- Trang chủ
- Bác Sĩ Thần Thông
- Chương 229
Tác giả: Lâm Tiếu không phải cô nương
Trên mặt người phụ nữ nơi nào còn có thong dong ngày ấy, tràn đây nước mắt nước mũi, trên người cũng vô cùng chật vật, trực tiếp bịch một tiếng quỳ trước mặt Trần Thương, ôm chân Trần Thương khẩn cầu.
Trần Thương vội vàng đỡ người phụ nữ đứng dậy: "Ngươi tỉnh táo một chút, chúng ta trước đi cấp cứu!"
Người phụ nữ đã khàn cả giọng: "Ta sai rồi, bác sĩ! Van cầu ngươi mau cứu cha ta. Ngươi bảo ta làm gì cũng được..."
Trần Thương thở dài, tránh thoát người phụ nữ quay. người tiến vào phòng cấp cứu.
Người phụ nữ quỳ không phải vì mình, mà là nàng cha, nàng đang sám hối....
Trần Thương tiến vàophòng cấp cứu, vội vàng điều chỉnh hô hấp cơ, lại dàn xếp một vài chỉ tiết chữa trị.
Thế nhưng bận rộn giữa trưa, đến hai giờ rưỡi, tất cả kết quả số liệu kiểm nghiệm đều đã có!
Cho dù là [ danh sư chỉ đạo ] đều luôn nhắc nhở Trần Thương cũng trầm mặc...
Trần Thương cùng Tiểu Lâm mang theo ông lão đi làm CT, siêu âm, làm các loại kiểm tra có thể làm...
Bận rộn đến hai ba giờ, hai người cũng mệt mỏi ngồi liệt trên mặt đất.
Tiểu Lâm giọng nói yếu ớt: "Bác sĩ Trần... Còn có thể cứu không?"
Một câu nói kia làm cho mũi Trần Thương cay cay.
Hắn hít sâu một hơi, đứng lên, thuận thế kéo Tiểu Lâm lên: "Vất vả, Tiểu Lâm, giữa trưa cũng không để ngươi nghỉ ngơi."
Tiểu Lâm lắc đầu, trong mắt chớp nước mắt: "Còn có thể cứu không? Bác sĩ Trần... Thật không có cách nào sao?"
Tiểu Lâm gắt gao nắm chặt áo blouse trắng của Trần Thương, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.
Động mạch bên trên màng bao ruột bị tắt, thời gian đã rất lâu...
Vào giờ phút này, máy theo dõi bên cạnh ông lão đã xuất hiện chức năng nhiều cơ quan nội tạng bị suy kiệt.
Vốn đã hơn tám mươi tuổi, nhiều cơ quan nội tạng suy kiệt, động mạch gần màng bao ruột bị tắt...
Trần Thương thở dài: "Có thể phẫu thuật, nhưng tỉ lệ sống sót cơ hồ là số không!"
Đây là đáp án danh sư chỉ đạo cho ra. Bởi vì tình huống chỉnh thể quá kém, đường ruột tắc cho dù là giải trừ được thì ý nghĩa cũng không lớn, nhưng... Nếu ba ngày trước mình có thể...
Nghĩ tới đây, Trần Thương thở dài.
Hắn cuối cùng vẫn không thay đổi được người nhà bệnh nhân.
Trần Thương đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ tê liệt trên mặt đất che mặt tiếng khóc, nói: "Đây. là..."
Hắn còn chưa nói hết, người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói mang vẻ tuyệt vọng: "Đây là thư thông báo bệnh tình nguy kịch sao?"
Trần Thương im lặng gật đầu: "Ừm!"
Người phụ nữ dùng tay vịn vách tường, lung la lung lay đứng người lên: "Ta... Ba còn có thể kiên trì bao. lâu?"
Trần Thương: "Bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, thật không bao lâu, thời gian cụ thể khó mà nói."
"Nếu kịp thời.. "
Trần Thương đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy nước mắt người phụ nữ lần nữa không ngừng chảy xuống, không ngăn được.
Nghĩ nghĩ, nuốt lời định nói vào trong bụng....