- Trang chủ
- Bác Sĩ Thần Thông
- Chương 330
Tác giả: Lâm Tiếu không phải cô nương
Thời đại bây giờ, bác sĩ có trách nhiệm tâm cùng lòng nhân ái càng ngày càng ít, thật vất vả tìm được một người thì lại bị đối xử như thế, nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Gia Khê đầy tức giận.
Hắn là người của thời đại trước, thực chất bên trong có một loại tín ngưỡng.
Đỗ Gia Khê vẫn quyết định hỏi kỹ càng một chút: "Tiểu cô nương, vậy Trần Thương kia đến cùng có tự ý rời vị trí hay không?”
Tiểu Lâm lắc đầu hôm qua, trong khoa còn có. bác sĩ Viên, bác sĩ tiểu Trần khẳng định là bởi vì có chuyện khẩn cấp, đi ra ngoài một giờ, thế nhưng sau khi đi ra ngoài không đến hai mươi phút đã gọi bác sĩ Tân đến hỗ trợ trực ban! Tống Cường này rõ ràng là muốn kiếm chuyện!"
Sau khi Tiểu Lâm rời đi, Đỗ Gia Khê liên tiếp hỏi mấy người trong khoa cấp cứu, trong lòng cũng cũng hiểu rõ ràng chuyện này, cũng là bởi vì hiểu rõ cho nên Đỗ Gia Khê lại càng tức giận!
Cũng không mua thuốc mà trực tiếp về nhà, múa bút thành văn, một bản thảo lập tức thành hình, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho tổng biên tập nhật báo An Dương.
"Tiểu Hạ, ta là Đỗ Gia Khê!" Trong lòng Đỗ Gia Khê vô cùng biệt khuất, bác sĩ tốt và ưu tú như Trần Thương càng ngày càng ít, chẳng những không bồi dưỡng nghiêm túc, ngược lại bị xử lý, quả thực là hỗn đản!
Xã hội này cần năng lượng chân chính, nhiệm vụ của truyền thông là gì?
Không phải chính là truyền bá năng lượng chân chính cho xã hội, dẫn dắt dư luận đúng hướng sao?
Mà bây giờ thì sao?
Chẳng lẽ bỏ mặc cho một người trẻ tuổi bị hủy diệt sao?
Hắn mới bao nhiêu tuổi, tuổi còn trẻ đã phải gánh trên vai tội danh như vậy, hơn nữa còn bị hủy bỏ toàn bộ bình ưu năm nay, ghi lại trong danh sách, sau này bình chọn chức danh cũng sẽ tham khảo danh sách đó, rõ ràng là nói cho Trần Thương, tương lai của ngươi xong?
Nghĩ tới đây, Đỗ Gia Khê vô cùng tức giận, vô pháp. vô thiên!
Cái gì gọi là lạm dụng chức quyền?
Cái gì gọi là công báo tư thù!
"Lão lãnh đạo? Thế nào?" Sau khi kết nối điện thoại, Hạ Vĩnh Đường vội vàng hỏi.
Đỗ Gia Khê chém đỉnh chặt sắt nói: "Ta viết một bản thảo, tối nay ngươi phát ra."
Hạ Vĩnh Đường lập tức sững sờ: "Hôm nay... Đẩy luôn sao, sáng mai được không?”
Đỗ Gia Khê kiên định nói: "Ta nói với ngươi một chuyện, tiểu Hạ, ta tối hôm chân ta bị thương, đi tỉnh Nhị Viện xem bệnh, gặp phải chuyện này..., kết quả sáng sớm hôm nay ta đi tỉnh Nhị Viện mua thuốc, ta nhìn thấy thông báo phê bình... Ta nghe ngóng một phen mới biết được..."
Đỗ Gia Khê thêm mắm thêm muối nói một phen, Hạ Vĩnh Đường nghe xong cũng đầy lòng căm phẫn!
Sau khi nói xong, Đỗ Gia Khê thở dài: "Bây giờ, báo chí chúng ta không bằng truyền thông mới, cho nên chúng ta phải phát huy chức năng mà chúng ta nên có, có những hành vi sai lầm, chúng ta phải phê bình! Phải vạch trần, mà đối với những hành động chân chính kia, chúng ta phải tuyên truyền, phải bảo vệ! Bằng không, xã hội này làm gì còn người nào yên lặng nỗ lực tiến lên vì người khác!"
"Vì lẽ đó, chúng ta phải mau cứu đứa bé này, cũng phải mau cứu thành phố đang u mê này!"
Hạ Vĩnh Đường vỗ bàn một cái: "Được rồi! Lão lãnh đạo, ngài yên tâm, chuyện này nhất định ta sẽ an bài, vừa vặn báo chiều hôm nay ta còn chưa quyết định, bây giờ ta lập tức sửa chữa!"
Đỗ Gia Khê thở dài một ngụm: "Ừm, tiểu Hạ, chuyện này làm phiền ngươi."
Hạ Vĩnh Đường lắc đầu: "Lão lãnh đạo, không phải phiền phức ta, đây là chuyện chúng ta nên làm!"