- Trang chủ
- Bác Sĩ Thần Thông
- Chương 198
Tác giả: Lâm Tiếu không phải cô nương
Bác sĩ cũng dở khóc dở cười: "Đại tỷ, ngài đừng có gấp, vết thương của phẫu thuật cắt bỏ túi mật không dài như phẫu thuật sinh mổ, hơn nữa cũng không phải cùng một chỗ, sẽ không xảy ra hiểu lầm đâu."
Trương mẫu cười nói: "Bác sĩ, người dân cũng không phải bác sĩ, bọn hắn sao biết túi mật cùng tử cung hoặc. là ruột thừa ở chỗ nào? Bọn hắn nhìn thấy trên bụng có một vết sẹo lớn như vậy, vạn nhất... làm sao bây giờ!"
"Con gái nhà ta tốt như vậy, hơn nữa còn chưa kết hôn, vạn nhất bị người khác nói này nói kia, không được, không được! Rất không ổn!"
Thế là, người một nhà liền đưa đến khoa cấp cứu Tỉnh Nhị viện.
Lúc ấy, Trần Thương làm phẫu thuật, dùng chính là thuật thức khâu vết thương nhỏ cải tiến mới của Trần Thương, sau phẫu thuật mẹ Trương Xảo Linh xem xét vết thương, lập tức trợn tròn mắt.
Nếu ngươi không nhìn cẩn thận thật đúng là không phát hiện được.
Lần này, Trương mẫu vui vẻ, nhất định phải cho lì xì cho Trần Thương.
Sau khi phẫu thuật, ngày thứ hai có thể xuất viện, hơn nữa qua vài ngày sau, Trương mẫu kinh ngạc phát hiện vết môt khôi phục rất nhanh, mà mấu chốt nhất là trên bụng một điểm vết sẹo cũng không có, da bụng bóng loáng của con gái không khác biệt lớn.
Hàng xóm bên cạnh, Lục thẩm cũng làm phẫu thuật nội soi, hai người vừa so sánh, lập tức nhìn ra chênh lệch!
Cái bụng của Lục thẩm có ba lỗ thủng, còn có dấu vết mấy vết sẹo, liếc mắt có thể nhìn ra, thế nhưng con gái nhà mình thì ngược lại, không có chút sẹo nào cải!
Lần này, Trương mẫu vui vẻ!
May mà gặp phải bác sĩ giỏi!
Sau khi thương lượng với chồng, quyết định phải cảm ơn người ta thật tốt.
Đưa hồng bao thì bác sĩ người ta cũng không cần, lần trước đã từ chối rồi! Nếu không... Dứt khoát đưa cờ thưởng đi!
Thế là hai người già tìm người làm một cờ thưởng, sáng sớm hôm sau đưa đến khoa cấp cứu.
Người như Trương mẫu cũng không ít, mấy ngày nay khoa cấp cứu nhận đến không ít cờ thưởng, phía trên cờ thưởng có một dòng chữ viết rực rỡ màu vàng “cảm tạ bác sĩ Trần Thương”.
Diệu thủ đan tâm, nhân tâm nhân thuật! Tám chữ treo lên rất xinh đẹp.
Thế nhưng.... Cái này khiến ngay cả Lý Bảo Sơn cũng có chút không hiểu, dù sao ngày thường đưa cờ thưởng cũng có, nhưng không nhiều như thế, càng không tấp nập như thết
Chẳng lẽ tố chất người bệnh lần này tương đối cao hả? Gia đình có điều kiện tốt chẳng hạn? Thích tặng cờ thưởng cho người khác?
"Thế nhưng sau khi nhìn kỹ, những cờ thưởng này đều cảm tạ bác sĩ Trần Thương, ngay cả một cái cảm tạ mình cùng Trần Bỉnh Sinh đều không có.
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ là tiểu Trần cố ý tìm người làm? "Thế nhưng hoàn toàn không cần thiết a! Vậy thì vì sao?
Bảo Sơn trăm mối vẫn không cách giải, vì sao đám người này lại đưa cờ thưởng cho tiểu Trần.
Gãi đầu một cái, vừa đưa tay lên đầu, Lý Bảo Sơn không khỏi sững sờ!
Trong đầu hiện ra hình ảnh ba khuôn mặt chính là mình, lão Trần, tiểu Trần.
Chẳng lẽ là...