- Trang chủ
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 181: Muốn ăn hồn phách của mẹ
Tác giả: Mộ Hi Ngôn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Chi tiếp tục đi về phía tôi, trên khuôn mặt còn chứa vẻ non nớt của hắn, tôi chỉ có thể thấy một vẻ xa lạ.
“Quân Chi!” Tôi cố sức gọi hắn, thấy tay Quân Chi sắp nâng lên kia ngừng lại.
“Quân Chi! Là chị Chị là chị của em!” Tôi tiếp tục gọi, nhưng mà, Quân Chi chỉ dừng tay một chút, lại tiếp tục cứng đờ nâng lên.
Một đạo công kích ngưng tụ ở trên tay hắn, rất nhanh đánh về phía bụng tôi, Mặc Hàn che ở trước mặt tôi, vung kiếm hất công kích kia ra.
Công kích kia đánh vào địa phương ở bên cạnh, thiên lôi uy thế nổ ra nửa đường.
Nếu dừng ở trên người tôi, chỉ sợ tôi và bảo bảo đều hồn phi phách tán.
“Mộ Nhi, hắn đã không phải là đệ đệ của nàng.” Mặc Hàn bỗng nhiên nói một tiếng với tôi như vậy.
Tôi còn muốn phản bác, hắn cũng đã chiến đấu với Quân Chi, thực lực của Quân Chi lại không thua kém với hắn chút nào!
Đau đớn trên bụng bởi vì đã không có Mặc Hàn khống chế thật cẩn thận, chợt trở nên nghiêm trọng lần nữa. Như có một cái máy khoan, vận chuyển nhanh ở trong bụng tôi.
“Mặc Hàn…” Tôi có thể cảm giác được bảo bảo khó chịu, cho dù là còn ở dưới tình huống không có ý thức, đứa nhỏ này vẫn không muốn tổn thương đến tôi.
Mặc Hàn nghe vậy lui trở lại bên người tôi, Quân Chi muốn đuổi lại đây, may mắn Mặc Uyên phản ứng kịp thời, vung kiếm ngăn cản hắn.
“Ca! Mộ Quân Chi làm sao vậy! Hơi thở này không giống như là hắn!” Mặc Uyên không hiểu ra sao lớn tiếng hỏi chúng tôi.
“Hắn là Thiên Đạo Hồng Hoang!” Khổng Tuyên từ trên mặt đất bò dậy nói với Mặc Uyên: “Ngăn hắn lại, để Đồng Đồng bình an sinh nở!”
Mặc Uyên kinh ngạc một chút, không thể tin tưởng nhìn về phía Mặc Hàn, thấy Mặc Hàn không có phản bác, mới tin.
Hắn vung kiếm chặn Quân Chi vài cái thế công, Mặc Hàn đồng thời cũng nhanh chóng giải cấm chế không thể tiến vào mặc ngọc, ôm tôi tiến vào mặc ngọc.
Hắn khẽ đặt tôi ở phía trên giường mặc ngọc, duỗi tay đưa tới một linh quả, dùng quỷ thuật nhanh chóng biến linh quả thành một miếng nhỏ, để vào trong miệng tôi.
“Mộ Nhi, ngậm cái này! Có thể bổ sung linh lực nhanh chóng trôi đi của nàng! Nghe, ở trước khi hài tử sinh ra, nàng nhất định phải duy trì thanh tỉnh! Nếu không, hồn phách của nàng sẽ chịu trọng thương!”
Tôi gật đầu, ngậm lấy linh quả kia, bên trong truyền đến lạnh lẽo nhè nhẹ, làm ta dễ chịu rất nhiều.
Nguyên nhân lớn nhất Mặc Hàn kiên trì muốn vào mặc ngọc, chính là bởi vì chỉ có mặc ngọc có loại linh quả này.
Hắn xé một mảnh vải đen quấn lấy đôi mắt tôi: “Mộ Nhi, đừng chém, không có việc gì, rất nhanh sẽ không đau.”
“Vâng…” Tôi biết tôi là sợ nhìn thấy hình ảnh mổ bụng chính mình.
Quần áo bị Mặc Hàn kéo ra, tay của tôi đặt ở trên bụng, cho dù không nhìn thấy, vẫn là có thể cảm nhận được cái bụng phập phồng.
Bảo bảo ở nơi đó nôn nóng bất an vặn vẹo, tôi định phân ra một đạo linh lực đi trấn nó, lại bị Mặc Hàn chặn ngang: “Linh lực của nàng không nhiều lắm, ngoan ngoãn lưu trữ!”
Lúc này tôi mới phát hiện, linh lực trong cơ thể mình thật sự đã không có dư lại bao nhiêu, phần lớn đều bị bảo bảo cắn nuốt.
Bảo bảo vì không cho tôi thống khổ khi sinh sản, mấy ngày này vẫn luôn đều ở nỗ lực tu luyện. Nếu không phải hôm nay nó đột nhiên sinh non, lấy tốc độ tu luyện của nó, chờ đến lúc sinh sản tháng sau, xác thật không cần hấp thu nửa điểm linh lực của tôi.
Sau khi linh lực bị cắn nuốt sạch sẽ, quỷ thai sẽ hấp thu sinh mệnh lực của cơ thể mẹ. Tôi không dám mạo hiểm, chỉ có thể thu hồi linh lực.
Linh quả ngậm trong miệng đã bị nhanh chóng hấp thu, Mặc Hàn lại đút cho tôi miếng thứ hai.
Trên bụng truyền đến một cổ hàn ý cực kỳ lạnh băng, dần dần, đau đớn trên bụng cũng thoáng giảm bớt, lại cũng chỉ giảm bớt đau đớn bên ngoài.
Trong bụng bởi vì bảo bảo nôn nóng lộn xộn mà sinh ra đau đớn, không có nửa điểm giảm bớt.
“Mộ Nhi, lại nhịn một chút.” Giọng nói khô khốc của Mặc Hàn vang lên ở một bên, tay hắn xoa vai tôi, tận khả năng an ủi tôi.
Đột nhiên, không gian mặc ngọc lắc lư một chút, Mặc Hàn lập tức ôm chặt tôi, khăn bịt mắt của tôi lại không cẩn thận rơi xuống.
Mặc Hàn lập tức quấn lại cho tôi một lần nữa, nhưng đang quấn lên, tôi nhìn thấy không gian bên trong mặc ngọc đã che kín từng đạo tia chớp.
“Mặc Hàn…” Tôi có chút sợ hãi.
“Đừng sợ, bên ngoài có Mặc Uyên bọn họ gánh vác! Nàng an tâm sinh hạ hài tử là được! Không có việc gì! Ta ở đây!” Mặc Hàn trấn an tôi, mặc ngọc truyền đến từng tiếng tia chớp, còn có quỷ khí U Minh xâm lấn vào.
Quỷ khí màu đen tràn ngập ở chân tôi, Mặc Hàn thiết lập kết giới, nhưng vẫn là có bộ phận quỷ khí xuyên qua kết giới vào được.
Những quỷ khí đó quay chung quanh ở bên người tôi, lại chậm rãi dâng lên, dung nhập vào trong cơ thể tôi, cuối cùng đều tụ tập vào bụng tôi.
“Mặc Hàn… Bảo bảo… Quỷ khí…” Tôi đã đau không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Hài tử đang hấp thu quỷ khí…” Mặc Hàn cũng có chút kinh ngạc, càng nhiều hơn vẫn là lo lắng cho tôi: “Mộ Nhi, nàng thế nào?”
“Lạnh… Thật lạnh… Vẫn là đau…”
“Ta sẽ dẫn hài tử ra!” Mặc Hàn cũng bất chấp lại kinh ngạc xuống, chỉ muốn nhanh để tôi kết thúc thống khổ dài này.
Tôi có thể nhận thấy được thứ gì đó đang xẹt qua ở trên bụng tôi, lại không cảm nhận được đau đớn.
Ngay sau đó, chỗ bảo bảo, cổ đau đớn kia dần yếu đi.
Một bàn tay nhỏ như đồ vật sờ lên bụng tôi, xuyên qua khe hở vải mỏng che mắt. Tôi nhìn thấy một nhân nhi nho nhỏ từ trong bụng tôi bò ra.
Nó đã sinh ra…
Mặc Hàn bế tiểu gia hỏa lên đặt vào trên người tôi, sâu hôn qua trán tôi: “Mộ Nhi, vất vả cho nàng rồi, con của chúng ta, bình an sinh ra.”
“Nó tốt không…” Tôi hít sâu một hơi, trên bụng lại truyền đến lạnh lẽo lần nữa, tôi biết là Mặc Hàn tự khâu lại miệng vết thương cho tôi.
“Hài tử rất tốt, chỉ là còn chưa khôi phục ý thức.” Trong giọng nói của Mặc Hàn là vui sướng không che giấu được: “Đừng lo lắng.”
Tôi vui mừng khẽ thở ra, cả người mệt mỏi làm tôi nhịn không được muốn nhắm mắt lại, nhưng vẫn giãy giụa kéo mảnh vải che ở đôi mắt xuống, thấy trong lòng Mặc Hàn ôm một đứa bé trơn bóng.
Tôi vươn tay ra, Mặc Hàn duỗi tay đưa đứa bé cho tôi, đồng thời ôm tôi ở trong ngực, hắn dùng tay nâng tôi gần như đã không có sức lực gì.
Bảo bảo nhắm hai mắt, ngủ rất an tường, tôi ôm nó, hắn còn theo bản năng cọ cọ vào trong lòng tôi, làm tôi buồn cười nở nụ cười.
“Vất vả cho nàng rồi.” Mặc Hàn vừa đau lòng vừa áy náy: “Vì con của chúng ta.”
“Đã không đau…” Tôi nhẹ giọng nói, duỗi tay sờ gương mặt tròn vo của bảo bảo, lại nở nụ cười lần nữa: “Bảo bảo thật đáng yêu…”
“Giống nàng.” Mặc Hàn nói.
Tôi cười mi mắt cong cong, mong đợi tiểu gia hỏa nhiều tháng như vậy, rốt cuộc cũng sinh ra rồi!
Bởi vì vội vã sinh mổ, quần áo tôi đã bị rách, Mặc Hàn tùy tay tìm một bộ quần áo ở mặc ngọc phủ thêm cho tôi, lại đắp cho tôi cái chăn, rất sợ tôi bị lạnh.
Ôm bảo bảo, không gian mặc ngọc lại lắc lư lần nữa, như động đất.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, trong không gian mặc ngọc, trừ bỏ tia chớp, đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, không gian này như tùy thời đều sẽ sụp đổ.
“Bên ngoài thế nào?” Tôi vội hỏi: “Quân Chi hắn…”
“Hắn đã không phải là đệ đệ của nàng, Mộ Nhi.” Mặc Hàn bất đắc dĩ an ủi tôi, muốn tôi nhận rõ hiện thực.
Tôi không muốn tin tưởng, nhưng trước khi tiến vào mặc ngọc, Quân Chi kia từng công kích với bụng của tôi không phải là giả, tôi lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Khe nứt của mặc ngọc càng ngày càng nhiều, tia chớp cũng càng ngày càng gần.
Sau khi Mặc Hàn đút cho tôi chút linh quả, nói với tôi: “Ta đi ra ngoài nhìn xem, nàng và hài tử ở chỗ này chờ ta.”
“Quân Chi…”
“Nếu có hi vọng, ta sẽ hạ thủ lưu tình.” Mặc Hàn nói hơi dừng một chút: “Nhưng Mộ Nhi, nếu hắn thật sự là Thiên Đạo Hồng Hoang, chỉ sợ hạ thủ lưu tình, chính là hắn.”
Tôi ngạc nhiên, tim như bị đao cắt.
Đó là em trai của tôi, em trai sớm chiều ở chung đã hơn hai mươi năm, em trai có thể xuất đầu vì tôi đánh nhau, sao sẽ trở thành kẻ địch của mọi người ở trong chớp mắt…
“Đừng nghĩ nhiều, nên tới sẽ tới, hiện tại nàng hãy khôi phục thân mình mới quan trọng nhất, ngoan.” Mặc Hàn khẽ sờ đầu tôi, an ủi tôi: “Ta đi ra ngoài, nàng tự chăm sóc cho mình và hài tử.”
Tôi muốn đi ra ngoài với hắn, nhưng tình huống thực tế của thân thể cũng không cho phép. Hơn nữa, bên ngoài nguy cơ thật mạnh, tôi cũng lo lắng sau khi rời khỏi đây, bảo bảo sẽ có nguy hiểm.
Mặc Hàn rời đi, tôi lại ngậm một mảnh linh quả, hấp thu linh lực bên trong, muốn nhanh chóng khôi phục linh lực khô kiệt của mình.
Tiểu gia hỏa trong lòng ngực lại giật giật, hắn nắm nắm tay nhỏ ngọt ngào ngủ, đáng yêu nói không nên lời, làm tôi cảm thấy tất cả thống khổ vừa mới chịu đều đáng giá.
Trước khi Mặc Hàn đi, đã đặt quần áo hắn luyện tốt cho bảo bảo ở một bên, tôi tiến lên tìm một bộ mũ y phấn nộn có thể mặc, thật cẩn thận mặc vào cho bảo bảo.
Đồng thời, cũng thay cho mình một bộ quần áo, hai người mặc xong quần áo không bao lâu, lông mi thật dài của bảo bảo run run, chậm rãi mở mắt.
Nó nhìn tôi, kinh ngạc một chút: “Mẹ…”
“Là mẹ.” Tôi cười nói.
Bảo bảo vươn tay nhỏ tiến lên nhéo mặt của tôi, cảm nhận được xúc cảm thịt đô đô trên tay, nó còn có chút không thể tin được: “Mặt của mẹ… Ấm áp…”
“Bảo bảo, con sinh rồi!” Tôi nhịn không được hôn nó một cái, tiểu bảo bối nhi của tôi thật đáng yêu!
Bảo bảo kinh ngạc một chút, tò mò nhìn thế giới xung quanh, một hồi lâu mới phản ứng lại, hoan hô nói: “Con ra rồi! A! Ai sinh con ra! Mẹ, sao con lại sinh ra?”
“Cái này… Cái này lát nữa đi hỏi ba ba, ba ba rõ rang hơn mẹ.” Tôi thật sự không biết nên hình dung với hắn như thế nào.
Bảo bảo gật đầu, lại hỏi: “Vậy ba ba đâu?”
“Ba ba ở bên ngoài…” Nói đến cái này, tôi cũng lo lắng tình huống bên ngoài.
Bảo bảo cũng chuyển đầu nhỏ nhìn lại khắp nơi, nhìn thấy những tia chớp không ngừng sáng lên đó, nó có chút sợ hãi ôm vòng lấy cổ tôi: “Mẹ… Con sợ…”
“Đừng sợ, ba ba và chú hai bọn họ đều ở bên ngoài bảo vệ chúng ta.” Tôi trấn an bảo bảo.
Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu, có chút nghi hoặc nói: “Mẹ, là hơi thở của người kia… Hắn còn cười với con, vì sao trở nên đáng sợ như vậy?”
Tôi nhớ tới lời lúc trước bảo bảo nói, vội hỏi nó: “Đây là người mẹ không nhìn thấy kia, không phải cậu, có phải hay không?”
Bảo bảo không phải rất hiểu lời tôi nói, đồng thời còn có chút tò mò: “Con không biết ai… Mẹ, hơi thở của cậu rất giống người kia… Như rất giống với hơi thở của ba ba và nhị thúc vậy —— không đúng, còn giống người hơn ba ba và nhị thúc… Quả thật giống! Cũng không đúng… Bọn họ không phải là người… Nhưng cũng không phải hai người… Mẹ! Thật phức tạp! Vì sao vậy?”
Tôi cũng không hiểu…
Mặc ngọc lại chấn động một chút lần nữa, tôi ôm chặt bảo bảo, cảm thấy nơi này cũng không an toàn.
Từng đạo tia chớp xuyên qua cái khe không gian công kích về phía chúng tôi, tôi miễn cưỡng chặn vài đạo, lại không nhận thấy được một đạo phía sau.
Chờ đến lúc ý thức được, đã chậm rồi.
Tôi chỉ có thể ôm bảo bảo muốn thay nó ngăn cản công kích kia, lại không nghĩ rằng bảo bảo giơ tay, Lam Diễm chói mắt từ trong tay nó bắn ra, lại đánh lùi tia chớp kia.
“Mẹ, không có việc gì, ba ba không ở đây, con sẽ bảo vệ mẹ!” Tiểu gia hỏa vỗ bộ ngực bảo đảm nói với tôi.
Lòng tôi ấm áp: “Thật ngoan.”
Mặc Hàn nói trong không gian mặc ngọc có một trận pháp phòng hộ, hắn vừa mới vội vàng đỡ đẻ cho tôi, chưa kịp khởi động trận pháp kia.
Tôi ôm bảo bảo đi tĩnh thất cách vách, ném xuống một linh quả khởi động trận pháp kia.
Trận pháp ánh sáng xanh từ dưới chân tôi giống như gợn sóng khuếch tán ra, không gian nứt như pha lê vỡ quả nhiên dần khép lại.
Tia chớp cũng khôi phục lại bộ dáng ngay từ đầu, tuy giương nanh múa vuốt lóng lánh, lại không cách nào rơi xuống công kích chúng tôi.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, ôm bảo bảo về phòng ngủ nghỉ ngơi.
“Mẹ, có phải mẹ không thoải mái hay không?” Bảo bảo quan tâm hỏi tôi.
Tôi vui mừng cười: “mẹ không có việc gì, chỉ là có chút mệt.”
Bảo bảo nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên có chút tự trách: “Mẹ, có phải lúc sinh con bị mệt hay không?”
Nhìn tiểu bảo bối tri kỷ của nhà chúng tôi, tôi cảm thấy tương lai khi tôi có thể có con dâu, nhất định sẽ hạnh phúc giống tôi.
“Bảo bối, lúc mẹ sinh con thật sự mệt mỏi quá, nhưng nhìn thấy con bình an sinh ra, mẹ cảm thấy cái gì cũng đều đáng giá!”
“Là con không ngoan, mẹ mới mệt mỏi sao?” Tiểu gia hỏa càng thêm tự trách chu cái miệng nhỏ lên.
“Không, con rất ngoan, bảo bảo, chúng ta không rối rắm những việc này, được không? Con không có việc gì, mẹ cũng không có việc gì, không phải tốt sao?”
Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu: “Về sau consẽ chăm sóc tốt cho mẹ! Còn có ba ba!”
“Ngoan.”
Bỗng nhiên, khóe mắt tôi thoáng nhìn trên mặt đất không biết khi nào tràn ngập từng đạo quỷ khí màu đen, hơn nữa vọt tới chỗ chúng tôi.
Tôi dùng trâm cài vẽ một đạo kết giới, nhưng quỷ khí lại xuyên qua kết giới kia, như là một con rắn dài nâng đầu lên, xông về phía chúng tôi.
Tôi quay người che ở phía trước bảo bảo, nhưng quỷ khí xuyên qua thân thể của tôi, ùa vào trong cơ thể của bảo bảo, cho dù tôi ngăn cản như thế nào đều không có tác dụng.
Mắt to ngập nước của bảo bảo dần mất đi ánh sáng, theo đó là càng nhiều quỷ khí dũng mãnh tiến vào, đồng tử của nó biến mất, đôi mắt biến thành một vũng màu đen sâu không thấy đáy.
Lòng tôi trầm xuống: “Bảo bảo! Bảo bảo ——”
Sức lực của nó cực kỳ lớn, lại lập tức đẩy tôi đang ôm chặt nó ra, tôi lại muốn nhào qua đi ôm lấy nó lần nữa, cơ thể hắn lại biến mất ở trước mặt tôi.
Tôi nôn nóng mọi nơi tìm kiếm, mặc ngọc lại không thấy bóng dáng của nó, ngược lại là ngoài mặc ngọc, đứt quãng bay tới hơi thở của bảo bảo, tôi vội đuổi theo.
Ngoài mặc ngọc, rừng rậm vốn xanh ngắt đã bị lôi điện nổ mất đi nguyên trạng, trong vết thương trước mắt, tôi nhìn thấy bảo bảo bay ở không trung cách đó không xa.
Quanh người nó đều là lốc xoáy quỷ khí màu đen, tôi muốn đi qua, tay lại đột nhiên bị người kéo lại.
“Buông em ra —— Mặc Hàn?” Lại là Mặc Hàn ngăn cản tôi đi tới.
“Những quỷ khí đó nàng không chịu nổi, đừng đi qua.” Mặc Hàn nói, sắc mặt của hắn có chút chật vật, cũng chật vật còn có Mặc Uyên và anh em Khổng Tuyên.
Quân Chi bị đánh đuổi ở một bên, quần áo đã rách nát rất nhiều, cũng là một bộ dáng chật vật.
“Nhưng mà bảo bảo…”
“Hắn đang hấp thu quỷ khí U Minh.” Mặc Hàn giải thích cho tôi: “Nếu có thể hóa quỷ khí U Minh dùng, với nó chỉ có chỗ tốt.”
Tôi đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy mặt mày Mặc Hàn tràn đầy lo lắng, rất nhanh ý thức đến hắn không nói hết toàn bộ tình huống cho tôi, vội hỏi nói: “Nếu không thể thì sao?”
Mặc Hàn trầm ngâm một chút, thấy tôi kiên trì muốn biết, mới khó khăn nói: “Nổ tan xác —— mà chết…”
Trong nháy mắt tim tôi bị hung hăng đau đớn, đau lòng và lo lắng trong mắt Mặc Hàn không thua gì tôi. Kia cũng là con của hắn, hắn khẳng định cũng khó chịu giống tôi.
“Chúng ta nên giúp bảo bảo như thế nào?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn không còn cách nào lắc đầu: “Chỉ có thể dựa vào chính nó.”
Tôi có cảm giác thất bại thật sâu, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện nhất định bảo bảo phải chống đỡ được.
Cùng lúc đó, Quân Chi từ một bên bò dậy, lại là một đạo công kích về phía bảo bảo.
Mặc Hàn lập tức tiến lên chặn lại công kích kia cho bảo bảo, cơ thể của Quân Chi hơi đong đưa, lại chia làm hai hắn.
Hai Quân Chi, một công kích về phía Mặc Hàn, một người khác tấn công về phía tôi.
Khi sinh con, linh lực của tôi đã hao hết, không có bất kì lực đánh trả gì.
Mắt thấy công kích sẽ rơi xuống chỗ tôi, Đại Bàng từ bỏ đạo thiên lôi hắn chống cự lại kia, toàn lực chấn cánh vọt tới trước mặt tôi, thay tôi chắn một tia chớp cầu hình của Quân Chi.
Mặc Uyên giải quyết xong tia chớp nơi đó của hắn, tiến lên cuốn lấy Quân Chi. Khổng Tuyên bay trở về đến bên người Đại Bàng, biến hắn hơi thở thoi thóp trở về nguyên hình, đỡ tới bên người tôi.
Tôi nhanh chóng tìm một vòng ở mặc ngọc, lấy ra một lọ đan dược lúc trước Mặc Hàn luyện xong ra, đút cho Đại Bàng một viên.
Không trung huyết sắc trên đỉnh đầu không ngừng lan tràn, Khổng Tuyên thấy Mặc Uyên một mình đối chiến Quân Chi bại lui, tiến lên trợ trận cho hắn.
Mặc Hàn ở một bên che chở bảo bảo, lại miễn cưỡng còn có thể đủ ứng đối.
Chỉ là Đại Bàng, tôi không nghĩ tới hắn sẽ thay tôi đỡ một kích toàn lực của Quân Chi.
“Anh thế nào?” Tôi lo lắng hỏi.
Hắn dựa vào một cục đá, trên mặt luôn là vẻ âm trầm, lại để lộ ra ba phần bất đắc dĩ tới: “Không chết được… Chỉ là, lâu như vậy, hắn quả nhiên vẫn là không muốn buông tha cho chúng ta!”
Ngôn ngữ của hắn dần dần kích động lên, khụ ra một bãi máu thật lớn, tôi vội đi thuận khí cho hắn: “Anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt đi, sẽ có biện pháp!”
Ánh mắt hắn nhìn về phía bảo bảo bị Mặc Hàn che chở, chậm rãi nói: “Hy vọng đi…”
Thiên lôi cuồn cuộn rơi xuống, Khổng Tuyên thấy hai bệnh nhân chúng tôi nơi này ai cũng đều không có lực đánh trả, nói một tiếng với Mặc Uyên: “Chính ngươi gánh vác đi!” Rồi lui trở lại bên người chúng tôi, chặn những thiên lôi đó cho chúng tôi.
Nhưng mà, hai Quân Chi lại phân biệt hóa ra tới hai Quân Chi, tổng cộng bốn Quân Chi, phân biệt tấn công tới chúng tôi.
Mặc Hàn, Mặc Uyên và Khổng Tuyên, phân biệt bị một Quân Chi cuốn lấy, Quân Chi thứ tư đấu với tôi và Đại Bàng.
Hắn chém ra một lưỡi dao sắc bén tấn công về phía chúng tôi, Tôi đỡ Đại Bàng muốn tránh ra, lại không ngờ đột nhiên bị Đại Bàng đẩy, té lăn quay một bên.
Còn chưa phản ứng kịp đây là chuyện như thế nào, đã thấy đại bàng phun máu ngã xuống tại chỗ. Hắn đẩy tôi ra, thì ra là vì để tôi né tránh công kích kia.
Tôi muốn chạy về nâng dậy, lại nghe Đại Bàng quát tôi: “Trở về làm gì! Chạy! Đi đến chỗ Lãnh Mặc Hàn!”
Tôi ngây ra một lúc, Đại Bàng lườm tôi một cái, cưỡng ép chống cơ thể từ trên mặt đất đứng lên, nghênh chiến Quân Chi thứ tư.
Tôi không dám lại lãng phí thời gian, cố nén ước mắt chạy về phía Mặc Hàn.
Thực lực của Đại Bàng không thua gì Mặc Hàn, nhưng hiện tại bên trong chúng tôi hắn bị thương nặng nhất, có thể tưởng tượng đến, vì bảo hộ tôi và bảo bảo, hắn đã làm ra hy sinh bao lớn.
Mặc Hàn nơi đó cũng có một Quân Chi, lại bởi vì phân thân thành bốn người, thực lực có chút giảm xuống, bị Mặc Hàn áp chế ở hạ phong.
Tôi chạy thật lâu về phía Mặc Hàn, sau lưng truyền đến một tiếng phá gió, thân thể theo bản năng tránh sang bên phải, một lưỡi dao gió sắc bén dừng ở vị trí phía trước tôi, hung hăng đánh vào trên mặt đất.
Tôi không dám dừng lại, tiếp tục toàn lực chạy về phía Mặc Hàn, lại không để ý tới đụng phải một người.
Vừa ngẩng đầu, lại là Quân Chi, hắn lại vòng tới phía trước tôi rồi!
Hắn vẫn là mặt không biểu tình, tôi lại đau lòng bởi vì hắn chưa từng như vậy.
“Quân Chi…” Tôi nhìn lôi điện trên tay hắn nâng lên kia, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh cùng nhau chơi đùa với hắn từ nhỏ đến lớn như phóng điện ảnh, nhịn không được khóc ra: “Em tỉnh lại! Là chị đây! Mộ Quân Chi! Em tỉnh lại! Chị biết em nhất định chỉ là bị khống chế!”
Tay nâng lên Kia hơi ngừng lại, nhìn tôi, trên mặt giống như đã chết của hắn hơi nhíu mày.
Bờ môi của hắn ngập ngừng một chút, như là muốn nói ra cái gì đó, lại không có cách nào.
Thiên lôi trên tay lại muốn rơi xuống, Mặc Hàn từ xa ở một bên gọi tôi, lại bị một phân thân của Quân Chi khác cuốn lấy.
Mắt thấy tia chớp huyết sắc kia muốn rơi xuống, tôi cho rằng mình chết chắc rồi, lôi điện kia lại ngừng ở cái trán tôi không rơi xuống.
Một tay khác của Quân Chi bắt được cái tay tụ tập lôi điện kia của mình, đôi tay dùng sức đều khảm móng tay vào làn da.
“Chị ——” Tôi nghe được hắn cực kỳ cố sức hét một tiếng: “Chạy mau ——”
Công kích chúng tôi, quả nhiên không phải là ý của hắn!
Ánh mắt hắn khôi phục một chút thanh minh, dùng hết toàn lực ném tia chớp tụ tập trên tay kia sang bên cạnh, tê thanh kiệt lực hét với tôi: “Chị! Chạy! Chạy mau! Em, em không khống chế được ——”
Khuôn mặt hắn vặn vẹo một chút, phun ra một búng máu.
Tôi muốn đi xem xét tình huống của hắn, cơ thể lại bị một đạo hàn ý cuốn đi, dừng ở trong lòng Mặc Hàn.
Lúc này tôi mới nhìn thấy, Quân Chi quấn lấy Mặc Hàn kia đã không còn, cách đó không xa, chỉ có một đạo quỷ hỏa màu xanh đang hừng hực thiêu đốt, bên trong còn có hơi thở nhàn nhạt của Quân Chi.
Mặc Hàn hẳn là thừa dịp Quân Chi khôi phục ý thức trong nháy mắt kia, hạ tử thủ.
Thấy tôi đau lòng nhìn đoàn ma trơi kia, Mặc Hàn trấn an nói: “Hắn sẽ không chết, Thiên ở đây, hắn ở đây.”
Tôi lại có một tia may mắn.
Quay đầu lại nhìn bảo bảo, quỷ khí màu đen đã bị nó hấp thu không sai biệt lắm, chỉ để lại một đám sương màu đen quay ở xung quanh.
Mà dưới chân nó, lại là một tòa núi thây xương trắng và thi thể chồng chất mà thành.
Lòng tôi chợt kinh hoàng, luôn có một loại cảm giác bất an quanh quẩn tôi.
Cơ thể của bảo bảo ở không trung bỗng nhiên nhoáng, thẳng tắp muốn ngã xuống, không để tôi lại nghĩ tiếp, Mặc Hàn mang theo tôi phi thân tiến lên, đỡ được bảo bảo.
Một đạo uy áp cường thế từ đỉnh đầu chúng tôi rơi xuống, tôi và bảo bảo đều không chịu nổi, Mặc Hàn bận tâm chúng tôi, vừa thả ra uy áp của mình đi chống cự, vừa theo uy áp kia rơi xuống, cuối cùng dừng ở phía trên dưới chân thi sơn.
Vô số thi thể bộc phát ra oán niệm mãnh liệt, làm tôi lạnh cả người. Mặc Hàn dùng quỷ khí của mình vây xung quanh tôi, giúp tôi ngăn cách những oán niệm đó.
“Sao lại có nhiều thi thể như vậy…” Tôi có chút sợ hãi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn nói: “Là Oán Quỷ Hạp ngoại cảnh u minh, không biết sao lại thế này, thông qua tế đàn Khổng Tuyên đi tới nơi này.”
Trong lời nói, không khó nhìn ra Mặc Hàn đè ép tức giận.
“Đừng sợ, ta ở đây, ai cũng đều không thể gây tổn thương nàng.” Hắn lại trấn an tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cơ thể của Quân Chi dừng lại ở không trung, hai bóng dáng khác vọt đến bên người, hòa hợp một thể với hắn.
Lúc này Mặc Uyên và Khổng Tuyên mới rảnh rỗi, một người về tới bên người tôi và Mặc Hàn, người khác đi xem xét tình huống của Đại Bàng.
“Ca, tiểu chất tử thế nào?” Mặc Uyên quan tâm nhìn bảo bảo của nhà chúng tôi.
Bảo bảo hôn mê ở trong lòng tôi, mày nho nhỏ lại nhíu chặt, xem ra nguyên thần của hắn còn ở trong thức hải đấu tranh với hấp thu quỷ khí U Minh.
Mặc Hàn lo lắng nhìn, lắc đầu.
Tôi càng thêm lo lắng.
Mặc Uyên lại nhìn về phía Quân Chi ở không trung, khó có thể lý giải hỏi: “Mộ Quân Chi là sao lại thế này? Sao hắn sẽ là Thiên Đạo Hồng Hoang?”
“Hắn không phải!” Tôi lập tức phản bác: “Hắn chỉ là bị khống chế!”
“Hắn đều là hạ tử thủ với ta! Tất cả đều là hơi thở của hắn! Sao sẽ là…”
“Đúng vậy!” Tôi lớn tiếng chặn ngang Mặc Uyên: “Hắn còn có ý thức, vừa rồi nếu không phải hắn khôi phục ý thức ngăn cản Thiên Đạo Hồng Hoang, tôi đã sớm sẽ hồn phi phách tán!”
Mặc Uyên còn muốn nói phản bác tôi gì đó, bị ánh mắt của Mặc Hàn ngừng lại.
Khổng Tuyên và hắn đã kiệt lực không sai biệt lắm, trời trên đầu chọn quả hồng mềm mà bóp, đánh lôi xuống chỗ của Khổng Tuyên trước tiên.
Nói như thế nào cũng là chiến hữu, hiện tại Mặc Hàn phải bảo vệ tôi và bảo bảo, không thể phân thân, Mặc Uyên rút kiếm đi qua, cùng nhau hợp lực đối kháng thiên lôi với Khổng Tuyên.
“Bảo bảo thế nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Vẻ mặt của hắn lo lắng: “Còn đang hấp thu quỷ khí.”
Tôi nôn nóng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Khi nói chuyện, Quân Chi đã tấn công về phía tôi, Mặc Hàn ở vạch xuống một đường kết giới quanh than tôi, rút kiếm đi lên đón.
Hai người ở không trung thế lực ngang nhau đối chiến, tôi lo lắng cho bảo bảo, bỗng nhiên cảm giác bị cái gì đó hút, trước mắt chính là một mảnh hắc ám.
Nhưng mà ý thức của tôi vẫn thanh tỉnh.
Tôi theo bản năng thả ra linh lực đi cảm thụ tình huống nơi này, phát hiện nơi này lại là một mảnh thức hải.
“Mẹ.” tôi nghe được bảo bảo đang gọi tôi, lập tức theo tiếng nhìn lại, ngực bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, lại là tay mũm nhỏ vẫn luôn xuyên qua ngực tôi.
Tôi ngạc nhiên.
Tay nhỏ kia rút về, tôi xoay người sang chỗ khác, lại thấy bảo bảo bay ở không trung, đang vô tội nhìn tôi.
“Mẹ.” Hắn lại gọi tôi một tiếng: “Mẹ, con đói bụng.”
Đói bụng?
Hắn nói xong vươn tay nhỏ, bên trên còn tàn lưu hồn phách và hồn lực của tôi, bảo bảo đưa tay đến trước cái mũi của mình, dùng sức ngửi ngửi, hấp thu hồn lực của tôi.
Cuối cùng, hắn còn không thỏa mãn bẹp miệng một chút, nói với tôi: “Mẹ, con còn muốn ăn.”
Bảo bảo còn muốn ăn cái gì?
Ánh mắt nó nhìn tôi trở nên rất không thích hợp, làm tôi đánh cái rùng mình từ sâu trong lòng.
“Bảo bảo… Là mẹ…” Tôi không thể tin được con của mình sẽ xem tôi thành đồ ăn mà chém tôi.
Không đúng, tiểu bảo bảo tham ăn của nhà chúng tôi lúc nói đến ăn, đều là dị thường hưng phấn, sẽ không bình tĩnh giống như vậy.
Bảo bảo trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh, giống như là…… Quân Chi?
Chẳng lẽ hắn là ảo giác Thiên Đạo Hồng Hoang chế tạo ra cho tôi?
Tôi đang hoài nghi, đứa bé kia đã vọt tới trước mặt tôi trước một bước, ôm tôi cắn xuống cổ tôi một ngụm.
Trên hồn thể truyền đến đau đớn mãnh liệt hơn trên thân thể nhiều, tôi vài lần muốn kéo đứa bé từ trên người xuống, sức lực của tiểu gia hỏa lại cực kỳ lớn, như một con thằn lằn chặt chẽ ở trên người tôi.
Bảo bảo của nhà chúng tôi chính là một tiểu ấm nam ở thức dưới tình huống không có ý cũng không muốn tổn thương đến tôi, tuyệt đối sẽ không hút hồn phách của tôi như vậy!
Cái này làm cho tôi càng thêm khẳng định đứa nhỏ này nhất định không phải là bảo bảo của nhà chúng tôi!
“Tránh ra!”
Đang lúc tôi dùng hết toàn lực muốn kéo đứa bé từ trên người tôi ra, một giọng nói non nớt khác vang lên.
Tôi cố nén đau đớn theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy cách đó không xa, một bảo bảo khác đang bay nhanh về phía tôi.
Một chân nó đá văng đứa bé trên người tôi ra kia, duỗi tay nhỏ che ở trước người tôi, cả giận nói với đứa bé bị hắn đá trên mặt đất kia: “Cút ngay! Không được ăn mẹ của ta!”
Con trai ruột tới!
Thấy nó không có việc gì, tim vẫn luôn nhấc cao cuối cùng cũng rơi xuống đất. Tinh thần thả lỏng, tôi bị trọng thương hồn thể cũng không có sức lực chống đỡ, ngã xuống mặt đất.
Bảo bảo vội xoay người đỡ lấy tôi: “Mẹ… Mẹ bị thương… Hồn phách của mẹ… Mẹ…”
“Mẹ không có việc gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Tôi trấn an nói.
Tuy bảo bảo vẫn không phải rất hiểu, nhưng cũng biết tình huống của tôi không lạc quan, sốt ruột nói: “Mẹ, con lập tức đi tìm ba ba! Không đúng! Con muốn đánh bại tên vô lại kia trước! Không thể để hắn tổn thương đến mẹ!”
Hắn nói xong xoay người, ở trong tiếng gọi ầm ĩ tôi muốn ngăn cản, nhằm về phía hàng giả kia.
Hai tiểu hài tử đánh nhau, vẫn là bảo bảo của nhà chúng tôi hơn một chút, hàng giả kia bị mấy nắm tay của nó đánh tan, hóa thành một đoàn quỷ khí sương mù, bay một vòng quanh bảo bảo, cuối cùng lại nhằm về phía tôi.
Cả người tôi vô lực, vẫn giãy giụa đứng lên, lại không ngờ dưới chân bị quỷ khí vướng một cái, ngã xuống mặt đất, nháy mắt đã bị quỷ khí kia vây quanh.
“Mẹ!” Tiếng nôn nóng của bảo bảo truyền đến, tôi muốn dời qua chỗ hắn, lại phát hiện những quỷ khí đó vây quanh, điên cuồng hấp thu hồn lực của tôi.
Hồn phách đều là từ hồn lực tạo thành, ngày thường ở trong công kích hồn phách, hồn lực tương đương với linh lực. Hồn phách càng cường đại, hồn lực sẽ càng tinh thuần và lợi hại. Nhưng nếu là hồn lực hao hết, hồn phách cũng sẽ hao hết.
Tôi khó có thể nhúc nhích, bảo bảo không màng tất cả bổ nhào vào bên người tôi, vì cứu tôi, lại bắt đầu điên cuồng hấp thu những quỷ khí đó.