có đứng trước mặt câu, cậu cũng không nhận ra! Cho nên cậu có thời gian rảnh để đi tra camera..."
"Cậu nói bớt đi được không?" Kỳ Xán lạnh giọng ngắt lời Từ Diệc Thù: "Dù cho Đàm Đàm có biến thành zombie, tôi cũng phải tìm cậu ấy. Nếu như từ bỏ việc tìm cậu ấy, tôi khẳng định tôi sẽ hối hận cả đời."
Từ Diệc Thù đạp một chân lên tường, vừa bất đắc dĩ vừa không biết làm sao, cuối cùng anh ta chỉ có thể nói: "Dù sao nhà hai chúng ta đều ở nơi khác, cũng không thể về nhà được, cậu muốn tìm thì tìm đi, ít ra chúng ta còn có mục tiêu, có hi vọng."
"Đàm Đàm là mục tiêu của tôi, không phải của cậu."
Từ Diệc Thù trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó nói: "Tôi chờ đến lúc cậu tìm thấy Tân Đàm, cậu có tin động tác đầu tiên của cô ấy là vồ lên người cậu cắn một miếng không?"
Kỳ Xán không trả lời câu này, anh nhìn về phía cổng chính khu sinh hoạt cách đó không xa, lượng zombie ở đó đúng là càng lúc càng nhiều, lại chậm trễ nữa thì quả thực không dễ thoát thân.
"Thẩm Ưu và Trịnh Quân đi đâu rồi?"
Từ Diệc Thù nói: "Mọi người đều nghĩ giống nhau, ngoài làng đại học đều là zombie, còn không bằng tránh trong trường học, ít ra thì số zombie trong trường sẽ ít hơn rất nhiều. Chúng ta muốn tụ hợp với bọn họ không?"
"Qua được cửa ải trước mắt rồi nói." Kỳ Xán nhìn quanh bốn phía, sau đó nhặt một cành cây to trên mắt đất lên, có thể coi như vũ khí.
Hiện tại chỗ cổng chính khu sinh hoạt đã hơi hỗn loạn, rất nhiều học sinh đi chậm đều chạm mặt bầy zombie đang tụ tập này. Bởi vì sợ sẽ càng ngày càng nhiều zombie, cho nên bọn họ không thể không lựa chọn cách mạnh mẽ xông tới.
Kỳ Xán và Từ Diệc Thù cũng chỉ có thể gia nhập, liều mình mở ra một con đường máu.
Cùng lúc đó.
Tân Đàm bị ngã xuống lầu ba nằm trên mặt đất rất lâu, rõ ràng tiếng rống ồn ào của zombie đanh ở ngay bên tai cô, nhưng rơi vào trong tai cô lại càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Âm thanh Tân Đàm có thể nghe thấy... chỉ có tiếng th ở dốc đau đớn của chính bản thân. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, theo virus hoàn toàn xâm nhập bộ não cô, cảm nhận của cô với đau đớn dần trở nên mơ hồ, cuối cùng mất cảm giác.
Rốt cuộc cô lại mở mắt lần nữa, trong đôi mắt trắng đục vẫn là vẻ mờ mịt kia.
"Tôi là ai?"
Dường như đám đồng loại xấu xí của cô đang kêu gào bên tai cô, nói cho cô, cô là đồng loại của chúng.
"Các anh là ai?"
Đám zombie cũng không biết mình là ai.
"Các anh... tại sao chúng ta lại ở đây?"
"Đồ ăn! Đồ ăn!" Chúng kiên định không thay đổi cho cô câu trả lời này, sau đó có lẽ là thấy cô tỉnh, không còn chuyện gì để hóng, vừa gào vừa tản ra.
Tân Đàm chậm rãi bò từ dưới đất dậy, cô chỉ cảm thấy cơ thể của mình cứng ngắc trì trệ đến khó tin, trừ điều này ra, cô lại không thể cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào khác, ví dụ như đau đớn.
Cô vịn lan cn chậm rãi bước xuống lầu, đối với cô thì khoảng cách ba tầng lầu thực sự quá dài, cô đi rất lâu mới ra ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Do bản tính của zombie là thích tụ tập, lúc Tân Đàm rời khỏi ký túc xá còn đang mờ mịt không biết mình nên đi đâu, cơ thể đã dẫn cô tiến về phía cổng chính của khu sinh hoạt trước khi bộ não kịp phản ứng.
Tân Đàm không tự chủ được hít sâu một hơi, ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ vô cùng tươi sống, khiến cô thèm nhỏ dãi. Cô không biết đó là gì, nhưng dưới sự điều khiển của cơn đói, hai chân thành thật dẫn cô càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, sau đó, vào lúc có thể nhìn thấy cổng chính của khu sinh hoạt, cô té ngã.
Bởi vì đi quá nhanh, cho nên cú ngã này của cô có hơi mạnh, trực tiếp ngã vào trong lùm cây bên lề đường. Sau đó, cô lại lần nữa ngửi được mùi hương kia trong lùm cây.
Tân Đàm giương mắt nhìn lên, chắc là bởi vì ánh mắt bị một lớp màng trắng bao phủ, cho nên mắt của zombie phần lớn đều không tốt lắm. Cô lần theo mùi hương bò vào sâu trong lùm cây, mới nhìn rõ nơi phát ra của mùi hương đó.
Một con zombie đang ngồi trong lùm cây, vừa nhét một thứ máu me nhầy nhụa vào mồm vừa nôn mửa, lặp đi lặp lại như vậy, giống như làm không biết mệt. Mà nguồn gốc của mùi hương, chính là thứ máu thịt nhầy nhụa kia.
Tân Đàm hơi nghiêng đầu ra chiều khó hiểu, tò mò nhìn chằm chằm vào zombie đó và thứ trong tay anh ta, chẳng mấy chốc đã dẫn tới sự chú ý của zombie đó.
Đầu tóc zombie đó rối bời, cũng nghi hoặc nhìn về phía Tân Đàm, sau đó do dự một lát rồi ném cho cô thứ anh ta vừa phun từ trong miệng ra.
Tân Đàm chậm chạp tránh né, miếng thịt kia đập lên người cô, phát ra mùi hương hấp dẫn. Cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ngửi thơm ghê."
"Tôi cũng thấy thế, nhưng không biết tại sao mà ăn vào lại cảm thấy buồn nôn." Zombie đó cũng gật đầu đầu tán đồng, sau đó nhặt miếng thịt rơi trên người Tân Đàm lên, lại nhét vào trong miệng, lại phun ra.
Anh ta thấy Tân Đàm tò mò thì hỏi: "Cô muốn nếm thử không?"
Tân Đàm thật sự rất đói, lúc zombie đó hỏi câu này, bụng của cô còn vô cùng hợp với tình hình kêu lên. Nhưng qua nửa ngày, Tân Đàm lắc đầu.
"Bẩn." Tân Đàm chỉ vào miếng thịt bị zombie tùy ý vứt trên mặt đất, bên trên đã dính đầy đất cát.
Zombie đó bỗng nhiên nắm chặt cánh tay Tân Đàm, kéo cô vào trong, mãi đến lúc động tác của anh ta dừng lại, Tân Đàm mới bắt đầu giãy giụa như vừa tỉnh khỏi cơn mê.
"Buông ra."
Zombie ấn đầu Tân Đàm để cô nhìn ra ngoài, bọn họ vừa lúc trốn trong lùm cây gần cổng chính của khu sinh hoạt, vừa ló đầu ra là có thể nhìn thấy những zombie và con người đang đánh nhau.
Zombie chỉ vào người ngã trên mặt đất cách họ không xa: "Tươi mới, sạch sẽ!"
Tân Đàm sững sờ nghe zombie này nói chuyện, nhưng ánh mắt cô lại không tự chủ được xuyên qua đám đông và bầy zombie, rơi trên người một thiếu niên ở một bên khác của cổng chính.
Rõ ràng khoảng cách giữa họ xa đến thế, trong đôi mắt trắng đục của cô thiếu niên kia cũng chỉ còn là một bóng dáng mơ hồ, nhưng ánh mắt cô vẫn không nhịn được rơi vào trên người anh.
Tân Đàm nhìn đến ngẩn ngơ, mắt cũng không thèm nháy một cái, mãi cho đến khi zombie bên cạnh bất ngờ kéo cô lại. Vào khoảnh khắc cô bị kéo về, dường như trong lòng thiếu niên đứng gần cổng chính cũng có cảm giác, anh quay đầu nhìn về phía bụi cây, chỉ thấy lá xanh rung động.
Zombie nghiêm túc nói với Tân Đàm: "Đừng để những người đó phát hiện, bọn họ sẽ đánh chúng ta! Cô nhìn đồng loại của chúng ta đi, đều ngã xuống đất cả rồi, những người này thật là đáng sợ!"
Qua rất lâu Tân Đàm vẫn không trả lời, zombie đó buồn bực quay sang nhìn cô, phát hiện có rất nhiều nước mắt chảy ra từ hốc mắt cô, làm ướt khuôn mặt.
Đương nhiên zombie đó không biết đây là nước mắt.
Tân Đàm ngơ ngác ngồi tại chỗ, ngồi rất lâu. Cô giống như đang ngẩn người, lại giống như đang im lặng suy nghĩ. Vào lúc zombie đó đang định hỏi cô làm sao thế, cô bỗng đứng phắt dậy khỏi lùm cây.
Lùm cây thấp bé, cô vừa đứng dậy, lùm cây chỉ tới eo cô.
Zombie đó cũng đứng dậy theo, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Phản ứng của Tân Đàm trở nên rất chậm, nhưng lúc zombie hỏi ra câu này, cô trực tiếp thốt lên: "Tôi đang tìm một người. Tôi không nên tìm anh ấy, nhưng tôi muốn tìm anh ấy."
Đây là câu nói cuối cùng mà bộ não cô để lại cho bản thân trước khi bị virus zombie toàn toàn chiếm lĩnh, cô dùng bộ não đã trở nên chậm lụt nghiêm túc nhớ rõ.
"Tôi... tìm thấy anh ấy rồi." Tân Đàm nói tiếp, sau đó mới nhìn về hướng kia, nhưng bóng dáng Kỳ Xán đã biến mất.
Tân Đàm không nhịn được bước lên trước hai bước, trên mặt lại lần nữa hiện lên cảm xúc mờ mịt. Cô nhìn bên trái một cái, nhìn bên phải một cái, đập vào mắt chỉ còn lại khuôn mặt hư thối của đám zombie.
Không có Kỳ Xán.
Tân Đàm chỉ có thể cô đơn đứng trong lùm cây, bóng dáng vừa gầy yếu vừa mong manh, vừa cô đơn vừa đáng thương.