- Trang chủ
- Bác Sĩ Thần Thông
- Chương 702
Tác giả: Lâm Tiếu không phải cô nương
Thấy Trần Thương bắt máy, Tân Hiếu Uyên vội vàng nhận:
- Alo? Tiểu Trần à? Cậu làm phẫu thuật xong chưa?
Trần Thương sững sờ, vội vàng gật đầu:
- Vâng, viện trưởng Tân, phẫu thuật xong rồi, giờ tôi đang ở trong khoa.
Tân Hiếu Uyên nghe vậy, nhẹ gật đầu:
- Ừm,à tiểu Trần này, chỗ này của tôi có một người bạn, hiện tại trên mặt của con trai bạn tôi có chút ngoại thương căn xử lý, hiện tại tôi sẽ dẫn bọn họ xuống dưới.
Cúp điện thoại, Tân Hiếu Uyên cười nhìn hai người:
- Dương tổng, đi thôi, chúng ta đi xuống đi, tiểu Trần phẫu thuật xong rồi.
Dương Xuân Hoa khế gật đầu, mặt lộ ý cười:
- Vậy làm phiền viện trưởng Tân rồi, thực sự là ngại quá.
Tân Hiếu Uyên khoát tay áo:
- Khách khí khách khí, đi thôi, chúng ta cùng nhau xuống dưới.
....
Trần Thương thấy Tân Hiếu Uyên tự mình dẫn theo hai người xuống, khẽ lắc đầu cười một tiếng, kỳ thật, đại đa số khách VIP ngược lại rất dễ nói chuyện, các phương diện tố chất cũng rất cao.
Dù sao nói thật, có thể đường đường chính chính vươn lên tăng lớp thượng lưu, tố dưỡng và xử sự làm người của họ đều sẽ rất thành thục, khi cùng nói chuyện trời đất với bọn họ, thậm chí bạn sẽ cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Đây chính là một loại năng lực.
Đại đa số thời điểm, bạn sẽ cảm giác thành công tuyệt không phải ngẫu nhiên.
Nhưng có thể ở khoa cấp cứu gặp phải khách VIP, loại tỉ lệ này cũng quá nhỏ, ai không có chuyện gì thì đi tìm đến bác sĩ khoa cấp cứu làm gì.
Kỳ thật bệnh viện cũng có rất nhiều nội tình nhỏ, có vài khoa trời sinh đã dễ tiếp xúc với các nhân vật lớn, mà có vài khoa, người nhà bệnh nhân lại khó khăn tương đối nhiều.
Làm một ví dụ:
Nhu cầu đặc biệt bình thường của khoa lão cán bộ, khoa não, những phòng ban này có người bệnh tương đối đặc thù, hai người trước mắt dứt khoát chính là nhân vật lớn, bình thường nhìn thấy cán bộ, chào đón niềm nở, đăng sau khoa não thổ hào có tiền cũng không ít.
So sánh mà nói, các khoa như khoa cấp cứu, khoa bệnh phổi, khoa u bướu rất khó tiếp xúc được với những người có vai vế, bệnh nhân ở khoa bệnh phối đen đúa gầy gò, gia cảnh đa số đều như nhau, khoa ung bướu của tỉnh Nhị viện cũng là như thế, thậm chí có vài người bệnh đều chưa đóng nối viện phí, đương nhiên, có tiền cũng có, nhưng đại đa số người mắc phải cái bệnh này, người có tiền đều nguyện ý đi ra ngoài tìm bệnh viện lớn, thậm chí là xuất ngoại.
Khoa cấp cứu... Trên cơ bản không có người giàu lui tới, dù sao đều là gặp mặt một lần, khoa cấp cứu sẽ giống như trạm dừng chân của người bệnh, sẽ không ở lại quá lâu.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại đánh giá, cũng không phải tất cả mọi người đều vậy.
Trần Thương đánh giá chàng trai kia, từ cổ đến trên mặt được che bởi băng gạc, không có vết mái hắn là đã được xử lý qua.
Sau khi Tần Hiếu Uyên thấy Trần Thương, vội vàng nói:
- Đây chính là Trần Thương mà hai người cần tìm, bác sĩ Trần!
Người phụ nữ trung niên thấy Trần Thương cũng hơi sững sờ, tuổi trẻ như vậy, là cậu ta à?
Người phụ nữ mặc một thân sườn xám kiếu Trung Quốc, nhìn rất quý phái:
- Chào Bác sĩ Trần, tôi là được viện trưởng Dương Thao giới thiệu tới, nghe nói cậu rất am hiểu lĩnh vực khâu da, lần này còn phải làm phiền cậu rồi.
Người phụ nữ này vô cùng khách khí, một câu nói cũng vững vàng, tìm không ra một chút sơ hở.
Ngay vừa rồi, Trần Thương đã nhận được điện thoại của Dương Thao, Dương Thao cũng đã nói qua Tình trạng của người bệnh, đồng thời cũng xin nhờ Trần Thương hỗ trợ chiếu cố một chút, vì lẽ đó, Trần Thương cũng nhẹ gật đầu, vô cùng khách khí cười nói:
- Không phiền phức, không phiền phức.
Mà chàng trai kia từ đầu tới đuôi không nói lời nào, vẻ mặt âm trầm, nhìn Trần Thương, có chút bán tín bán nghi.
Dương Xuân Hoa nhìn thấy bộ dáng con trai mình như vậy, cũng nhịn không được thở dài, đứa nhỏ này thật sự là bị chiều hư.