- Trang chủ
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 225: Bạch Diễm bị cắn nuốt
Tác giả: Mộ Hi Ngôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Mẹ nắm lấy tay con!” Bạch Diễm không bay ra theo lực lượng tôi ném hắn đi, ngược lại là nắm chặt tay của ta, muốn đem ta hướng lên trên kéo lên đi.
Sức lực của hắn tất nhiên là lớn hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, nhưng lực hút dưới chân tôi kia càng hút mạnh lớn hơn nữa. Bạch Diễm kéo không những không có nửa điểm hiệu quả, ngược lại còn lún xuống theo tôi.
“Bạch Diễm buông tay!” Tôi vội nói.
Tiểu gia hỏa lại cực kỳ quật cường: “Không cần! Con phải nắm chặt mụ mụ! Mrj nắm chặt con! Mẹ không cần buông tay nha!” Thật là hài tử quật cường giống y cha hắn.
“Ba ba!” Đang nghĩ tới Mặc Hàn, Bạch Diễm thấy tốc độ tôi lún xuống không ngừng nhanh, hắn không kéo được tôi, vội cầu cứu Mặc Hàn.
Mặc Hàn thấy tình thế không ổn, súc lực đánh đuổi Quân Chi ra xa, phi thân trở lại bên người chúng tôi, ôm chặt eo tôi, dùng sức kéo tôi lên trên, mang tôi rời khỏi nơi đó.
Nhưng mà, mới rơi xuống một tầng mây, dưới chân tôi lại chìm xuống, Mặc Hàn vội vàng mang theo tôi bay lên, duy trì khoảng cách với tầng mây.
“Mây ăn người……” Bạch Diễm ngạc nhiên nói.
Mặc Hàn nhìn chằm chằm tầng mây lôi kia đánh giá một lát, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Là Hoàng Ngạo Tình.” Trường kiếm trong tay hắn chém vài đường, đánh = một đợt pháp lực vào bên trong tầng mây lôi quang.
Thoáng chốc, một con tiểu phượng hoàng màu ngân bạch ở cách đó không xa chạy trốn, vừa lúc là tiểu Bàn Phượng lúc trước tôi nhìn thấy kia!
Hoàng Ngạo Tình muốn làm gì?
Lúc tôi vừa mới chìm xuống, cảm giác có thứ gì đó ở trong cơ thể trôi đi. Vừa không phải là sinh mệnh lực lúc trước Hồng Hoang muốn, cũng không phải pháp lực trong tâm đầu huyết, là một thứ rất kỳ quái.
“Mẹ.” Bạch Diễm bỗng nhiên túm ống tay áo tôi: “Về sau mẹ phải theo sát con!”
“Vì sao? Sợ mẹ có nguy hiểm sao?” Bạch Diễm của nhà chúng tôi chính là hiểu chuyện như vậy.
Bạch Diễm bĩu môi gật đầu, lại nói: “Về sau mẹ khẳng định sẽ rất xui xẻo! Chỉ có đi theo bên người đứa trẻ may mắn như con, mới có thể khiến mẹ mất đi khí vận bổ sung trở về!”
Tôi với Mặc Hàn đều sửng sốt.
Khí vận của tôi, nói như thế nào đây, tôi cảm thấy đời này có thể gặp được Mặc Hàn, có thể có đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện như Bạch Diễm, đã có thể coi như là cực tốt rồi.
Sao Bạch Diễm lại nói vận khí của tôi không tốt? Hơn nữa, sao bây giờ mới nói?
Tôi nhớ tới trước kia hắn có thể nhìn thấy khí vận của Lục Linh Vũ bị Cơ Tử Đồng rút đi, vội hỏi nói: “Khí vận của mẹ là có biến hóa từ khi nào?”
“Mới vừa rồi.” Bạch Diễm nói xong nhào vào trong lòng Mặc Hàn: “Ba ba, chúng ta đi báo thù cho mẹ được không? Tiểu phượng hoàng kia trộm đi khí vận của mẹ!”
“Được!” Mặc Hàn vững vàng tức giận đáp ứng.
Bạch Diễm nhìn về phía tiểu Bàn Phượng rời đi, đã không tìm thấy hơi thở của Bàn Phượng, có chút mất mát.
Quỷ khí của Mặc Hàn đuổi theo phía tiểu Bàn Phượng biến mất, Quân Chi vội vàng trở về, lại ngăn cản những quỷ khí đó một lần nữa.
“Bạch Diễm, chăm sóc cho mẹ.” Mặc Hàn thả Bạch Diễm lại trong lòng tôi, chính mình rút kiếm xông về phía Quân Chi.
Tôi thả ra pháp lực đi tìm tiểu Bàn Phượng kia.
Kia hẳn chỉ là một thật thể cuả Hoàng Ngạo Tình sinh thời dùng pháp lực hoặc là pháp bảo gì đó ngưng tụ mà thành, tôi có thể tìm được một chút tung tích của phượng hoàng ở gần đây, lại không tìm thấy vị trí cụ thể, đoán chừng là có thể che giấu hơi thở của mình.
Bạch Diễm cũng vậy, nhưng đồ vật hắn có thể nhìn không giống tôi. Không trong chốc lát, đã chỉ vào một chỗ nói với tôi: “Mẹ ở nơi đó! Nơi đó có khí vận của mẹ!”
Hắn sợ tiểu phượng hoàng chạy, vội bay qua, tôi cũng vội vàng đuổi theo. Lại không nghĩ rằng mới bước ra nửa bước đầu tiên, dưới chân trống rỗng ngã xuống một cái, rơi vào lôi điện phía dưới.
Bạch Diễm vội vàng trở về, nâng tôi dậy, bộ dáng tiểu đại nhân dạy dỗ tôi: “Mẹ, cẩn thận một chút, hiện tại mẹ rất xui xẻo!”
Đã nhìn ra…
Bạch Diễm sợ tôi lại xui xẻo, dựa vào trên lưng tôi, đền bù khí vận của tôi không đủ. Tôi dựa theo nơi hắn nói đuổi theo, cảm nhận được hơi thở phượng hoàng kia trở lên nồng đậm.
Từng tầng mây đen chặn tầm mắt của tôi, tôi hóa ra trường kiếm, súc đủ kiếm thế chém về phía chỗ phượng hoàng kia.
Tầng mây bị đánh tan, lộ ra tiểu phượng hoàng bên trong, nhưng mà, lần này nó lại không trốn, ngược lại là bay về phía chúng tôi.
Tôi vội vàng vung kiếm ứng đối công kích của nó, Bạch Diễm tức giận phượng hoàng này trộm khí vận của tôi còn tới công kích tôi, giơ ma trơi từ trên lưng tôi nhảy dựng lên, đập ma trơi ở trên mặt phượng hoàng kia.
Đồng thời, tôi giơ cao kiếm lên đang muốn tấn công phượng hoàng kia, eo già lại ca băng xoay một chút, lăng là làm ta hơn nửa ngày không có thể hoãn lại đây.
“Mẹ…” Bạch Diễm vội trở lại bên người tôi: “Mẹ có nặng lắm không?”
“Không sao… Chỉ là không cẩn thận vọt đến eo…” Tôi cắn răng chịu đựng đau nhức kia, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
Ngày thường lăn giường mật độ cao với Mặc Hàn như vậy, eo già đều chịu đựng được. Lúc này ở cống ngầm phiên thuyền, thật là người xui xẻo uống nước lạnh cũng đều dắt kẽ răng!
“Mẹ, lúc con không ở đây, mẹ không cần lộn xộn…” Bạch Diễm bĩu môi.
Tôi bất đắc dĩ: “Mẹ sẽ cố gắng…”
Bạch Diễm quay đầu đi, ánh mắt sáng lên: “Mẹ, tiểu phượng hoàng còn ở đây!” Tôi vội theo tầm mắt hắn nhìn lại, quả nhiên, tiểu Bàn Phượng kia cũng không thừa dịp tôi xui xẻo vặn đến eo mà rời đi, ngược lại ở bay xung quanh chúng tôi.
“Mẹ, nó đang làm gì?” Bạch Diễm mê mang hỏi tôi.
Tôi cũng không biết, chỉ là cảm giác kỳ quái, theo bản năng ôm sát Bạch Diễm.
Mặc Hàn và Quân Chi còn đánh đến khó phân, nơi này là hang ổ của Hồng Hoang, trên cơ bản thực lực của Hồng Hoang có thể lấy ra toàn bộ, còn cuốn lấy Mặc Hàn.
“Bạch Diễm, chúng ta đi ra ngoài.” Tôi nói, không biết địch nhân có tính toán gì không, tốt nhất tự bảo vệ mình thủ đoạn chính là đối nghịch với kẻ thù.
Bạch Diễm gật đầu tỏ vẻ sáng tỏ, tôi dùng linh lực phá vỡ vòng tròn màu ngân bạch tiểu Bàn Phượng vây xung quanh chúng tôi hình thành kia.
Đang muốn nhảy ra khỏi vòng kia, bỗng nhiên cảm giác bên trong có thứ gì đó chảy vào trong cơ thể tôi.
“Khí vận của mẹ đã trở lại một chút!” Bạch Diễm kinh hô.
Tôi chợt ngừng lại, quan sát kỹ lưỡng vòng sáng màu ngân bạch đang dần dần khôi phục kia, đánh vỡ vòng kia lần nữa, lại là một tia khí vận chảy vào trong cơ thể tôi!
Tôi hiểu rồi!
Tiểu phượng hoàng nào có không đi, nó là muốn nhân cơ hội hấp thu khí vận còn thừa của tôi!
Nghĩ thấu lời này, tôi vội vàng hóa toàn bộ linh lực thành mảnh nhỏ thật nhỏ bay tới vòng sáng kia. Hấp thụ ở trên, chờ toàn bộ bên trên đều là linh lực của tôi, lòng tôi vừa động, tất cả linh lực đồng thời công kích vòng sáng kia.
Trong nháy mắt, từng tia khí vận nhanh chảy vào trong cơ thể tôi, Bạch Diễm đều không nhịn được vui vẻ vỗ tay: “Khí vận của mẹ đều đã trở lại! Phượng hoàng hư! Tức chết ngươi! Tức chết ngươi! Lêu lêu lêu…”
Hắn làm mặt quỷ từ trên lưng tôi bay lên, một chân đá về phía tiểu Bàn Phượng. Nhưng mà, Bàn Phượng lại không bị Bạch Diễm đá bay, mà hút hắn chân vào trong cơ thể.
“Bạch Diễm!” Tôi ý thức được mọi chuyện không ổn vội vàng nắm chặt tay Bạch Diễm, kéo hắn ra bên ngoài, nhưng lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hắn không bị hút vào mau như vậy.
“Mặc Hàn! Mặc Hàn anh mau tới đây!” Lực hút này có lực độ giống vừa mới hút khí vận của tôi như đúc, không khỏi làm tôi càng thêm lo lắng.
Mặc Hàn nghe được giọng nói của tôi, bỏ qua Quân Chi vội vàng trở lại, thấy thế, hắn muốn đi công kích tiểu Bàn Phượng kia trước tiên.
Quỷ hỏa màu lam dừng ở trên người tiểu Bàn Phượng, lại bị tia chớp màu bạc trên người tiểu Bàn Phượng chặn lại.
Mặc Hàn vừa kéo Bạch Diễm ra phía sau với tôi, Quân Chi đã tới rồi, hắn lại không thể không bỏ ra một tay tới ứng đối công kích của Quân Chi.
Bị chúng tôi kéo như vậy đương nhiên sẽ đau, Bạch Diễm nhịn đã lâu, vẫn không nhịn được nữa, nháy nước mắt nói với tôi: “Mẹ… Đau…”
“Cố chịu một chút sẽ tốt thôi, không thể bị hút vào trong!” Tôi vội trấn an hắn, lại phát hiện cơ thể Mặc Hàn dần dần trong suốt: “Mặc Hàn!”
“Không sao.” Mặc Hàn chặn ngang tôi còn muốn dò hỏi tình huống: “Trước cứu Bạch Diễm ra quan trọng hơn.”
Mặc Hàn nói với tôi, Quân Chi công kích lại không ngừng nghỉ. Hắn đánh Mặc Hàn một chưởng vào khoảng không, thuận thế tấn công về phía tôi.
Mặc Hàn đã không kịp đẩy hắn ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chắn ở trước người tôi thay tôi nhận một cái tát kia.
“Mặc Hàn!”
“Ba ba!”
Cơ thể của hắn bởi vì bị một chưởng kia đánh ngã ở trên người tôi lần đầu tiên để tôi biết người đàn ông ở bên người tôi này cái gì cũng đều không sợ cũng dễ dàng bị thương như vậy.
Toi đỡ lấy hắn, dùng pháp lực đá văng Quân Chi bị Hồng Hoang khống chế ra, vội muốn độ pháp lực của mình cho Mặc Hàn, lại bị hắn ngăn cản: “Vi phu không sao, cứu Bạch Diễm trước quan trọng hơn.”
Từ Động Thiên Phúc Địa đến đây, thương thế của hắn vẫn luôn không khôi phục, sao có thể không có việc gì!
Nhưng hắn luyến tiếc pháp lực của tôi bị xói mòn, tôi cũng không thể mạnh mẽ bại bởi hắn, chỉ có thể vừa đề phòng Hồng Hoang lại đây, vừa đi nắm chặt lấy cơ thể của Bạch Diễm.
Nhưng mà, rất nhanh Quân Chi lại ngóc đầu trở lại, Mặc Hàn vừa phải đối phó tiểu Bàn Phượng hình thành lốc xoáy kia, vừa còn phải đối phó Quân Chi, thương thế trên người càng thêm nghiêm trọng.
“Ba ba… Mẹ… Con có thể biến mất hay không…” Bạch Diễm sợ hãi hỏi tôi.'
“Sẽ không! Ba mẹ sẽ cứu con ra!” Tôi vội nói.
Mặc Hàn cũng nói: “Đừng nói linh tinh!”
Bạch Diễm