- Trang chủ
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 153: Ta không sợ ứng thề, ta chỉ lo lắng cho nàng và hài tử
Tác giả: Mộ Hi Ngôn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Hàn dạy bảo bảo phương pháp phân ra thần thức, rất nhanh có một đạo hàn ý từ trong bụng tôi chảy vào hồn phách của tôi, lát sau, bảo bảo thu pháp lực lại.
“Thức hải của mẹ đã khôi phục! Nhưng vẫn là đen tuyền… Ba ba, vì sao nữ nhân hư kia còn ở đây?” Bảo bảo trong chốc lát vui sướng trong chốc lát lo lắng, cuối cùng lại biến thành bất mãn.
Nhắc tới cái này, tôi cũng rất để ý.
Mặc Hàn xoa bụng như là an ủi bảo bảo, càng như là đang trấn an tôi: “Ý đồ của nàng là dung hợp hồn phách các của hai người, ta tuy ngăn trở kế hoạch tiếp theo của nàng, nhưng nếu hiện tại loại bỏ nàng từ trong cơ thể của nàng, hồn phách của nàng cũng sẽ đi theo ra.”
Cơ Tử Đồng quả thật vô sỉ tới cực điểm!
“Người xấu thật xấu! Đoạt linh lực với ta, còn muốn dung hợp hồn phách của ta! Ba ba, con muốn đánh nàng!” Bảo bảo cũng là bị tức điên.
“Hiện tại nàng bị nhốt ở trong kết giới, không cần phải để ý tới.” Mặc Hàn nói.
Bảo bảo bất mãn bĩu môi: “Vậy mẹ thì sao… Nàng cố ý ở thức hải đánh nhau với mẹ, còn nói mẹ bắt nạt nàng… Rõ ràng chính là nàng bắt nạt mẹ…”
“Nàng sẽ trả giá đại giới.” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh băng, nghe được ra, hắn cũng rất tức giận, chỉ là, nếu hiện tại ra tay với hồn phách của Cơ Tử Đồng, hồn phách của tôi cũng sẽ bị hao tổn, Mặc Hàn mới luôn nhẫn nại.
“Hồn phách dung hợp là bắt đầu khi nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
“Hẳn là được một đoạn thời gian rồi, lúc trước sở dĩ tìm không thấy hồn phách của nàng, trừ nàng dùng thuật đặc thù bám vào người, còn có phần lớn nguyên nhân, đó là bởi vì nàng dung hợp với hồn phách của nàng mới không phát hiện ra.”
Dừng một chút, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, lại nói: “Lúc trước hồn phách của nàng ta từng bị ta đả thương, xa không chân thật bằng hồn phách của nàng được linh tuyền Thang Cốc ôn dưỡng, sau khi hồn phách dung hợp, hồn phách của nàng hơn nàng ta, có lẽ nhìn thấy một ít ký ức của nàng ta.”
Tôi nhớ rõ lúc lần đầu tiên nhìn thấy ký ức của Cơ Tử Đồng, là tôi và Mặc Hàn dọn vào biệt thự thành phố Trạch Vân không bao lâu. Lúc ấy, Cơ Tử Đồng đã bắt đầu mưu toan hết tất cả sao?
Nữ nhân này thật sự là đáng sợ!
Đồng thời, tôi cũng hiểu được, vì sao Cơ Tử Đồng rõ ràng vẫn luôn muốn nói cho tôi quá khứ ngọt ngào của nàng và Mặc Hàn, tôi lại có thể nhìn đến một ít hình ảnh Mặc Hàn lạnh nhạt với nàng lần nữa.
Bởi vì những cái đó căn bản là không phải là ý nguyện của nàng cho tôi nhìn thấy!
Thấy tôi trầm tư, Mặc Hàn bắt lấy tay của tôi, lại nắm chặt rất nhiều, tôi khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy hắn như có chút áy náy.
“Mộ Nhi…” Hắn như có chút co quắp: “Ta không nhớ rõ chuyện trước kia… Đặc biệt là có quan hệ với nàng ta…”
Tôi biết Mặc Hàn lo lắng cái gì?
“Nàng đừng nóng giận.” Hắn càng thêm áy náy nói.
Tôi càng thêm khó hiểu: “Tức giận cái gì?”
Mặc Hàn nhìn về phía tôi, lại không được tự nhiên lắc đầu.
Bảo bảo rất vui vẻ: “Ba ba, cái loại nữ nhân hư này không cần nhớ lại!”
Lúc này Mặc Hàn như mới nhớ tới bảo bảo còn tỉnh, trên mặt thổi qua một trận xấu hổ, nói với bảo bảo: “Mẫu thân con tỉnh rồi, con có thể an tâm đi tu luyện.”
“Nhưng con còn muốn nói chuyện với mẹ…”
“Tu luyện trước, thức hải mẫu thân con mới được chữa trị, không thể để mệt mỏi.” Mặc Hàn xụ mặt giáo dục, trên tay đã có thêm một chú hôn mê.
Bảo bảo bất mãn “A” một tiếng, Mặc Hàn đánh chú hôn mê vào bụng tôi, bảo bảo ngáp một cái, nói với tôi “Mẹ hẹn gặp lại”. Đã nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ.
Lúc này Mặc Hàn mới như là nhẹ nhàng thở ra, khi đôi mắt nhìn tôi lại khôi phục quẫn bách vừa rồi: “Mộ Nhi…”
“Hả?” Rất ít thấy Mặc Hàn ấp a ấp úng như vậy.
“Ta không nhớ rõ… Cũng không tính nhớ lại…”
“Em tin tưởng anh…” Kỳ thật, cho dù nhớ ra rồi, chỉ cần Mặc Hàn không thay lòng, tôi nhiều nhất cũng chỉ là một mình ăn dấm một lát, vẫy Mặc Hàn một câu, đến lúc đó vẫn sẽ tung tăng chạy tới…
Yêu một người, thì ra có thể không tiền đồ đến nước này.
Mặc Hàn nghe thấy tôi nói, mày nhếch lên, bộ dáng rất vui sướng. Chỉ là, cũng chỉ vui sướng như vậy, hắn lại rối rắm: “Vậy nàng không cần tức giận…”
Hắn đều không tính nghĩ lại, tôi tức giận cái gì? Tôi vui vẻ còn không kịp!
Tôi khó hiểu: “Mặc Hàn, anh có cái gì muốn nói thì nói đi, em không tức giận, bảo đảm không tức giận!”
Mặc Hàn và mười ngón tay của tôi đan vào nhau, nắm chặt: “Vậy nếu nàng nhìn thấy trong trí nhớ nàng ta có ta… Không cần tức giận… Chuyện trước kia… Trước kia, ta thật sự không nhớ ra… Mộ Nhi, lòng ta chỉ có nàng và hài tử! Về sau, chỉ biết chuyên tâm chiếu cố nàng và hài tử!”
Thì ra là như thế này.
Nhìn dáng điệu hắn khẩn trương co quắp lại bất an, lòng tôi chợt ấm áp.
Một minh vương không sợ trời không sợ đất, lại cũng sẽ có tình tố như vậy.
Lại là vì tôi.
Tốt thôi, lúc trước tôi vẫn là có chút ghen ghét nhỏ với quá khứ của Mặc Hàn và Cơ Tử Đồng. Hiện tại, nhìn thấy Mặc Hàn là dạng này, lão dấm năm xưa và ghen ghét đã không còn.
Ôm lấy Mặc Hàn một cái.
“Em không tức giận.” Tức giận cũng nên một mình trộm tức, sinh xong vẫn là nên làm gì với Mặc Hàn!
“Anh cũng nói những cái đó đều đã qua, về sau chỉ có em và bảo bảo, em không tức giận, thật sự không tức giận!”
Tôi như với bảo đảm Mặc Hàn, nói xong nhớ tới khoảng thời gian trước luôn là mình tức giận, lại chột dạ: “Nếu thật sự nhìn thấy cái gì không vui… Em đảm bảo nhiều nhất sẽ không vui ba ngày —— không! Chỉ không vui một ngày! Ngày hôm sau em sẽ ngoan ngoãn!”
Ai bảo tôi chỉ là một cô gái nhỏ, không phải đại trượng phu như Mặc Hàn đây…
“Ta hy vọng mỗi ngày nàng đều vui vẻ.” Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng động cơ thể qua lại, như là một cái nôi hình người.
“Vậy Cơ Tử Đồng làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.
“Tuy thức hải của nàng đã được chữa trị, nhưng chưa củng cố lại, chúng ta lại ở chỗ này ngốc ba ngày, chờ sau khi thức hải nàng củng cố lại, sẽ nghĩ biện pháp tách nơi dung hợp hồn phách ra, sau khi tách ra, tất cả đều dễ nói.”
“Thật sự phải tìm cho nàng một Linh Thể Thuần Âm sống lại sao?” Từ hôn lễ bị Cơ Tử Đồng gây rối, lại đến nàng thiết kế sụp đổ thức hải của tôi, tôi đã không thế muốn nàng sống lại.
Mặc Hàn nghe vậy nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía tôi: “Không muốn sống lại nàng?”
Một chút đều không muốn!
Nhưng Mặc Hàn hứa sẽ sống lại nàng…
Nếu nuốt lời, Mặc Hàn đã ứng thề sẽ chịu trừng phạt.
Đáng sợ nhất chính là, tôi còn không biết trừng phạt là cái gì.
“Em chỉ là lo lắng Linh Thể Thuần Âm không dễ tìm…” Tôi cúi đầu tránh đi ánh mắt của Mặc Hàn.
“Không dễ tìm cũng không đại biểu không có, một trăm năm không có, vậy lại chờ một ngàn năm. Dù sao, nàng sống hay chết, không quan hệ với chúng ta.” Giọng nói của Mặc Hàn nhàn nhạt, có một loại ý vị có lệ.
Đây không giống hắn.
Tôi ngẩng đầu lên, lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn xoa gương mặt của tôi: “Nàng ta dám tổn thương nàng và hài tử, có thể có một tia tàn hồn nên may mắn. Nhưng....”
Mặc Hàn nói xong dừng một chút, bộ dáng rất là hối hận: “Ta không còn nhớ rõ năm đó hứa hẹn như thế nào. Ta không sợ ứng thề, ta chỉ lo lắng cho nàng và hài tử.”
Tôi khó hiểu, năm đó lúc Mặc Hàn nhận lời hứa, tôi và bảo bảo còn chưa sinh ra, sao sẽ có quan hệ với chúng tôi.
Như là nhìn ra tôi nghi hoặc, Mặc Hàn nói: “Trừng phạt ứng thề do Thiên Đạo giáng xuống, Thiên Đạo không làm gì được ta. Nhưng hắn sẽ chọn nàng và hài tử xuống tay.”
Thật hy vọng tôi và bảo bảo cũng có thể cường đại giống như Mặc Hàn vậy.
“Vậy đúng hẹn sống lại nàng đi, chỉ cần lòng ở chỗ em, nàng phục hay không còn sống nữa đều giống nhau.” Tôi có tin tưởng với Mặc Hàn.
Đôi mắt thâm thúy của hắn sáng lên ba phần, trong ánh mắt như thêm một thứ gì khác tôi nhìn không hiểu.
“Đúng rồi, thức hải là cái gì?” Tôi nhớ tới tôi vẫn là không hiểu cái này.
Mặc Hàn nghĩ chút, dùng tận khả năng phương thức lý giải của người sống giải thích nói: “Nếu so sánh của hồn phách nàng với thân thể của nàng, thức hải đó là vị trí của nàng ở thế giới này. Thức hải của một người càng rộng lớn vững chắc, chỗ cất chứa hấp thu pháp lực và tu vi cũng càng cao thâm.”
“Hồn phách của nàng đã chân thật rất nhiều, thức hải lại tiến triển thong thả, lúc này mới cho nàng thừa dịp cơ hội. Lần này saukhi chữa trị xong, chúng ta sẽ đi núi Bất Chu củng cố thức hải của nàng, thuận tiện, tìm kiếm nghĩ cách tách hồn phách của các nàng ra.” Mặc Hàn nói.
Tôi lại cả kinh: “Núi Bất Chu? Núi Bất Chu trong truyền thuyết? Thật sự có?”
Mặc Hàn gật đầu, rất không rõ ta vì sao phải kinh ngạc như vậy: “Ừ, làm sao vậy?”
A… Cũng đúng, minh vương cũng là quỷ trong truyền thuyết, cũng là tồn tại thật sự, xuất hiện núi Bất Chu tôi cũng không nên kinh ngạc…
“Không, không có việc gì…” Phải trấn định! Nhất định phải trấn định! Không thể cho Mặc Hàn mất mặt!
Tôi là ở trên giường đá một đỉnh núi, trên giường đá Mặc Hàn vẽ cho tôi trận pháp dẫn đường linh khí.
Ngay ở lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, một đám tu sĩ pháp lực không thấp lại đều khiêng vũ khí hùng hổ lên đây.
Vừa thấy Mặc Hàn, những người đó giận dữ: “Chư vị đạo hữu, hôm nay chúng ta hợp lực giết ma đầu này! Báo thù vì các đạo hữu ngã xuống!”
Tình huống như thế nào!
Tôi mê mang lại lo lắng nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm: “Nàng ngoan ngoãn ngốc ở trận pháp không cần ra tới, ta giải quyết rất nhanh.”
Tôi gật đầu, Mặc Hàn đứng dậy, những người đó bị khí thế của hắn làm kinh sợ, đều không tự giác lui về sau một bước.
“Lặp lại lần nữa, không muốn chết thì cút.” Giọng nói của Mặc Hàn rất lạnh, tôi nhớ tới lời nói vừa mới tỉnh lại của bảo bảo, đột nhiên hiểu được đây là có chuyện gì.
Đại khái là Mặc Hàn muốn mang tôi tới nơi này chữa thương, những người sống tu sĩ đó cảm thấy Mặc Hàn chiếm địa phương của bọn họ, không chịu cho mượn địa phương chữa thương cho tôi, Mặc Hàn đã trực tiếp ra tay đoạt lấy.
Hiện tại, bọn họ tụ tập một đám người, định tới trả thù Mặc Hàn.
Tuy rất chướng mắt cách làm keo kiệt này của bọn họ, nhưng, đoạt nhà của người ta thật sự là không được tốt.
Huống chi, trong khoảng thời gian này Mặc Hàn vẫn luôn bên tôi, khẳng định là nửa khắc cũng chưa nghỉ ngơi, tôi lo lắng hắn mệt hơn, chỉ nghĩ nếu có thể giải hòa, vẫn là hòa giải với những tu sĩ này.
Tôi đang muốn mở miệng, một tu sĩ bên kia lớn gan lên tiếng chỉ trích Mặc Hàn trước: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào pháp lực cao thâm là có thể muốn làm gì thì làm, ngươi loại cả người quỷ khí tà tu này, sẽ không có kết cục tốt!”
Mẹ nó, đây là minh vương! Không có quỷ khí mới kì quái!
Tôi còn tưởng cứu lại một chút tu sĩ tìm đường chết này, nhưng người ta tự mình không cho tôi cơ hội mở miệng, lại rống lên nói: “Ngươi cường đoạt đỉnh núi nồng đậm linh khí nhất núi Côn Luân, vẽ trận dẫn linh hấp thu toàn bộ linh khí của núi Côn Luân, quả thật chính là muốn chặt đứt đường tu tiên ta chờ!”
Đây mới là nguyên nhân các ông tới tìm Mặc Hàn tính sổ đi!
Mặc Hàn khinh thường nhìn lại: “Bổn tọa chính là huỷ hoại linh mạch núi Côn Luân, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”
“Ngươi dám!” Hắn nói như là lập tức dẫm trúng đuôi mèo của những tu sĩ đó, nháy mắt toàn bộ lấy ra vũ khí, mỗi người giương cung bạt kiếm.
“Chư vị đạo hữu, ma đầu này giết sư huynh ta, lại chiếm nơi tu luyện của sư huynh, còn xin chư vị báo thù cho ta!” Người nọ lúc trước nói chuyện lại nói.
Bảo bảo không biết tỉnh khi nào, nhăn mày hừ một tiếng thật mạnh: “Là các ngươi tự mình nói, phúc địa núi Côn Luân, cái gì cường giả vi tôn. Địa phương tốt ai chiếm được chính là của người đó! Huống chi, nể mặt mẹ của ta, ba ba đã thưởng một đóa hoa sen đen Minh Hà cho người sống kia.”
“Là hắn quá tham, lại muốn thừa dịp ba ba chữa thương cho mẹ đánh lén ba ba, còn muốn ăn ta, ba ba đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn! Hừ! Các ngươi cũng là đàn người sống lòng tham, khẳng định là giống những người trước đó, muốn thừa dịp người đông thế mạnh, đánh bại ba ba cướp đi bảo vật của ba ba! Ta nói cho các ngươi, nằm mơ! Các ngươi yếu ớt!”
Chợt bị một đứa bé nói toạc, sắc mặt của những người đó đều không được tốt.
Tôi đoán bên trong còn có trận pháp có tác dụng che chắn hơi thở, những người đó tìm một hồi lâu, mới ý thức được nó ở trong bụng tôi.
“Quỷ…… Quỷ thai?” Người nọ phát hiện không thể tin tưởng, mở to hai mắt nhìn tôi, lại nhìn về phía Mặc Hàn, cuối cùng nhìn thấy Mặc Hàn không có bóng dáng: “Quỷ? Làm sao quỷ dám lên núi Côn Luân!”
“Ba ba thích đi nơi nào thì đi nơi đó! Các ngươi những phàm nhân này mới không quản được! Lêu lêu lêu…” Bảo bảo còn làm mặt quỷ cười nhạo bọn họ.
Mọi người có ý lui bước, dù sao dưới chân núi Côn Luân mới có kết giới thiên nhiên hình thành, âm linh bình thường tiến vào sẽ tan thành mây khói.
Nhưng mà, không biết là ai tìm đường chết lại hét một câu: “Linh Thể Thuần Âm! Linh Thể Thuần Âm hoài quỷ thai!”
Tôi theo giọng nói nhìn lại, là một ông lão pháp lực không thấp, nhưng trong mắt lại lộ ra tia thèm nhỏ dãi.
Ghê tởm!
Tôi thu ánh mắt lại, trong lúc vô tình nhìn vào trong mắt những người khác, cũng toát ra vài phần tương đồng.
“Lò cực phẩm? A…”
“Sao lại bị quỷ trước một bước…”
“Đáng tiếc…”
……
Mặc Hàn vốn là muốn xông lên thu thập từng người một, có người thấy tình thế không ổn muốn trốn, hắn cũng lười đuổi theo, nếu bọn họ không ra tay, hắn cũng lười ra tay.
Nhưng hiện tại nghe thấy mấy lời nói này, pháp lực che trời lấp đất đã phát tán ra ngoài, tại chỗ quát lên âm phong mãnh liệt, thổi trúng đôi mắt người đều không mở ra được.
Tôi bị những người đó nhìn chằm chằm đến cả người đều ghê tởm nổi da gà, ngay cả bảo bảo cũng đều cảm thấy rất không thoải mái: “Mẹ, cái gì là lò? Thuần Âm Linh Thể lại là cái gì?”
“Chờ con lớn lên sẽ biết.” Tôi sờ bụng, ý bảo bảo bảo không cần nghĩ nhiều.
“A…” Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu, cảm thấy khẳng định là thứ gì đó rất ghê gớm.
Lúc này, trước đó Mặc Hàn mang theo không ít pháp bảo cực phẩm, lại chính mắt gặp được lò cực phẩm là tôi này, những người sống đó đỏ mắt rối tinh rối mù, về chút sợ hãi này, đã bị tham lam thay thế toàn bộ.
“Các vị đừng lo lắng, chúng ta nhiều người, chẳng lẽ còn không diệt được một con quỷ sao? Chỉ cần hắn chết, những pháp bảo và Linh Thể Thuần Âm này, còn không phải đều là do chúng ta xử trí!”
Không biết ai dẫn đầu hét một tiếng như vậy, mọi người đều sôi nổi đồng thanh, cầm vũ khí phóng về phía Mặc Hàn.
“Đều phải chết!” Mặc Hàn giận mắng một tiếng, rút trường kiếm ra, chém ra một đạo kiếm thế mười thành công lực, nháy mắt chém bay hơn phân nửa người.
“Mộ Nhi, nhắm mắt.” Mặc Hàn quay đầu phân phó một tiếng, tôi lên tiếng, nhắm mắt lại quay đầu đi, đôi tay che kín bụng: “Bảo bảo, con cũng đừng nhìn.”
Để tôi nhắm mắt, nhất định là trường hợp sẽ rất huyết tinh đáng sợ, bảo bảo vẫn là một đứa trẻ, cũng sẽ dọa hư.
Nhưng bảo bảo lại như là tập mãi thành quen: “Mẹ, con không sợ, lúc mẹ hôn mê đã xem qua rất nhiều lần. Ba ba thật là lợi hại, tới bao nhiêu người sống đều không sợ!”
Tốt thôi, dù sao cũng là quỷ thai, là tôi suy nghĩ nhiều.
Tiếng chém giết vang lên ở phía sau tôi, còn kèm theo không ít tiếng kêu thảm thiết và hoảng sợ của người. Bảo bảo vẫn luôn tự kêu cố lên cho Mặc Hàn đánh, tôi biết hắn không có việc gì, nên vẫn luôn không quay đầu lại.
Mãi cho đến khi sau lưng an tĩnh, Mặc Hàn dùng Lam Diễm thiêu hủy tất cả huyết tinh tôi không nên thấy, mới để tôi quay đầu lại.
“Những người đó đều là tu tiên sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Hắn gật đầu.
“Xử lý nhiều người tu tiên như vậy, sẽ không bị trả thù sao?” Tôi có chút lo lắng chỉ lên trời.
“Người tu tiên nội đấu nghiêm trọng, những Thiên Đạo đó đều cố không để ý tới, không quản được ta.” Vẻ mặt Mặc Hàn ghét bỏ.
Tôi lại nhìn về phía chiến trường tuy hỗn độn lại không có chút huyết tinh nào kia, có chút bàng hoàng: “Người sống thật sự có thể thông qua tu luyện đắc đạo thành tiên sao?”
“Ừ, chỉ là không nhiều lắm, rất nhiều người đều ở trong quá trình tu luyện ngã xuống, nhưng phần lớn thọ mệnh đều vượt qua người sống bình thường, cũng coi như có mất có được.” Mặc Hàn nói.
“Nếu Lam Thiên Hữu vẫn luôn an tâm tu luyện, cuối cùng hắn sẽ thành thần sao?” Tôi hỏi.
Tuy Mặc Hàn không thích hắn, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời: “Hắn có Thiên Đạo tương trợ, nhất định có thể.”
“Thiên Đạo là chọn người như thế nào?” Sao mắt mù chọn Lam Thiên Hữu chứ! Nhìn thấy hắn luyện chế Hóa Cương Trận với người sống, còn giúp hắn!
“Hắn nhàm chán như vậy, ai biết, đại khái xem tâm tình.” Mặc Hàn ghét bỏ nói.
Thôi, không đi quản hắn.
Mặc Hàn đút cho tôi không ít đan dược và linh quả củng cố thức hải, sau khi lại ở bên tôi hai ngày, cuối cùng tôi cũng khôi phục bình thường.
Trong lúc đó, tôi nói chuyện Linh Lung cho Mặc Hàn, sau khi Mặc Hàn kinh ngạc một chút, nói với tôi: “Trách không được cảm giác pháp lực của nàng biến cường, thì ra là thức tỉnh rồi.”
“Huyết mạch Cơ thị thức tỉnh? Linh Lung?” Tôi có chút tò mò.
Mặc Hàn gật đầu, giải thích nói: “Cơ thị là nhất tộc Thừa Thiên Mệnh, cho nên trong huyết mạch phần lớn hậu duệ đều kế thừa truyền thừa năm đó. Chẳng qua, sau khi bị diệt, chu triều phân đi hơn phân nửa khí vận, rất ít lại có huyết mạch thức tỉnh, không nghĩ tới nàng lại thức tỉnh rồi, lại là Lôi Hỏa phượng hoàng.”
“Vì sao là phượng hoàng?” Tôi nhớ tới trước kia Tiểu Tiểu nói qua trên người tôi có hai hơi thở của phượng hoàng, đại khái một con là Cơ Tử Đồng, một con chính là của tôi.
“Phượng Minh Kỳ Sơn, Cơ thị Đồ Đằng là phượng hoàng, hậu duệ hóa thân ngoài thân cũng chính là phượng hoàng.” Mặc Hàn dạy tôi một ít phương pháp sử dụng linh lực với huyết mạch, còn phát tin tức cho Hồng Quỷ, để hắn đi Tàng Thư Lâu Minh Cung tìm toàn bộ thư tịch bí thuật có quan hệ với Cơ thị tới cho tôi.
Đồng thời, tôi cũng nghĩ tới một chuyện khác, một ngày đi mua nhẫn kết hôn cho Mặc Hàn kia, ở cửa hàng bạc, Lam Thiên Hữu đã hạ hai trận pháp cho tôi. Một cái là dùng để cởi bỏ trận pháp Mặc Hàn áp chế với Cơ Tử Đồng, một cái khác, còn lại là dùng để phong ấn ký ức ngày đó của tôi.
Vì chính là không cho Mặc Hàn biết hắn đang cứu Cơ Tử Đồng.
Thấy tôi trầm tư, Mặc Hàn hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Tôi nói chuyện cửa hàng bạc với hắn, Mặc Hàn nhíu mày: “Nơi đó thật sự là có hơi thở khởi động trận pháp, ta vốn tưởng rằng là bởi vì ta là quỷ, trận pháp Thanh Hư Quan dùng để đuổi quỷ khởi động mà thôi.”
Hắn nghĩ lại một chút, trầm mặt: “Lúc ấy, tất cả trận pháp đều là Thanh Hư Quan.”
Mỗi một trận pháp môn phái đều có điều khác nhau, có một số môn phái thậm chí còn sẽ ở trên trận pháp có khắc hơi thở môn phái của mình.
“Mộ Nhi, Thanh Hư Quan có vấn đề.” Mặc Hàn bỗng nhiên nói.
Lòng tôi trầm xuống: “Vậy Quân Chi sẽ không có việc gì chứ?”
Mặc Hàn lắc đầu: “Tạm thời sẽ không, mọi người Thanh Hư Quan, khi chúng ta kết hôn ta đều gặp qua. Đều không giống như là có vấn đề, ta hoài nghi, Thanh Hư Quan đã là khí tử.”
“Cái gì khí tử?” Tôi khó hiểu.
“Khí tử của súc sinh kia.”
Tôi sửng sốt, nhớ tới phi cương Lam Thiên Hữu trong sơn động Thanh Hư Quan, cũng dần hiểu được.
Pháp thuật của Lam Thiên Hữu cũng chính cũng tà, nếu hắn có thể một tay sáng lập hai Lam gia làm yểm hộ thân phận, thành lập lên một Thanh Hư Quan cũng không phải việc gì khó.
Chẳng qua, thân phận của hắn không thể lắc lư quang minh chính đại ở Thanh Hư Quan. Dần dần, thời gian dài hắn đã mất đi khống chế với Thanh Hư Quan.
Vì phòng ngừa thân phận bại lộ, hắn cũng đơn giản từ bỏ Thanh Hư Quan, tùy tự sinh tự diệt.
Chẳng qua, Thanh Hư Quan tới hôm nay vẫn tràn đầy hương khói.
Trách không được lúc trước Ngọc Hư Tử muốn thu hắn làm đồ đệ hắn lại không vui, ai nguyện ý gọi đồ tôn không biết thấp hơn mình bao nhiêu lần là sư phụ.
Thu thập xong đồ vật, chúng tôi đã xuất phát đi núi Bất Chu.
Mặc Hàn gọi Tiểu Bạch tới, còn cường điệu lúc mang sách cho tôi rồi để Hồng Quỷ dẫn Tiểu Tiểu đến.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Hàn coi trọng gà con như vậy, tôi ngây thơ cho rằng hắn chỉ là đơn thuần cảm thấy có thể cho Tiểu Tiểu và bảo bảo bồi dưỡng cảm tình.
Tiểu Bạch thu nhỏ tung tăng nhảy nhót đùa với bảo bảo, Tiểu Tiểu cũng cọ tôi một cái, lên án chín ca ca nàng không hề điểu tính, một hai phải mang nàng về Thang Cốc nhốt lại, nàng đốt hai bàn tiệc rượu mới giữ nàng lại.
Bởi vì, muốn gán nợ nàng cho khách sạn.
Thật sự là anh ruột…
Bảo bảo chơi mệt đi nghỉ ngơi, sau khi Mặc Hàn để Tiểu Bạch biến lớn, ôm tôi ngồi ở trên lưng nó.
Mở ra kết giới chắn gió, Tiểu Bạch đã giơ chân chạy ở trên bầu trời.
Tiểu Tiểu nghiêng đầu tò mò nhìn chúng tôi: “Ba ba, chúng ta đi nơi nào?”
“Tới rồi ngươi sẽ biết.” Mặc Hàn nói.
Tiểu Tiểu lại nhìn về phía tôi: “Ma ma, chúng ta đi nơi nào?”
“Núi Bất Chu.” Tôi đúng sự thật nói, ai ngờ khuôn mặt nhỏ sáng lạn của Tiểu Tiểu lập tức suy sụp xuống, lập tức từ bộ dáng cô bé biến trở về gà con, vẫy cánh muốn bay đi.
“Em đi đâu?” Tôi sợ gió quá lớn thổi nàng đi, vội vàng ôm lấy nàng.
Gà con liều mạng giãy giụa ở trong lòng tôi: “Ta không muốn đi núi Bất Chu! Không muốn đi! Ta phải về nhà! Ta muốn đi tìm các ca ca nhốt lại!”
Tôi không rõ vì sao Tiểu Tiểu phản ứng lớn như vậy, mê mang nhìn về phía Mặc Hàn, nghe thấy tâm tình hắn không tồi nói: “Phụ mẫu nàng ở núi Bất Chu.”
“Ta không cần đi gặp phụ hoàng! Mẫu hậu cũng không gặp! Không muốn gặp! Toàn bộ không muốn gặp!” Gà con ở trong lòng tôi phát điên.
Bảo bảo khó hiểu: “Vì sao không muốn gặp? Em thích ba ba và mẹ, chị Tiểu Tiểu không thích sao?”
Gà con bĩu môi, cũng chưa nói không thích, chính là đáng thương nhìn tôi: “Ma ma…”
“Ngoan, vì sao không muốn đi gặp phụ hoàng mẫu hậu em?” Tôi sờ lông vàng của nàng.
“Ma ma, ta sẽ bị nhốt lại! Rất đáng sợ! Không có ăn ngon! Không có chơi vui! Mỗi ngày đều sẽ bị tra tấn! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!” Gà con như nhớ lại sợ hãi khi đó, hai cánh gà ánh vàng rực rỡ sợ hãi che kín đầu, trốn ở trong lòng tôi run bần bật.
Tôi tỏ vẻ hoài nghi với lời nói của nàng, rốt cuộc nếu thật sự sẽ tổn thương đến nàng, Mặc Hàn sẽ không kiên trì muốn dẫn nàng đi.
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm, tôi cũng yên lòng, trấn an Tiểu Tiểu nói: “Đừng sợ, ba mẹ em khi đó đều rất là đau lòng cho con của mình, chúng ta đi núi Bất Chu trước nhìn xem được không? Nếu thật sự không tốt với em, các ca ca của em cũng sẽ không nhìn em bị bắt nạt.”
Vẻ mặt Tiểu Tiểu ghét bỏ: “Các ca ca càng khốn kiếp hơn!”
Cũng đúng, anh trai tùy tiện là có thể đưa em gái ngốc nhà mình ra gán nợ, xác thật khốn kiếp.
“Chị Tiểu Tiểu đừng sợ, có ba ba và mẹ ở đây, em cũng sẽ bảo vệ chị!” Bảo bảo ngửa mặt vỗ ngực bảo đảm, Tiểu Tiểu gục xuống đầu, chạy không thoát nàng chôn ở trong lòng tôi không muốn nói chuyện.
《 Sơn Hải Kinh • đất hoang kinh tuyến Tây 》 có rằng: Tây Bắc hải ở ngoài, đất hoang chi ngung, có sơn mà không hợp, danh rằng không chu toàn.
Mặc Hàn nói, núi Bất Chu ở tây bắc núi Côn Luân, tương truyền núi Bất Chu là đường nhỏ duy nhất nhân giới có thể tới Thiên giới, tôi hỏi Mặc Hàn, thật sự có Thiên giới hay không, Mặc Hàn gật đầu.
“Những tu sĩ núi Côn Luân đó, nếu thật sự có thể được, tu thành linh thể là có thể thăng lên Linh giới. Ở Linh giới tiếp tục tu hành, nắn đến tiên thân mới có tư cách vào Tiên giới, chỉ sau khi tiến vào Tiên giới lúc, mới có cơ hội tiến vào Thiên giới.”
Hắn kiên nhẫn giải thích cho tôi, tôi lại không phải rất hiểu: “Sao có nhiều giới như vậy?”
“Phàm nhân có sinh lão bệnh tử, muốn tu tiên thoát khỏi tam tai năm khó, vốn chính là nghịch thiên mà đi, không sớm chiều có thể đạt tới. Cho nên, cần trải qua khó khăn thật mạnh.”
Hắn nói xong ôm chặt tôi: “Nàng là Linh Thể Thuần Âm, linh thể trời sinh tương đương với có vé là có thể vào cửa Linh giới. Mà những người thường đó, ở nhân gian tu hành mấy trăm năm, đều chỉ là tu đến một linh thể như vậy.”
Tôi kinh ngạc một chút, nhìn tay mình, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt: “Nhưng em nên tiến vào Linh giới như thế nào?”
“Nếu có người sống tu linh thể, ắt tự thân cũng có đủ linh lực có thể mở ra thông đạo đi thông Linh giới, chỉ là pháp lực của nàng không đủ mà thôi.” Mặc Hàn giải thích.
“Vậy Linh giới có cái gì? Đi nơi đó làm gì?” Tôi lại hỏi.
“Linh giới phần lớn đều là người tu tiên, linh khí nơi đó đầy đủ, đi, tiếp tục tu luyện.”
Tôi líu lưỡi, cảm thấy tu luyện thật phiền.
“Vậy Tiên giới và Thiên giới lại là sao thế này?”
“Tiên giới là nơi người tu tiên đắc đạo ở, Thiên giới lại là chỗ ở của chư thần, tiên giả đến thành tiên thân, trừ phi bị Thiên Đạo chăm sóc, nếu không Tiên giới chính là trọng điểm. Nếu là được đặc biệt chăm sóc, ắt có cơ hội tiến vào Thiên giới.”
Lam Thiên Hữu chính là cái tu sĩ có cơ hội tiến vào Thiên giới này đi…
Muốn đi núi Bất Chu, trước cần đi qua Hãn Hải phương Tây Bắc, bên trong Hãn Hải có vô số quái vật hung tàn.
Lấy núi Côn Luân làm giới, một bên là nhân gian, đi qua biên giới chính là tiến vào thế giới người thường không thể đặt chân.
Lúc trước Mặc Hàn đã nói, là lịch trình bình thường của người tu tiên, nếu có người muốn chạy lối tắt, ắt cũng sẽ nghĩ đến núi Bất Chu. Trừ lần đó ra, những người ở Tiên giới muốn vào Thiên giới đó, cũng sẽ nghĩ đến núi Bất Chu.
Dọc theo đường đi có Mặc Hàn hộ giá hộ tống, cho dù bên trong Hãn Hải có vô số quái vật hung tàn, chúng tôi ai cũng đều không bị thương. Trong lúc đó, Mặc Hàn còn lấy ra một con thuyền ngọc, tôi và Tiểu Tiểu ngồi ở đầu thuyền, một người câu một ăn cá.
Cá kia đặc biệt lớn, một người tôi đều không kéo nổi, vẫn là Mặc Hàn giúp tôi kéo lên trên thuyền.
Tiểu Tiểu muốn ăn một ít kia, Mặc Hàn giúp đỡ lôi ra mặt nước, đầu nàng từ nhô qua đầu thuyền, phun ra một ngọn lửa, nháy mắt đã nướng chín con cá kia.
“Chị Tiểu Tiểu thật là lợi hại!” Bảo bảo vỗ tay, nói với tôi: “Mẹ, cá của mẹ con giúp nẹ nướng!”
Hắn khống chế được tay của tôi, một thốc Lam Diễm ném tới cá hôn mê ở trên boong tàu kia, một giây đã thiêu cá thành tro tàn.
Tuy lửa khống chế có chút kém, nhưng ma trơi vốn dĩ không phải dùng để nướng cá, tôi vẫ là khích lệ hắn: “Làm không tồi, uy lực của ma trơi lại biến cường sao!”
“Nhưng cá đều nướng không còn…” Bảo bảo bĩu môi.
“Không có việc gì, chúng ta ăn ít! Ngọn lửa của bảo bảo cũng rất lợi hại, lập tức đã thiêu hủy cá! Nếu có quái vật, cũng có thể bảo vệ mẹ rồi.” Tôi vuốt bụng trấn an nói.
Lúc này Bảo bảo mới cao hứng chút, chỉ vào cá bong bóng nói: “Mẹ con muốn ăn nơi đó, bà ngoại nói, bên kia không có xương cá!”
“Được.”
Ở trên biển lướt mấy ngày, tôi mơ màng từ đệm chăn mềm mại trong khoang thuyền tỉnh lại, Mặc Hàn nói cho tôi tới núi Bất Chu rồi.
Trời Hãn Hải vĩnh viễn đều là đen tối không rõ, thường còn có lôi điện dọa người.
Tôi và hắn đi ra khỏi khoang thuyền, trên mặt biển mênh mông bát ngát, một tòa núi lớn chót vót ở chân trời, cắm thẳng phía chân trời, nói là một ngọn núi, thật sự còn không bằng nói là một cây cột thật lớn từ đáy biển dâng lên, chống lên phía chân trời.
Xung quanh núi mây mù lượn lờ, cuồng phong trên Hãn Hải như vĩnh viễn cũng thổi không tiêu tan những đám mây đó.
“Truyền thuyết, Cộng Công giận đâm núi Bất Chu, núi Bất Chu không phải sụp sao? Chẳng lẽ là giả?” Tôi có chút tò mò hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn chỉ một nơi ở gần núi Bất Chu cho tôi, tôi nhìn lại, bên trong tầng mây mù như có thứ gì đó bị bẻ gãy, có một nửa hoàn toàn đi vào bên trong mặt biển.
“Năm đó, là chặt đứt núi Bất Chu, không phải đâm sụp, nơi đó chính là nửa thanh núi Bất Chu bị đứt gãy.” Mặc Hàn nói.
“Vậy lúc ấy, trường hợp có phải rất đồ sộ hay không?” Tôi có chút hưng phấn hỏi.
Mặc Hàn không phải rất xác định: “Hẳn là vậy.”
Tôi khó hiểu, hắn sờ đầu tôi, giải thích nói: “Ta sinh ra ở cuối thời kì thượng cổ, lúc sinh ra, núi Bất Chu đã bị đâm gãy. Đại thần thượng cổ phần lớn đã mất đi, hoặc không hỏi thế sự, lúc này Cộng Công không có mắt nhìn thấy trường hợp năm đó giận đâm núi Bất Chu.”
Thì ra là như thế này.
Hắn ôm tôi bay vào không trung, Tiểu Bạch tự giác biến lớn, Mặc Hàn đặt tôi ở trên lưng nó, thu thuyền ngọc lại.
“Đi thôi.” Mặc Hàn vỗ nhẹ lưng tiểu bạch một chút, ba cái đầu khuyển địa ngục lớn tiếng rống một tiếng, bay về phía núi Bất Chu.
Càng tới gần núi Bất Chu, càng cảm giác mình nhỏ bé, cho dù còn cách rất xa, uy áp thuộc về thần kia đã như một thanh kiếm treo ở đỉnh đầu, làm lòng tôi bị nhấc lên.
Đồng thời, không trung rơi xuống lôi điện cũng càng ngày càng thường xuyên.