- Trang chủ
- Bác Sĩ Thần Thông
- Chương 359
Tác giả: Lâm Tiếu không phải cô nương
Người đàn ông bỗng nhiên quay người, đầu sợi thép kém chút nữa quất lên mặt Trần Thương, hắn lập tức lui ra sau một bước!
Trần Thương: "Ta là bác sĩ, xin hỏi ta có thể giúp gì cho ngươi không?”
Người đàn ông nhẹ gật đầu: "Ta... Ta tới đây muốn xem bệnh!"
Sau khi nói xong, thêm vào một câu: "Thế nhưng ta không có tiền."
Trần Thương nhìn người đàn ông coi như rõ ràng, nhẹ gật đầu: "Ngươi có thẻ căn cước không? Đăng ký không cần tiền."
Người đàn ông lắc đầu: "Không, ta không có thẻ căn cước."
Trần Thương lập tức sững sờ: "Không tiền thì cũng không sao, ngươi chỉ cần đưa thẻ căn cước cho ta, thời này chỉ cần thẻ căn cước, vấn đề tiền bạc chúng ta có thể giúp ngươi xử lý nợ phí."
Người đàn ông nghe có thể nợ phí: "Ngươi làm nợ phí, ta cũng không trả nổi, ta không có tiền."
Lúc này, y tá Thường Lệ Na còn có một y tá thực tập. mới đi ra, đến bên người Trần Thương, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ tiểu Trần, vừa rồi hắn cũng nói không có tiền."
Trần Thương trấn an nói: "Không có việc gì, ngươi đi với ta vào phòng xử lý, ta giúp ngươi xem thử có bị sao không."
Người đàn ông liền đứng dậy: "Ta cũng không có tiền."
Trần Thương cười nói: "Ta giúp ngươi xem một chút, không cần tiền, ta xem một chút ngươi có bị gì không, ngươi như vậy nguy hiểm?"
Nói xong, Trần Thương kéo cánh tay của người đàn ông, đi vào phòng xử lý.
Thường Lệ Na cùng mấy y tá kia cũng tò mò theo tới, Trần Thương trừng mắt mới hậm hực rời đi.
Tân Duyệt thì đi theo Trần Thương vào phòng xử lý, đóng cửa lại.
Lúc này, Tân Duyệt cũng phát hiện người đàn ông này không giống như là bệnh tâm thần: "Ngươi tên là gì?"
Người đàn ông do dự một chút: "Ta quên rồi."
Tân Duyệt:....
Trần Thương đoán, người đàn ông này là không muốn nói, từ khi vừa đi vào, hắn vẫn luôn cường điệu hắn không có tiền, hỏi hắn chuyện gì, hắn cũng không nói.
Há miệng chỉ có một câu: "Ta không có tiền."
Trần Thương bỗng nhiên linh cơ khẽ động, điểm kích người đàn ông. [ Chu Vĩnh Vượng lâm vào tuyệt vọng, giúp hắn giải
quyết vấn đề trong lòng có thể phát động nhiệm vụ. ]
Đầu tơ thép xuyên qua bộ ngực bên trái, Trần Thương hết sức lo lắng một vấn đề, không đâm rách trái tim chứ?
Vị trí kia rất gần động mạch chủ phổi, có thể đã đâm đi vào đây hay không?
Trần Thương nhịn không được hỏi: "Sao sợi thép lại đâm vào đây? Sau khi đâm vào có phản ứng gì không?"
Người đàn ông cười đắng chát, nói: "Đây là tự ta đâm vào, sửa phòng xong còn dư lại sợi thép này, thế nhưng sau khi đâm vào thì không cách nào đi bộ được, bẻ gãy ta cho"
Người đàn ông nói xong, hai tay cầm tơ thép kéo dài ra, cười hết sức tuyệt vọng.
Tân Duyệt nghe xong, lập tức biến sắc, nhịn không được nói: "Ngươi có ngốc hay không? Tại sao phải làm như thế? Ngươi không sợ chết hả?!"
Người đàn ông ung dung thở dài: "Ta chính là muốn chết, kết quả không chết được..."
Một câu làm cho Trần Thương cùng Tần Duyệt á khẩu không trả lời được.
Trần Thương cầm cái kéo qua: "Ta sẽ cắt bỏ quần áo của ngươi, xem thử miệng vết thương của ngươi thế nào.
Người đàn ông do dự một chút: "Ta chỉ có một bộ quần áo như vậy."
Trần Thương: "Ta sẽ cho ngươi một bộ của ta."
Trần Thương cầm cái kéo qua, cắt bỏ cái áo đỏ của người đàn ông, lập tức phát hiện làn da chung quanh vị trí sợi thép đâm vào đã mục nát, chung quanh bị viêm rất nghiêm trọng, Trần Thương cũng nhịn không được. nhíu mày.
Cái này đau cỡ nào chứt
Tân Duyệt tức thì bị giật nảy mình, thời tiết mùa hè vốn nóng bức, vết thương thế này rất dễ bị viêm chảy mũ, không đúng! Người đàn ông lúc này đã bị viêm chảy mũ rồi!
Tần Duyệt cảm giác lòng của mình đang run rẩy, dù thường gặp nhiều loại quái bệnh lâm sàng nhưng lúc này nàng cũng không nhịn được khế run rẩy.
Tân Duyệt run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi không đau hả?"
Người đàn ông nhếch miệng cười một tiếng: "Còn tốt, không đau như ung thư."
Vừa nghe vậy, Tân Duyệt cùng Trần Thương liếc nhau: "Sao ngươi biết mình mắc bệnh ung thư?”
Người đàn ông cười rất thống khổ: "Ta xem ở bệnh viện gần nhà, bọn hắn nói ta sống không quá nửa năm, xương đùi đã biến đổi.
Khi người đàn ông đang nói chuyện, chỉ chỉ cái đùi phải mà Trần Thương tưởng rằng bị cà thọt.