- Trang chủ
- Bác Sĩ Thần Thông
- Chương 147
Tác giả: Lâm Tiếu không phải cô nương
Giờ này khắc này, y tá xung quanh có thể nói là tin phục Trần Thương tới cực điểm.
Trần Thương trong tình huống như vậy đều có thể phân biệt rõ đúng sai, có thể thấy được năng lực không phải bình thường.
Loại khí độ cùng khí tràng này, đặc biệt là quả quyết trong lúc chẩn bệnh, cực kỳ tự tin! Rất giống với chủ nhiệm Lý Bảo Sơn!
Có lẽ, người lợi hại đều giống nhau.
Tiểu Lâm thấy thế:
- Bác sĩ Trần, làm sao bây giờ?
Trần Thương thở dài:
~ Trước dùng tài chính của khoa cấp cứu, chữa trị cho cô ấy trước đã, ta xuống bảng theo dõi, ngươi đến chấp hành.
Tiểu Lâm gật đầu:
- Bác sĩ Trần, nàng thật không phải là giả bộ hả?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng vậy, không phải, bệnh này không có ai nguyện ý chứa, quá nguy hiểm, là bệnh liên quan đến tính mạng!
Tiểu Lâm nghe xong cũng thở dài, nghĩ đến cái tên đàn ông cặn bã chạy trốn kia, cảm thấy người phụ nữ này hơi đáng thương, bất đắc dĩ hỏi:
- Được rồi. Bác sĩ Trần... bệnh này sẽ chết người à? Trần Thương lắc đầu, không nói chuyện.
Tật bệnh cho dù nguy hiểm, thì có thể nguy hiểm hơn lòng người tàn khốc à?
Ốm đau dù tàn nhẫn, nhưng có đủ so sánh với khi người đàn ông quyết tuyệt rời đi vừa rồi không? Ai...
Khảo nghiệm nhân loại, chung quy vẫn là lòng người, mà không phải bệnh tật.
Qua nửa phút, Trần Thương đã thuần thục bảng theo dõi.
Loại trúng độc này, khó khăn nhất chính là tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh, tìm được nguyên nhân thì đơn giản đối chứng trị liệu là được.
Trần Thương đột nhiên phát hiện, lúc trước đạt được [ nhận biết trúng độc ] cấp đại sư của Chủ nhiệm
Lý là cường hãn cỡ nào!
Sau khi nhìn thấy người bệnh, năng lực tư duy logic trong đầu Trần Thương có thể thấy rõ.
Phân loại chủng loại trúng độc và biểu hiện lâm sàng để phân chia, Trần Thương có thể từ đó trực tiếp phát hiện nguyên nhân gây bệnh, đồng thời tìm ra sách lược trị liệu.
Vương Dũng cũng không biết đi đâu, Trần Thương thở dài, có lẽ phương thức mình xử lý chuyện này cũng ồn tại một vài vấn đề, tranh thủ thông báo cho Vương Dũng một chút.
Hai ngày sau, người phụ nữ sau khi hôn mê đã Tỉnh lại, tình huống thân thể cũng khôi phục không tệ, trị liệu kế tiếp sẽ do khoa nội tiết thực hiện.
Người phụ nữ gọi là Trình Phương, trên người chỉ có mấy trăm khối tiền, người ngoại địa, đã ở Thị trấn An Dương ba năm.
Từ khi người phụ nữ bắt đầu nằm viện, người đàn ông chưa từng tới thăm lần nào, mà Trình Phương cũng im lặng, từ đầu tới đuôi không nói lời nào, chớ nói chỉ là giao tiền.
Thẳng đến khi nàng chuyển khoa, người phụ nữ mới len lén trốn viện.
Vì thế, Trần Thương bị phê bình.
Mọi người ở đây coi là chuyện này sẽ kết thúc như vậy, không ngờ đến ngày thứ sáu, buổi tối lúc sắp tan c, Trình Phương tới tìm tới Trần Thương, ngay trước mặt đám người, trực tiếp quỳ xuống dập đầu trước mặt Trần Thương rồi đứng dậy rời đi.
Lúc ấy, trực tiếp làm cho đám người của phòng làm việc choáng!
Đuổi theo ra ngoài, Trần Thương mới biết được Trình Phương đã chạy xa.
Y tá trưởng gọi điện thoại nói cho Trần Thương, Trình Phương đã giao tiền thuốc men.
Hai ngày này, Vương Dũng có tương đối nhiều việc nênkhông quan tâm lắm, buổi tối sau khi tan việc, Trần "Thương đang muốn về nhà, Vương Dũng gọi Trần Thương lại.
- Tối này ngươi có rảnh không?
Lúc nói chuyện, Vương Dũng gãi đầu, ánh mắt hơi mất tự nhiên.
Trần Thương cười nói:
- Không chuyện gì, thế nào?
"Vương Dũng vội vàng nói:
- Cái kia... Buổi tối đi ăn một bữa cơm chứ? Trần Thương gật đầu cười nói:
- Được rồi.
Hai người không đi chỗ nào cao cấp mà ngay gần "Thôn Mã Đại, tìm một quầy bán đồ nướng, gọi một thùng bia, sau đó gọi thêm một đống đồ nướng.
Vương Dũng đổ đầy chén rượu cho Trần Thương, nói:
- Đến, Trần Thương, hai ta uống một chén.
Một chén vào trong bụng, cản một miếng da hổ tiêu, cả người dễ chịu!