- Trang chủ
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 194: Tru Tiên Trận
Tác giả: Mộ Hi Ngôn
“Minh Hậu…” Mỹ phụ không thể tin tưởng, hai chân mềm nhũn, cũng ngã xuống mặt đất.
Tề Thiên ôm Bạch Diễm, chọn một linh quả trên bàn thấp gặm.
Mặc Hàn lại lên tiếng lần nữa: “Tự mình lấy đồ vật ra.”
Lão nhân chỉ phải gật đầu, Tề Thiên nhìn không khỏi cười: “Yên tâm, sẽ không bạc đãi các ngươi, đừng khóc lóc!”
“Vâng…” Lão nhân đồng ý một cách không tình nguyện, ông tháo khối ngọc kia từ trên cổ xuống.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy ngọc kia cho tôi cảm giác, không giống với mảnh lúc trước thông qua Thủy Kính nhìn thấy.
Lúc trước ở trong Thủy Kính, tôi không thể cảm nhận được bất kì hơi thở gì của miếng ngọc kia, chỉ là nhìn bằng đôi mắt.
Hiện tại, ngọc kia lộ ra một hơi thở kỳ quái, tuy rất nhạt, nhưng tôi biết tôi cảm giác không sai.
Chẳng lẽ lão nhân luyến tiếc ngọc, làm tay chân gì đó?
Nghĩ đến đây, tôi vội muốn kêu dừng, còn chưa kịp nói, cái tay tiện kia của Tề Thiên đã nhận ngọc trước một bước.
Nháy mắt, mảnh ngọc phát ra ánh sáng.
Tề Thiên nhíu mày, phất tay đánh tan ánh sáng kia.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại không ngờ ánh sáng phát ra kia cũng không biến mất, mà là vây quanh Bạch Diễm.
Bạch Diễm chán ghét hất những ánh sáng đó ra, quỷ khí sắc bén của Mặc Hàn tấn công tới, lại đánh tan những ánh sáng đó lần nữa, tôi nhanh chóng đi lên bế Bạch Diễm.
Tề Thiên thấy chúng tôi không có việc gì, tiến lên xách cổ áo lão nhân kia, trực tiếp ném ông ta lên trên tường: “Động tay chân gì!”
“Ta……”
Ông ta mới mở miệng, dưới chân tôi và Bạch Diễm bỗng nhiên xuất hiện một trận pháp.
Mặc Hàn ôm eo tôi lập tức muốn dẫn chúng tôi ra ngoài, lại không ngờ đụng phải một bức tường vô hình.
Trận pháp màu trắng dưới chân lưu chuyển dần biến thành đỏ như máu, sắc mặt Mặc Hàn khẽ biến, bảo bảo ôm cổ toi không thoải mái vặn vẹo: “Mẹ, con lạnh.”
Hắn sinh ra là quỷ thai, sao có thể lạnh?
Lòng tôi nói không ổn, Mặc Hàn đang chuyên tâm phá trận, nghe được Bạch Diễm nói, vội xoay người lại truyền pháp lực cho hắn.
“Đây là trận pháp gì?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Sắc mặt hắn khó coi, Tề Thiên cũng bị vây ở bên trong một trận pháp giống vậy.
“Tru Tiên Trận…” Giọng nói của hắn vừa mừng vừa sợ: “Lại là Tru Tiên Trận! Lãnh Mặc Hàn, Tru Tiên Trận!”
“Ta biết!” Mặc Hàn bực bội trả lời hắn một câu, quan tâm hỏi tôi: “Nàng lạnh không?”
Tôi lắc đầu, tôi không chỉ có không lạnh, còn có chút nóng.
Nhìn vẻ mặt của Mặc Hàn như vậy, Tru Tiên Trận hẳn là đồ vật rất lợi hại…
Tru tiên tru tiên… Tru chính là tu vi quỷ thần như Mặc Hàn sao…
Tôi không khỏi ôm chặt Bạch Diễm: “Còn lạnh không?”
Hắn gật đầu, thấy tôi lo lắng, trấn an nói: “Mẹ, cũng không phải rất lạnh, con có thể chịu.”
Nhưng theo lý quỷ thai là không có khả năng cảm nhận được rét lạnh!
Mặc Hàn lại chuyên tâm phá trận lần nữa, Tề Thiên lại rất kích động đánh giá trận pháp dưới chân hắn.
Lão nhân vừa rồi kia cong môi lên cười lạnh, dẫn theo mỹ phụ ngạc nhiên lùi ra bên ngoài, tôi vội gọi bọn họ lại: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lão nhân dừng lại, tôi vội hỏi nói: “Tru Tiên Trận này là chuyện như thế nào?”
“Đương nhiên là chuẩn bị riêng cho các ngươi!” Lão nhân cười dữ tợn, thoáng nhìn Mặc Hàn và Tề Thiên, lại cười: “Chờ các ngươi chết, toàn bộ pháp bảo trên người các ngươi đều là của ta! Ha ha ha ha…”
Đáng chết!
Tề Thiên lại cười lạnh một tiếng: “Ta vẫn tò mò với Tru Tiên Trận của ngươi ở nơi nào hơn? Trận pháp có thể vây khốn ta và Lãnh Mặc Hàn, tu vi của ngươi không đủ để khởi động! Huống chi, Tru Tiên Trận sớm đã thất truyền nhiều năm, ta đều không tìm thấy, sao ngươi có thể có!”
Hắn còn có Nặc Tung Linh Ngọc!
Đúng rồi! Ngọc!
“Tề Thiên, ngọc đâu!” Cái này chính là mục đích chuyến này của chúng tôi, không thể mất.
Tề Thiên buông tay, miếng ngọc kia ở lòng bàn tay của hắn cũng đã vỡ thành hai nửa.
Thứ này vô dụng với hắn, hắn và Thiên Đạo Hồng Hoang thuộc về một giao diện, cho dù che giấu hơi thở của mình, Hồng Hoang vẫn có thể tìm được hắn.
Cũng là vì như vậy, tôi và Mặc Hàn mới yên tâm để hắn ở đây tìm Nặc Tung Linh Ngọc.
Ngọc kia hoàn toàn biến thành một cục đá bình thường, tôi cảm giác trước mắt tối sầm lại: “Tại sao lại như vậy?”
Kia chính là hy vọng của Bạch Diễm!
Tề Thiên vô tội gãi cái ót: “Đồng Đồng, cái này thật sự không phải lỗi của ta, phu thê các ngươi vừa mới vội vàng đi bảo vệ Bạch Diễm, ngọc này đã tự nát, thật sự không phải ta bóp nát!”
“Mau phá trận!” Tôi lườm hắn, cũng không biết vì sao, một chút hắn cũng đều không vội. Ngược lại là Mặc Hàn, tay không ngừng bố trí phá trận.
TềThiên không để ý: “Dù sao trận pháp này giết không được ta, ta gấp cái gì! Đồng Đồng ngươi yên tâm, cũng không giết được Lãnh Mặc Hàn.”
Vậy Mặc Hàn vì sao sẽ gấp như vậy?
Tôi đột nhiên nghe thấy được một tiếng sấm, lúc này nửa câu còn lại kia của Tề Thiên cũng nói ra: “Nhưng có thể đối phó ngươi và Bạch Diễm…”
“Bọn họ giao cho ngươi.” Mặc Hàn nói với Thiên Đạo: “Nếu ở lại, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Hồng Hoang!”
“Xem như ngươi lợi hại!” Tề Thiên mắng một tiếng, lập tức ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt điều tức.
Một hơi thở từ thân thể hắn bay lên, rồi lại bị cái gì đó chặn lại, cấm chế trận pháp và hơi thở của Tề Thiên chống nhau, làm cả gian nhà đều bị chấn động.
Bạch Diễm ôm cổ tôi chặt hơn nữa: “Mẹ… Vẫn rất lạnh… Thật lạnh…”
Tôi vội độ pháp lực cho hắn chống lạnh, đồng thời huyết mạch cả người mình lại như đều bị dung nham nóng cháy rót vào.
Nhất định là Tru Tiên Trận giở trò quỷ!
“Dùng pháp lực hộ thể, đừng nghĩ cái khác!” Mặc Hàn lại nhắc nhở nói.
Tôi và Bạch Diễm làm theo, nhiệt độ dung nham trên người kia không tăng lên nữa, nhưng cũng không giảm xuống.
Tề Thiên đồng thời phá tan cấm chế trận pháp, về lại bên trong bản thể Thiên Đạo.
Lão nhân kia vốn đang dẫn người ở bên ngoài xem, Tề Thiên đánh xuống một đạo thiên phạt lôi, lập tức tước đi hơn phân nửa tu vi của ông ta.
Đệ tử xung quanh rối rít kinh hãi, Tề Thiên trốn phòng tiếp khách chỗ chúng tôi, điên cuồng đánh thiên phạt lôi xuống Thịnh Nguyệt Môn.
Dưới chân tôi dần bốc cháy lên lửa lớn, ngọn lửa kia trực tiếp có thể bỏng rát hồn phách tôi, tôi vội đặt Bạch Diễm đến bên người Mặc Hàn, ngọn lửa lại theo hắn đến chỗ của Mặc Hàn.
Mặc Hàn lập tức kéo tay của tôi lại, làm quỷ khí hộ thể cho tôi: “Ôm Bạch Diễm, Tru Tiên Trận thay đổi liên tục, nhất định không thể hoảng sợ!”
Tôi gật đầu, lại dùng pháp lực hộ thể lần nữa, cũng tạo ra một kết giới bảo vệ tôi và Bạch Diễm.
“Còn lạnh không?” Tôi hỏi Bạch Diễm, nếu không có pháp lực hộ thể, tôi sẽ nhanh bị nướng chín.
Bạch Diễm lại gật đầu: “Lạnh… Mẹ, có thật nhiều thật nhiều tuyết…”
Tuyết?
Sao cái gì tôi cũng đều không nhìn thấy?
Chẳng lẽ tôi và Bạch Diễm nhìn thấy không giống nhau?
Nhìn môi hắn đều bị đông lạnh thành màu tím, tôi lại hỏi: “Vậy kết giới của mẹ có thể ngăn cản gió tuyết không?”
Hắn lại gật đầu.
Tôi nhìn chằm chằm biển lửa dưới chân, phát hiện chỗ chúng tôi chỉ có một mảnh biển lửa dung nham nứt toạc ở cách đó không xa, là sàn nhà gỗ của phòng tiếp khách Thịnh Nguyệt Môn.
Nhìn quần áo của tôi, biển lửa kia đột nhiên bùng lên, tôi không phản ứng kịp đã bị đốt cháy, nhưng quần áo tôi lại hoàn hảo không sao.
Bộ quần áo này là lúc trước mua ở chợ bình thường, cũng không phải là pháp bảo Mặc Hàn luyện, không có thuộc tính nước lửa không xâm phạm được.
Chẳng lẽ nói, biển lửa chỗ tôi thấy và gió tuyết chỗ Bạch Diễm thấy, là trực tiếp triển khai công kích với ý thức chúng tôi?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nhắm mắt tiến vào thức hải, quả nhiên, trong thức hải của tôi là một mảnh biển lửa!
“Linh Lung!” Tôi hét một tiếng, phượng hoàng màu ngân bạch trong bóng đêm bay tới, tôi chỉ vào biển lửa kia ra lệnh nói: “Lấy hỏa công hỏa, đốt lửa rừng này ra khỏi thức hải cho ta!”
Linh Lung lên tiếng giương cánh bay vào không trung, trong miệng phun ra lôi hỏa màu trắng, vây quanh những lửa rừng màu cam hồng đó, đám lửa không ngừng co rút thu nhỏ lại.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau khi giao cho Linh Lung nơi này mới rời khỏi thức hải.
“Bạch Diễm? Bạch Diễm! Đừng ngủ! Không thể ngủ!!” Tôi lay Bạch Diễm ghé vào đầu vai tôi ngủ, khuôn mặt nhỏ của hắn đều bị đông lạnh đến đỏ.
“Bạch Diễm, con nghe mẹ nói, bão tuyết ở thức hải của con, con tiến vào thức hải, dùng ma trơi vây toàn bộ bão tuyết lại, sau đó không ngừng thu nhỏ bão tuyết với Tiểu Hắc, nhớ kỹ, không thể ngủ! Tuyệt đối không thể ngủ! Nếu không thể giải quyết, con nhất định phải ra nói cho mẹ sớm một chút!”
Tôi độ chút pháp lực cho Bạch Diễm, hắn mạnh mẽ đỡ tinh thần tiến vào thức hải của mình.
Hắn nhắm hai mắt lại ngả vào đầu vai tôi, tôi càng thêm lo lắng, Mặc Hàn còn đang phá trận, Tề Thiên ngoài phòng còn đang gây rối.
Hắn thu khí vận của các đệ tử Thịnh Nguyệt Môn lại, hủy diệt tất cả tu vi của bọn họ.
Lão nhân tính kế chúng tôi kia đã bị hắn vây ở trong lôi điện.
Đột nhiên, một đạo pháp lực mạnh mẽ đánh tan vài đạo thiên phạt lôi của Tề Thiên.
Bởi vì đều là tu sĩ tu vi giống nhau, uy lực thiên phạt lôi của Tề Thiên đều không lớn, lập tức bị pháp lực kia phá một nửa.
“Ha ha ha ha…”
Một tiếng cười cuồng ngạo từ ngoài phòng truyền đến từ xa tới gần, tôi nghe được lão nhân kia hét lớn với bên kia như gặp được cứu tinh: “Linh chủ cứu ta!”
Một bóng dáng từ phương xa nhanh chóng di động đến đất trống trước phòng tiếp khách, là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Lão nhân nhìn thấy hắn, lệ nóng doanh tròng muốn đi qua: “Linh chủ… Ngài phân phó… Ta đều làm xong rồi… Nhưng tu vi của ta, tu vi…”
Nhắc tới việc này, ông ta vô cùng bi phẫn.
Linh chủ nhìn ông ta, giơ tay vô tình hất cánh tay lão nhân muốn cầm tay hắn kia, ném lão nhân ra ngoài thật xa.
Lão nhân kia đập vào phía trên khung cửa Thịnh Nguyệt Môn, đập vào phun ra một búng máu lớn xuống mặt đất, mở to hai mắt nhìn chết không nhắm mắt.
“Phế vật!” Linh chủ lạnh lùng nói.
Hắn nhìn về phía chúng tôi, đi hai bước vào trong phòng, nhìn thấy Mặc Hàn đang phá trận, cười đắc ý: “Lãnh Mặc Hàn, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay.”
“Hừ, Linh Nam Thiên.” Mặc Hàn nhìn hắn, đã hiểu rõ mọi việc.
Linh Nam Thiên giơ tay tụ một đoàn pháp lực, vung tay áo đánh vào phòng tiếp khách.
Xà ngang bị đánh gãy, nóc nhà trên đầu lập tức sụp đổ
Mắt thấy sẽ phải rơi xuống chỗ tôi và Bạch Diễm, Mặc Hàn đành phải từ bỏ trận đã bố trí hơn phân nửa, ra tay hất những ngói vỡ kia ra, đá văng mấy xà nhà bị đứt gãy.
Chúng tôi không có chuyện gì, Linh Nam Thiên lại cười làm càn: “Ha ha ha ha ha, Lãnh Mặc Hàn, không nghĩ tới ngươi loại quỷ không có tâm này, rốt cuộc cũng có chỗ uy hiếp!”
Hắn nhìn tôi, lại nhìn Bạch Diễm, cười nói: “Linh Thể Thuần Âm, Lãnh Mặc Hàn, ngươi cũng cần sao?”
Mặc Hàn lườm hắn, nói một tiếng lên trời: “Tề Thiên, lề mề cái gì!”
Đúng vậy, Linh Nam Thiên vừa ra, Tề Thiên đã không có động tĩnh?
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, toàn bộ không trung đều như bị đình trệ, những lôi mây dày nặng đó tụ vào nhau, vẫn còn duy trì bộ dáng tia chớp sáng lên.
Linh Nam Thiên cười rất tùy ý: “Thiên Đạo thì như thế nào? Lãnh Mặc Hàn, ngươi là chủ một giới, ta cũng vậy. Nếu Thiên Đạo đứng ở bên ngươi, làm sao ta có thể để hắn ở Linh giới tùy ý làm bậy?”
“Ngươi đây là chặt đứt con đường phi thăng của tất cả tu sĩ Linh giới.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Linh Nam Thiên cười nhạo một tiếng: “Chặt đứt thì như thế nào? Tất cả đều không gây trở ngại đến linh tộc ta!”
Khi nói chuyện, lại là một nữ nhân từ nơi xa dùng pháp thuật bay đến bên người Linh Nam Thiên, khuôn mặt hai người có chút tương tự, chỉ là cô gái xinh đẹp hơn một chút.
“Ca.” Cô nàng gọi Linh Nam Thiên một tiếng, khi nhìn về phía Mặc Hàn, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng. Lại nhìn thấy tôi và Bạch Diễm, lòng đố kị trong mắt kia còn mãnh liệt hơn lúc trước Lăng Tuyền Ki nhìn tôi.
Tôi nghĩ cũng có thể đoán được.
“Anh Quyết, ngươi yên tâm, một lát nữa ca sẽ khiến Lãnh Mặc Hàn tận mắt nhìn thấy thê tử và hài tử hắn chết thảm ở trước mặt hắn!” Linh Nam Thiên hận nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi dám!” Mặc Hàn cả giận nói.
Hắn rút trường kiếm ra đứng ở trước mặt tôi, chém một đạo kiếm thế xuyên qua Tru Tiên Trận tấn công về phía Linh Nam Thiên, bị huynh muội bọn họ né tránh.
Linh Anh Quyết đi đến chỗ chúng tôi hai bước, bỏ qua tôi và Bạch Diễm, ánh mắt dừng ở trên người Mặc Hàn, phức tạp nói không nên lời: “Mặc Hàn…”
“Chúng ta không có gì để nói.” Mặc Hàn lạnh lùng nói, cúi đầu tiếp tục dùng pháp lực ngưng tụ thành một đám trận, ném vào chỗ sơ hở hắn nhìn ra trong Tru Tiên Trận.
Linh Anh Quyết vừa thấy cũng là đại tiểu thư thế gia như Lăng Tuyền Ki, nào coi nhẹ sắc mặt như vậy, giọng lập tức cao lên: “Mặc Hàn!”
Mặc Hàn vẫn không để ý tới nàng.
Bạch Diễm đi ra từ trong thức hải, trừ có chút mệt mỏi ra, sắc mặt đã khôi phục rất nhiều.
“Mẹ, con dựa theo mẹ nói, đã thiêu sạch bão tuyết rồi!” Hắn vui vẻ nói với tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Giọng nói của hắn kéo lực chú ý của Linh Anh Quyết đến trên người chúng tôi.
Bạch Diễm cũng chú ý tới nàng, cảm nhận được ánh mắt không tốt của hai anh em Linh thị, hắn không cao hứng, khẽ nói với tôi: “Mẹ, bọn họ thật hung dữ.”
“Chúng ta không để ý tới bọn họ.” Mặc Hàn đều không để ý tới, tôi mới không lo chuyện bao đồng nhiều.
“Vâng.” Bạch Diễm hiểu chuyện gật đầu, lại làm Linh Anh Quyết tức điên.
“Ngươi loại nữ nhân này cũng xứng đứng ở bên cạnh Mặc Hàn?” trong giọng nói của nàng tràn ngập khinh thường, cũng may trái tim nhỏ của tôi đã bị Lăng Tuyền Ki và Cơ Tử Đồng rèn luyện rất kiên cường, trong lòng không nổi lên một tia gợn sóng.
“Xứng hay không xứng đều do Mặc Hàn định đoạt, nhưng ngươi thì tính là cái gì?” Tôi bình tĩnh hỏi lại.
“Ta…” Nàng bị tôi hỏi lại, trên mặt trái xoan kia trở nên muôn màu muôn vẻ.
“Phàm nhân hèn hạ!” Nàng quyết định làm lơ vấn đề của tôi: “Không xứng nói chuyện với bổn tiểu thư!”
“Kia chính là đại tiểu thư Vũ tộc.” Giọng nói của Tề Thiên bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên, hắn trợn mắt từ trên mặt đất đứng lên, cợt nhả.
Linh Anh Quyết kinh ngạc một chút, cẩn thận nhìn về phía tôi, đoán chừng không nhìn ra nguyên hình của tôi là chim gì, có chút nghi hoặc.
Nhưng Linh Nam Thiên cũng hứng thú, tò mò nhìn chằm chằm tôi: “Ta cũng xác thật nghe nói Vũ tộc có thêm đại tiểu thư… Nữ nhi của Khổng Tuyên?”
“Thân muội của Khổng Tuyên!” Tề Thiên sửa đúng.
Huynh muội Linh Nam Thiên nhìn nhau một cái, Tề Thiên khoan thai nói: “Linh Nam Thiên, ngươi cần phải nghĩ kỹ, hiện tại ngươi đã đắc tội ta và Lãnh Mặc Hàn. Nếu Vũ tộc bên kia lại đắc tội, đến tột cùng linh tộc có thể chịu liên lụy hay không.”
Linh Nam Thiên do dự trong một cái chớp mắt, nhưng Linh Anh Quyết kiên định nói: “Dù sao hiện tại đã đắc tội rồi! Ta sẽ không tổn thương Mặc Hàn, nhưng nữ nhân này và tiểu quỷ kia, nhất định phải chết!
“Bốp ——” Nàng ta bỗng nhiên bị một đạo pháp ực đánh trúng, lùi về sau vài bước, may mà Linh Nam Thiên đỡ được nàng ta mới không đập vào trên tường.
“Lãnh Mặc Hàn!” Linh Nam Thiên giận mắng.
Ánh mắt Mặc Hàn trầm trọng: “Người tổn thương phu nhân và hài tử của ta, giết không tha!”
“Mặc Hàn!” Linh Anh Quyết cảm thấy oan ức, còn muốn nói cái gì đó, Mặc Hàn đã để kiếm ở trên cổ nàng.
Linh Nam Thiên rút trường thương của mình hất trường kiếm của Mặc Hàn ra.
Trường kiếm lượn hai vòng ở không trung, một bóng đen kéo dài theo thanh kiếm, cầm lấy trường kiếm.
Là phân thân của Mặc Hàn.
Phân thân và Linh Nam Thiên đấu với nhau, bản thể Thiên Đạo của Tề Thiên bị giới chủ ngăn cách bởi bên ngoài, một chốc không thể sử dụng lực lượng của Thiên Đạo, chỉ có thể bằng vào pháp lực của mình cách Tru Tiên Trận đấu với Linh Anh Quyết.
Bên trong thức hải, Linh Lung đã thu thập lửa rừng sạch sẽ.
Tôi thử triệu hoán nàng ra ngoài Tru Tiên Trận, ánh sángmàu ngân bạch hiện lên, quả nhiên nàng tự do xuất hiện ở nơi đó.
“Đi giúp Mặc Hàn.” Tôi phân phó ở trong lòng, nàng tâm ý tương thông với tôi, tự nhiên hiểu rõ, tiến lên trợ trận, xoay chuyển phân thân Mặc Hàn ở hoàn cảnh xấu.
“Ba mẹ cố lên!” Bạch Diễm cổ vũ cho chúng tôi, hắn cũng tưởng triệu hồi ra Tiểu Hắc, bị tôi ngăn cản.
Hắn còn nhỏ, nếu kỳ lân hóa thân chịu tổn thương, hắn cũng sẽ bị phản phệ.
Tôi cho hắn mấy viên đan dược khôi phục pháp lực, chính mình cũng ăn mấy viên, lại hỏi Mặc Hàn, hắn nói không sao.
Tề Thiên là bản thể đối phó Linh Anh Quyết, ngược lại còn có công phu nói chuyện phiếm với người khác: “Linh Nam Thiên, ngươi lấy Tru Tiên Trận từ đâu?”
Linh Nam Thiên vung thương chặn một kích của Mặc Hàn, bớt thời giờ cười xấu xa nói: "Phụ thân ngươi cho.”
Mặt của Tề Thiên lập tức cứng lại.
Phụ thân hắn, chính là Hồng Hoang.
Tuy đều không phải là thân sinh, nhưng người khác luôn nói như vậy.
“Các ngươi hợp tác rồi?” Tề Thiên không thể tin tưởng hỏi.
“Đúng vậy, không phải ngươi vẫn luôn đều muốn tìm Tru Tiên Trận trị đám người Tiên giới kia sao? Ha, ta lấy ra cho ngươi nếm thử!” Giọng Linh Nam Thiên thiếu đánh như là đang nói đêm nay mời người ăn một mâm rắm mới.
Sắc mặt Tề Thiên càng không tốt, truyền âm cho chúng tôi nói: “Tốc chiến tốc thắng!”
Hắn không đối chiến với Linh Anh Quyết, thu pháp lại lực toàn thân chuẩn bị ngang ngược phá trận.
Quanh người hắn hiện lên ánh sáng trắng, ánh sáng kia từ dưới chân hắn tràn ra, bức lui ánh sáng đỏ như máu của Tru Tiên Trận, Tru Tiên Trận kia từng bước một bắt đầu hỏng.
Tôi thấy hấp dẫn, vội nói với Mặc Hàn: “Chúng ta cũng phá trận như vậy đi?”
“Không được, nàng và Bạch Diễm sẽ bị thương.” Mặc Hàn lập tức từ chối.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe được một tiếng vang lớn, Tru Tiên Trận bên Tề Thiên kia đã bi phá, cuốn bụi mù lên đầy đất.
Mặc Hàn ở trước bảo vệ tôi, mở kết giới ra bảo vệ chúng tôi, để hắn an tâm đặt trận.
Trên mặt Tề Thiên xẹt qua một ý cười, trên mặt bỗng nhiên vặn vẹo một chút, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn lau vết máu, ghét bỏ oán giận một tiếng: “Thân thể phàm nhân chính là không rắn chắc.”
Linh Anh Quyết mắng một tiếng hỗn đản đánh về phía hắn, Tề Thiên vội nghênh chiến, còn bớt thời giờ hỏi tôi đan dược chữa thương.
Tôi tìm ra một lọ, chọn cái không dùng vứt cho hắn, hắn ăn xong không trong chốc lát đã đánh ngã Linh Anh Quyết.
“Linh Nam Thiên!” Hắn đoạt kiếm của Linh Anh Quyết, để ở trên cổ nàng: “Tốt nhất thu cái chắn giới chủ lại. Bằng không, ta sẽ vẽ lên mặt muội muội ngươi!”
“Ngươi dám!”
“Ta có gì không dám!” Tề Thiên cười khốn nạn: “Ngươi không giết được ta, không làm gì được ta? Ta thì sao? Ta tùy thời đều có thể tìm chút phiền toái cho Linh tộc các ngươi! Còn có nhiều tu sĩ Linh giới như vậy, đến lúc đó không có một ai có thể phi thăng, ta nói ra chân tướng. Bọn họ là cảm thấy ta sai, hay là sẽ tìm đến ngươi tính sổ đây?”
“Một đám con kiến mà thôi! Chẳng lẽ sẽ là đối thủ của ta?” Linh Nam Thiên không ai bì nổi.
“Con kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, Linh Nam Thiên ngươi dù pháp lực cao thâm, nhưng Linh tộc không phải mỗi người đều là Linh Nam Thiên! Đúng rồi, ta nhớ rõ muội muội ngươi cũng là làm lò Cực phẩm!”
“Ngươi câm miệng!” Linh Nam Thiên giận mắng.
Tề Thiên không những không câm miệng, còn dùng pháp lực truyền khắp lời mình nói cho mỗi một góc Linh giới: “Ta còn nhớ rõ thân muội của linh chủ Linh Nam Thiên, đại tiểu thư Linh tộc Linh Anh Quyết, bảy nghìn năm trước không suy nghĩ muốn gả vào Minh giới, còn tỏ vẻ mình là thân thể thuần âm, cam nguyện đi Minh giới cho quỷ làm lò?!”
Lại còn có việc này!
Tuy hắn chưa nói là làm lò cho ai, nhưng ánh mắt Linh Anh Quyết nhìn Mặc Hàn kia, tám chín phần mười chính là Mặc Hàn của nhà chúng tôi!
“Ngươi khinh người quá đáng!” Linh Nam Thiên giận mắng một tiếng, cũng mặc kệ phân thân của Mặc Hàn và Linh Lung, bay lên phóng về phía Tề Thiên.
Tề Thiên ném Linh Anh Quyết lên trên người hắn, Linh Nam Thiên đỡ nàng bị phong bế pháp lực, vung thương đánh về phía Tề Thiên, bị Tề Thiên né tránh.
Cùng lúc đó, rốt cuộc Mặc Hàn cũng phá hết trận pháp, ánh sáng đỏ dưới chân chúng tôi nhạt dần. Mặc Hàn ném xuống một đạo quỷ khí, sắp xếp trậ pháp theo thứ tự ở phía trước hắn.
Một bức trận đồ kỳ quái xuất hiện.
Trận đồ kia thoáng hiện, Tru Tiên Trận dưới chân chúng tôi chợt nghịch chuyển. Thiên lôi từ phía trên trận pháp rơi xuống chúng tôi, Mặc Hàn ôm tôi, rời đi ở trước khi thiên lôi kia rơi xuống trận pháp.
Tru Tiên Trận bị hủy ở phía sau chúng tôi, Tề Thiên giao thủ với Linh Nam Thiên đi qua lui trở lại bên người chúng tôi: “Kéo dài thời gian cho ngươi, giết Linh Nam Thiên!”
Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy hắn luôn nói bất cần đời lại nói ra lời tàn nhẫn như vậy.
“Bảo vệ Mộ Nhi và Bạch Diễm.” Mặc Hàn đưa cho tôi một ánh mắt an tâm, thu hồi phân thân.
Hắn đi về phía trước hai bước, trường kiếm bay trở về trong tay hắn, bị hắn chỉ về phía Linh Nam Thiên: “Lần trước bị ngươi trốn trở về Linh giới, là Tề Thiên giúp ngươi, lần này, bổn tọa sẽ khiến ngươi tan thành mây khói!”
Linh Nam Thiên đứng ở bên kia, phía sau hắn không ngừng có rất nhiều tu sĩ chạy tới, trên người đều mặc phục sức thống nhất, nhìn ra được đều là nhà của Linh Nam Thiên.
“Ta nhớ rõ, năm đó hai giới Minh Linh đại chiến, Linh Nam Thiên bên kia cũng là cái dạng hình ảnh này.” Tề Thiên lẩm bẩm nói.
Tôi cả kinh: “Hai giới còn từng đại chiến?”
Tề Thiên gật đầu, ý bảo tôi nhìn Linh Anh Quyết bên cạnh bị hắn đánh nửa chết nửa sống: “Hừ, nữ nhân kia cao điệu tuyên bố phải gả cho lãnh Mặc Hàn, Linh Nam Thiên tới cửa cầu hôn bị từ chối, sau đó cảm thấy không còn mặt mũi nên đánh nhau.”