- Trang chủ
- Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm
- Chương 31
Tác giả: Diệp Phỉ Nhiên
Nhờ có sự giúp đỡ của chuyên gia, sau khi đáp ứng được các tình tiết yêu cầu của đạo diễn cho cảnh quay, thật sự hoàn thành một cách nhanh gọn.
“Xong rồi xong rồi, mọi người cùng nhau đi ăn chung đi?”
Tề Khê làm sao mà dám ở lại ăn cơm chung, cô cảm thấy bản thân thật sự bất thường, giống như bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần trốn trại, chờ lát nữa thì sẽ bị phát hiện ra lớp ngụy trang mà bị đưa về lại bệnh viện.
Vừa kết thúc cảnh quay, cô nhân lúc Cố Diễn đi nhà vệ sinh mà xém chút chạy mất dạng.
Thật ra thì cô có thể giả bộ bình tĩnh mà tiếp tục chào hỏi nhưng mà Tề Khê cảm thấy rằng cho đến cả như vậy cô cũng không làm được.
Vừa lúc cô về đến nhà Cố Tuyết Hàm thì đồng thời Cố Diễn cũng gọi tới.
Giọng nói của anh thực sự ổn định không giống như là tra hỏi, nhưng lại nghe có hơi kỳ quái: “Không phải nói kết thúc cảnh quay thì đi ăn chung sao?”
Tề Khê bắt đầu tùy tiện viện một lý do: “Mình chợt nhớ ra là có chút việc, có một vụ án cộng sự Cố giao phó cần phải sửa lại hồ sơ vụ án, lại còn một số tài liệu điện báo mình cần phải phân loại sắp xếp, lại còn có rất nhiều thứ cần phải sửa…”
Giọng nói của Cố Diễn ở đầu dây bên kia trầm thấp mà dễ nghe: “Có cần tôi giúp một tay không?”
Tề Khê gần như từ chối lời đề nghị của Cố Diễn ngay lập tức: “Không cần đâu!”
Bởi vì bị từ chối một cách nhanh chóng gọn gàng như vậy, âm thanh của Cố Diễn đương nhiên là ngẩn ngơ giống như chủ của nó vậy, có thể có hơi lúng túng nhưng cuối cùng thì Cố Diễn cũng không mở lời.
Cả hai bỗng nhiên yên lặng.
Một hồi lâu sau, vừa lúc Tề Khê định kiếm một lý do để cúp điện thoại thì Cố Diễn lại mở lời lần nữa —---
“Nếu như trời nóng quá thì tim mình sẽ đập loạn lên.”
Hử?
Tề Khê hơi sững người, nghe thấy Cố Diễn bình tĩnh bổ sung ngay thêm: “Hồi nãy lúc quay phim, rất nóng.”
Giọng nói của cậu chàng bỗng trở nên hơi không tự nhiên: “Thời tiết hôm nay nóng quá.”
Anh không đầu không đuôi nói xong, sau đó lại không nói lời nào.
Rõ ràng là đối phương không hề lên tiếng, nhưng Tề Khê lại cảm thấy căng thẳng, cô gióng trống khua chiêng mà “ừ” một tiếng: “Vậy tốt nhất là cậu nên đi gặp bác sĩ, đo điện tâm đồ, ngăn ngừa bệnh về tim mạch, bây giờ người bị bệnh về tim rất nhiều, viêm cơ tim hay gì đấy…”
…
Cho tới khi cuối cùng cũng cúp điện thoại, Tề Khê thậm chí còn không biết vừa rồi mình vừa mới nói gì.
Cô hơi chán nản mà ném điện thoại rồi nhảy thẳng lên trên giường mà vùi vào trong chăn.
A a a a.
Mình đang làm gì vậy chứ!!!
**
Cho tới thứ hai Tề Khê vẫn chưa biết mình nên dùng cảm xúc mà đối mặt với Cố Diễn.
Cố Diễn có phải là… có phải thật sự cậu ấy thích cô một chút không?
Tề Khê có hơi hồi hộp và lo lắng, nhưng mà Cố Diễn dường như đã quay về dáng vẻ bình thường.
Môi trường làm việc cũng khiến cho Tề Khê dần dần ổn định lại, nhưng vừa lúc nhìn thấy Cố Diễn vẫn bình tĩnh như thường ngày đang nhìn chăm chú vào máy tính gõ tài liệu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Tề Khê thật sự cảm thấy hơi mất mát.
May mà rất nhanh chóng, Cố Tuyết Hàm gọi điện thoại nội tuyến cho cô, sau đó giao phó công việc —-----
“Ngày mai tới lượt chúng ta đến Sở tư pháp trực ban trợ giúp về pháp luật, vốn dĩ là đến phiên luật sư Lữ đi, nhưng mà cậu ấy độ nhiên bận chuyện bên phía khách hàng nên không đi được, ngày mai buổi sáng Cố Diễn có một cuộc họp muốn chị đi cùng. Vậy cho nên Tề Khê bây giờ trong sở từ trên xuống chỉ có mình em rảnh rỗi, mặc dù em vẫn còn là luật sư tập sự nhưng đối phó với trợ giúp pháp lý đơn giản qua điện thoại và tư vấn tại chỗ vẫn thừa sức làm. Ngày mai em sẽ qua bên kia trực ban.”
Cố Tuyết Hàm nói tới đây thì cười một cái: “Vừa lúc trước khi e đi làm Cố Diễn cũng đã nhận đi trực đột xuất kiểu này, em có gì không hiểu có thể hỏi nó.”
**
Bước ra khỏi phòng làm việc Tề Khê đã không còn suy nghĩ về Cố Diễn nữa, bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng và hồi hộp với việc bắt đầu công việc hỗ trợ này.
Lần đầu tiên đi tới Sở tư pháp dưới danh nghĩa trực ban cho trung tâm trợ giúp pháp lý, lại còn đi một mình, mặc dù trên mặt Tề Khê vẫn một mực bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng có hơi sợ hãi.
Tư vấn qua điện thoại và tư vấn tại chỗ có khó không nhỉ? Ngộ nhỡ lại dính líu tới lĩnh vực mà mình không quen thuộc lắm thì phải làm sao bây giờ? Nhân viên ở Sở tư pháp có giúp đỡ cho mình không? Nếu gặp người có nhu cầu tư vấn trợ giúp thì nên hướng dẫn đối phương như thế nào đây?
Tề Khề về chỗ ngồi, trong đầu một loạt câu hỏi, cô nhìn sang Cố Diễn đang ngồi trả lời email ở bên cạnh, cô không nên ngại ngùng gì nữa, vội vàng hỏi anh là người đã có kinh nghiệm: “Cố Diễn! Ngày mai mình phải đi tới Sở tư pháp trực ban trung tâm trợ giúp pháp lý!”
Tề Khê còn cho rằng Cố Diễn sẽ chủ động nói cho cô biết một chút kinh nghiệm đi trực, dù sao thì cô và Cố Diễn cũng đã thân quen như vậy, hơn nữa Cố Diễn lại có vẻ như có chút tình ý mờ ám với cô nữa.
Vậy mà ngoài dự đoán của cô, Cố Diễn chỉ “ừ” một tiếng, nhìn không có hứng thú tán gẫu truyền thụ kinh nghiệm gì cả, thậm chí cả ánh mắt của anh cũng không hề rời khỏi màn hình máy tính.
Tề Khê biết rằng cuộc họp ngày mai Cố Diễn và Cố Tuyết Hàm tham dự được khách hàng đặc biệt triệu tập, vì vậy nên hôm nay Cố Diễn vừa mới đến đã lập tức được một đống công việc đổ ập xuống, tài liệu cần viết chồng chất, vốn dĩ từ trước đến nay anh luôn là người chuyên nghiệp mà tới giờ phút này chỗ giữa hai đầu lông mày cũng nhăn lại.
Hiện tại anh chắc phải gấp rút sứt đầu mẻ trán muốn chết, bởi vì hội nghị ngày mai mà thực sự không quan tâm tới chuyện gì nữa, nhất là chuyện đau khổ vặt vãnh không liên quan này của Tề Khê.
Đạo lý này cô hiểu, nhưng có lẽ là vì kỳ vọng quá cao mà dường như Tề Khê không khỏi có chút buồn tủi.
Có lẽ Cố Diễn cũng có chút cảm tình với cô, nhưng cũng chỉ là một chút xíu cảm tình mà thôi.
Mà điều làm cho Tề Khê càng cảm thấy mất mát là mấy ngày trước Cố Diễn còn có thể tỏ chút quan tâm hỏi han với hàng xóm ở trong thang máy cơ mà…
Sao mà tới lượt cô, lại chỉ nói một từ “ừ”.
Nghe sao cũng quá là qua loa cho xong chuyện.
Mà có lẽ cũng vì đả kích Tề Khê, không lâu sau, đồng nghiệp phòng hành chính báo cho Cố Diễn biết bên ngoài có người tìm.
Cố Diễn nói chuyện vài lời với đồng nghiệp lễ tân ở phòng hành chính qua điện thoại cố định, đến khi anh biết được người tìm anh ngoài kia là ai, người đàn ông này bỏ ngay công việc xuống mà đi ra cửa.
Là ai vậy nhỉ? Khiến cho Cố Diễn bỏ qua ngay công việc bận rộn như vậy? Là một khách hàng quan trọng hay sao?
Trong lòng Tề Khê đấu tranh một hồi rồi cuối cùng quyết định đi tới máy nước uống bên cạnh rót một ly nước, cô đi đường vòng, đi qua cửa công ty luật, sau đó nhìn thấy vị khách tới gặp Cố Diễn.
Chính là cô gái hàng xóm kia.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy len kiểu tây, màu đỏ càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ta, Cố Diễn đứng ở bên cạnh cô ta, nhìn tựa như một đôi tình nhân đẹp mắt.
Rõ ràng là cô không ăn gì lạ bụng, nhưng cô cảm thấy trong bụng đảo lộn như ăn phải đồ ăn hư hỏng, cô bắt đầu cố gắng tự an ủi cảm xúc phiền muộn này.
Có thể là công việc thôi…
Cô hàng xóm cũng có thể có chuyện mà tìm Cố Diễn để tư vấn về pháp luật.
Tuy nhiên thực sự Tề Khê cũng biết lời giải thích này không dùng được, bởi vì chính lúc này, cô gái hàng xóm kia lấy điện thoại di động ra, sau đó bắt đầu mở gì đó, Cố Diễn cong môi rồi châu đầu lại, cùng với đối phương nhìn điện thoại chăm chú, giống như là đang xem video hoặc là âm thanh gì đấy, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bàn chuyện công việc. Vì Tề Khê không nghĩ ra được hỏi ý kiến pháp lý gì lại không chính thức đi vào phòng họp để bàn, cũng không nghĩ được chuyện pháp luật gì mà cần phải dựa vào sát như vậy mà nhìn điện thoại di động.
Ngực Tề Khê thở phì phò, pha lẫn chút lờ mờ oán giận và ghen ghét chua xót, chuyện này là gì chứ, cô căm phẫn nghĩ, mới vừa rồi lúc mình hỏi chuyện trực ban trung tâm trợ giúp pháp lý, Cố Diễn còn tỏ ra lạnh lùng như vậy thậm chí còn không chịu cho mình một chút thời gian nói mấy câu đơn giản, kết quả là cô hàng xóm kia đến tìm một cái, trong giờ làm việc cũng tung tăng đi ra cửa cùng nhau xem điện thoại di động!
Tề Khê thấy hai người chụm đầu sát rạt bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu. Cô cũng không muốn nhìn tiếp nữa mà vội vàng trở về chỗ ngồi.
**
Buổi tối Tề Khê có hẹn ăn cơm với Triệu Y Nhiên.
Hôm nay thật là hiếm hoi Triệu Y Nhiên không phải tăng ca, biểu cảm cực kỳ hưng phấn: “Đúng rồi Tề Khê, nhà mình đã tìm xong rồi, lần sau sẽ mang cậu tới xem qua, nếu không có vấn đề gì thì chúng ra ký hợp đồng thuê ngay, nếu nhanh thì tuần tới là có thể dọn vào ở rồi.”
Đây vốn là chuyện tốt nhưng cũng không thể làm tâm trạng Tề Khê khá lên được, cô “ừ” một tiếng ỉu xìu, nói chuyện với Triệu Y Nhiên một cách tùy tiện như có như không, cô đã định nhịn xuống không nói ra, nhưng cuối cùng Tề Khê vẫn không nhịn được mà lên án hành động đối xử của Cố Diễn với cô và cô gái hàng xóm hoàn toàn bất đồng.
Cố Diễn thậm chí còn không có thời gian mà nói cho cô biết mấy điều cần lưu ý khi đi tư vấn trợ giúp pháp lý, nhưng lại có thời gian chạy ra cửa đứng xem video cùng với cô hàng xóm.
Kết quả là Triệu Y Nhiên nghe xong, không những không lên án theo, mà còn cho Tề Khê một vẻ mặt khinh bỉ: “Cho dù cậu là học sinh giỏi, lúc đương đầu với mấy vụ án cũng thật cơ trí, nhưng về phương diện tình cảm, chỉ cần có chuyện liên quan đến người hay những thứ xung quanh cậu thì cậu thật sự chậm tiêu đó.”
Tề Khê đương nhiên là không chịu nhận, cô không phục nói: “Vậy ngược lại thì cậu giải thích cho mình xem tại sao Cố Diễn lại đối xử với mình như vậy!”
“Không phải trước kia cậu nói với mình là hiện tại mối quan hệ của cậu và cậu ta vẫn bình thường sao? Từ chuyện kia đã nói lên rằng thật sự cậu ta coi cậu là bạn, cho nên ở nhà và ở ngoài đường khác nhau! Cậu tự suy nghĩ một chút xem, cậu ở trước mặt sếp của cậu, nhất định là luôn nơm nớp lo lắng, hận không thể biểu hiện xuất sắc nhất, nhưng mà khi ở nhà thì chắc sẽ hơi thả lỏng một chút.”
Triệu Y Nhiên nói rõ ràng mạch lạc: “Cố Diễn bây giờ xem cậu là bạn, cậu cũng nói rằng, một tay cậu ấy bộn bề nhiều chuyện, hơi bận bịu một chút, cảm thấy rằng mặc dù không có để ý tới cậu, không trả lời cậu, nhất định trong lòng cậu ấy nghĩ rằng hai người dù sao cũng là bạn bè, cũng đã thân quen như vậy, cậu cũng sẽ không so đo; còn đối với cô hàng xóm kia, lúc đó cậu ta vẫn phải giữ phẩm chất khiêm tốn và đàn ông của mình. Huống chi cậu ta quan tâm người khác như vậy, còn tiễn người ta về tới nhà, cậu không cảm thấy đáng ngờ sao?”
Tề Khê hơi mấp máy môi dưới, trong lòng lại thật sự muốn bác bỏ khía cạnh mà Triệu Y Nhiên đề cập.
Nhưng mà Triệu Y Nhiên vẫn kích động như vớ được vàng: “Cậu nói xem, Cố Diễn có thích cô ta không nhỉ? Người ta đối với người mình thích cũng sẽ đối xử khá đặc biệt, thậm chí ở trước mặt đối phương mà làm chính mình tốt hơn, ý muốn cho đối phương thấy mặt hoàn hảo nhất của chính mình, đặc biệt là khi ở bên nhau!”
Triệu Y Nhiên nói tới đây thì hất tóc: “Dù sao thì mình cũng không tưởng tượng được Cố Diễn chủ động quan tâm đến người khác.” Nói đến chỗ này hai mắt cô sáng rỡ nhìn Tề Khê chằm chằm, “Cho nên cô hàng xóm kia trông như thế nào, vẻ ngoài xinh đẹp lắm à? Mình thật sự tò mò không biết Cố Diễn sẽ thích người như thế nào! Cậu có biết từ đầu có bao nhiêu người theo đuổi cậu ta không? Nếu như cậu ta thật sự không còn độc thân, vậy thì từ nay trên thế giới này lại có thể có thêm một đám phụ nữ đau lòng hay không nhỉ …”
May mà Triệu Y Nhiên thật sự có nhiều chủ đề nói không hết chuyện, cô ấy lại nhanh chóng nhảy sang đề tài khác, lại bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất ở toà hình sự của cô ấy, nhưng Tề Khê lại không hề chú ý.
Cô gái hàng xóm đó học cùng trường với Tề Khê và Cố Diễn, mà đúng là Cố Diễn cũng đã nói, ánh trăng sáng của anh mặc dù từ chối anh, nhưng vẫn luôn xuất hiện trước mặt anh, nếu như là cô hàng xóm thì mọi chuyện đã tỏ, dẫu cho là đã tốt nghiệp rồi thì vẫn ở chung một tòa nhà, luôn có thể chạm mặt nhau, chắc là đúng vậy rồi…
Tề Khê cảm thấy cảm xúc của mình tựa như bong bóng acid carbonic ùng ục kia, thật sự giống như bọt khí thoát ra khỏi chiếc lon được niêm kín, trong chớp mắt khi tiếp xúc với không khí bên ngoài, sẽ lần lượt bị phá vỡ.
Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu và xấu hổ, Cố Diễn thật sự đối với cô đặc biệt như vậy sao?
Hay là cô lại một lần nữa tự mình đa tình với Cố Diễn.
Từ lúc đầu nhận được thư tình lại cho rằng người viết thư là Cố Diễn, hiểu lầm người Cố Diễn thích là cô; cho đến giờ sau khi đi làm trong lúc va chạm với công việc ngày thường lại bắt đầu nghi ngờ Cố Diễn thích cô…
Hôm nay nhìn lại, những chuyện này đều giống như chỉ xuất phát từ một phía Tề Khê.
Một trong ba ảo tưởng của đời người chính là phân tích quá mức thái độ của người khác, hiểu lầm người ta thích mình, thậm chí vì chuyện đó mà ngượng ngùng, cuối cùng mới phát hiện ra chỉ một mình mình ngượng ngùng mà thôi.
Cố Diễn là người tốt, cho nên anh mới xóa bỏ hiềm khích trước kìa mà đón nhận một Tề Khê lỗi lầm; bởi vì anh chưa bao giờ ghen ghét người tài, cho nên trong công việc chưa bao giờ giấu giếm mà tình nguyện giúp đỡ; bởi vì phẩm hạnh anh nghiêm chỉnh hiền lành, cho nên lúc Tề Khê gặp nguy hiểm mới tới giúp…
Có lẽ những chuyện này chẳng phải là đối xử đặc biệt. Mà chỉ bởi vì anh là người tốt?
Tới chuyện tim đập nhanh, cho dù là cô, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể không tiếp xúc tay chân với người khác phái, có thể cũng chỉ căng thẳng bình thường, vì vậy mà tim mới đập mạnh.
Chuyện này cũng giống như hiệu ứng qua cầu treo vậy, “Khi một người thấp tha thấp thỏm lúc băng qua cầu treo sẽ không kìm chế mà tim đập nhanh hơn. Nếu như thời điểm đó ngẫu nhiên gặp một người khác, anh ta thậm chí có thể bối rối mà cho tưởng rằng đối phương khiến cho tim mình rung động mà sinh ra phản ứng sinh lý, cuối cùng khiến cho sự sợ hãi thấp tha thấp thỏm bị lẫn lộn thành bỗng dưng nảy sinh tình yêu.”
Cố Diễn có phải như vậy hay không?
Tê Khê cố gắng lắc lắc đầu, cảm thấy rằng dạo gần đây cô hơi rảnh rỗi, cho nên suy nghĩ cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm, còn có dư thời gian mà suy nghĩ tới những chuyện lộn xộn này à. Để phá hủy toàn bộ khả năng loại chuyện này có thể xảy ra lần nữa, cô quyết định tìm cho mình chuyện để làm, đầu tiên là tìm hiểu công việc tư vấn pháp lý sắp tới vào ngày mai.
**
Nhắc tới mai sẽ là lần đầu tiên đi trực ban trung tâm trợ giúp pháp lý, nhưng lại không thể khơi dậy sự kích động của Tề Khê, lúc quay lại nhà Cố Tuyết Hàm, cảm xúc của cô còn hơi kém.
Mặc dù không có lịch trình công tác, nhưng mà nghe Cố Diễn nói tối nay Cố Tuyết Hàm lại tạm thời không có nhà, cho nên trong nhà Cố Tuyết Hàm tối nay lại chỉ có một mình Tề Khê.
Cố Diễn hôm nay có lẽ là ở lại tăng ca bận rộn lo chuyện hồ sơ, cho tới khi Tề Khê tắt đèn đi ngủ cũng không nhìn thấy đèn ở trong nhà bên cạnh sáng lên.
Không hiểu vì sao mà Tề Khê lại hơi khó ngủ, ở trên giường xoay qua xoay lại hết nửa ngày, lật cho tới khi đói bụng, Tề Khê cũng không buồn ngủ nữa, cho nên quyết định ngồi dậy nấu đồ ăn đêm.
Lúc Cố Diễn trở về là lúc Tề Khê vừa mới nấu xong món mì trứng.
Tề Khê nghe thấy tiếng động ở phía cửa đối diện thì chạy tới ngay, cô nấu mỳ hơi nhiều hơn dự định, nếu như Cố Diễn đói thì cô có thể mời anh ăn khuya.
Chẳng qua là do vừa mới trải qua chuyện tên côn đồ kia vẫn chưa hoàn hồn, để đảm bảo ngộ nhỡ, Tề Khê vẫn không mở cửa trước mà nhìn vào mắt mèo để xác nhận trước.
Đúng là Cố Diễn.
Nhưng mà đi theo sau lưng anh còn có một cô gái, chính là người chào hỏi Cố Diễn trong thang máy lần trước, là cô gái hàng xóm hồi chiều vừa mới bạo gan chạy tới công ty luật tìm Cố Diễn.
May mà cô không mở cửa, nếu không thì chẳng phải rất khó xử sao.
Bàn tay Tề Khê vốn đặt ở nắm cửa dần thả lỏng, cô biết rằng không nên nhìn, nhưng mà vẫn cứ không kìm chế được.
Cô nhìn thấy Cố Diễn để đối phương đứng chờ ở cửa, sau đó vào nhà để văn kiện tài liệu xuống, rồi mới từ trong nhà đi ra một lần nữa, nhỏ giọng nói với cô gái gì đó rồi cùng đi theo cô ấy.
Cho dù có suy đoán nhiều đi nữa nhưng cuối cùng cũng không có bằng chứng, hôm nay được tận mắt nhìn thấy cảnh này, Tề Khê bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng váng, đã trễ như vậy Cố Diễn còn muốn đi theo cô ấy đi đâu?
Cô không muốn thừa nhận câu trả lời dường như đã rất rõ ràng.
Tề Khê chậm chạp đi về nhà bếp, bỗng nhiên cảm thấy thức ăn đêm vừa mới nấu xong không còn thơm ngon nữa, cô cũng không còn đói bụng chút nào nữa.
Cô chao đảo đi đến phòng khách, bỗng không biết làm sao mà theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầm nhìn của nhà Cố Tuyết Hàm rất tốt, có thể nhìn thấy đường đi qua cổng tiểu khu, nhìn xa hơn một chút có thể thấy tình hình trên đường, Ở đây là khu thương mại, xung quanh đều có phương tiện phối hợp đầy đủ, có không ít khu CBD (*) và khách sạn cao cấp, nhưng lại có ưu thế yên tĩnh giữa nhịp sống sầm uất.
(*) CBD: central business district: khu phố trung tâm thương mại
Vào lúc này, ngoài cửa sổ là màn đêm yên tĩnh, trên đường đã thưa thớt không còn nhiều người đi bộ, vậy nên khi Cố Diễn cùng với cô hàng xóm xuất hiện, khiến cho cô bỗng dưng không thể không để ý.
Tề Khê không ngờ rằng đứng ở cửa sổ cũng có thể thấy hai người đi ra hành lang. Cô thực sự có hơi khó chịu, nhưng mà vẫn cố chấp đứng ngay cửa sổ nhìn xuống dưới —------
Cố Diễn có hơi gấp gáp, cho nên sải bước hơi lớn, đi theo sau lưng anh là cô hàng xóm không thể không chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp anh, đi nửa đường Cố Diễn vẫn không quay đầu lại, hai người một trước một sau đi ra cửa tiểu khu, biến thành mỗi lúc một nhỏ, cũng cách Tề Khê mỗi lúc một xa.
Sau khi Tề Khê nhìn bóng Cố Diễn nhỏ dần dọc theo con đường bên ngoài tiểu khu, đi về phía khách sạn năm sau cao cấp cách đó không xa.
Cố Diễn đi vào cùng với cô gái hàng xóm.
Hơn nữa đêm như thế hai người cùng đi vào khách sạn, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, dường như không cần nói cũng biết.
Tề Khê bỗng nhiên không nghĩ gì mà nhìn chăm chăm vào cửa khách sạn. Bởi rằng cô tự cảm thấy có hơi buồn cười.
Cô đến cùng vẫn còn mong chờ gì chứ?
Cô dường như cũng không có tư cách mà mong đợi cái gì.
Giống như bất cứ câu chuyện đầu voi đuôi chuột vậy, lúc Tề Khê cuối cùng cũng nhận ra rằng mình hơi hơi thích Cố Diễn, câu chuyện đã đến hồi cuối, mọi chuyện đã kết thúc.
Cố Diễn cũng không đối đãi đặc biệt với Tề Khê, cũng không hề thích cô.
Anh có thích con gái, bây giờ mới nhận ra, qua manh mối kia, cô gái hàng xóm đó chính là ánh trăng sáng mà anh vẫn luôn thương nhớ_______ học cùng trường cho nên sẽ xuất hiện ở thư viện, nên Cố Diễn mới tới thư viện vì cô ấy; bởi vì là hàng xóm, cho nên sau khi tốt nghiệp mới có thể lởn vởn trước mặt Cố Diễn, khiến cho Cố Diễn mỗi khi muốn buông tay lại không thể không quay đầu.
Có điều Cố Diễn nói tình tình cô ta không tốt, ngày hôm đó ấn tượng đầu tiên của Tề Khê với đối phương ở trong thang máy lại hoàn toàn trái ngược.
Tề Khê suy nghĩ đến bức bối, có lẽ đây chính là bản lĩnh của nữ cặn bã! Vẻ ngoài thì dịu dàng như nước, nhưng thật ra lại giỏi thao túng lòng người? Đối với đàn ông mà nói, người phụ nữ đối xử tốt với bọn họ lại không bằng người giày vò bọn họ đau khổ tới mức khắc cốt ghi tâm?
Tất nhiên là từ phía Cố Diễn mà nói, anh đã trải qua bao khó khăn, cuối cùng mới có thể ở bên cạnh người con gái mà anh thích, lại còn tiến quân thần tốc tới mức đi thuê phòng, cho dù như thế nào thì Tề Khê cũng vui thay cho anh.
Có lẽ Tề Khê cảm thấy chính mình như bà mẹ kế ác độc của công chúa Bạch Tuyết, cô vốn định cố gắng mỉm cười trong gương, nhưng chỉ nở một nụ cười công nghiệp giả dối một chút rồi biến mất.
Cmn chứ vui thay cho Cố Diễn.
Một chút cũng không vui có được không.
—--------------
[Vở kịch nhỏ]
Tề Khê: Tủi thân
Cố Diễn: Bực bội
Tề Khê:? Cậu bực bội chuyện gì chứ?
Cố Diễn: Cậu tủi thân cho nên tôi bực bội.