Tác giả: Sơn Chi Tử
Khi trận tuyết đầu tiên của năm kéo về, Linh Quân như cũ vẫn một thân tăng y trắng đơn bạc, bao năm qua đi chưa lần nào hắn trịnh trọng khoác lên áo cà sa.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, hắn liền mang theo ta, từ biệt thành Dương Châu này.
Một tay chống gậy trúc, chân mang giày vải, hắn khẽ cong khóe môi, hướng về phía những người đến đưa tiễn mà nhẹ nhàng gật đầu, chỉ khẽ nói "A Di Đà Phật".
Trên mặt đất phủ lớp tuyết trắng mềm mịn, có hai đôi dấu chân một trước một sau dần dần bị gió tuyết che lấp, đến cuối cùng, chẳng còn lưu lại chút dấu vết.
Dọc theo đường đi, bọn ta cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, tiếp tục hành trình lang thang vô định.
Ta từng nhiều lần hỏi Linh Quân muốn đến nơi nào, nhưng hắn chỉ luôn lẳng lặng nhìn ta hồi lâu, rồi lại hướng mắt về nơi khác, trước sau đều không hề nói một lời.
Ánh mắt hắn nhìn ta, càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng nặng nề, như một tảng đá đè vào tim ta, ngày một tàn nhẫn hơn.
Ta cuối cùng cũng nhận ra, dường như Linh Quân sẽ không bao giờ cười với ta nữa.
Cảm giác mất mát từng chút, từng chút chôn vùi ta, đến cuối cùng, trong lòng ta vậy mà lại có cảm xúc phẫn uất như một người bình thường.
Ta đã từng hết lòng chờ đợi, có một ngày giống như hiện tại, có được thân thể như một người bình thường, sánh vai cùng Linh Quân đi đến bất cứ nơi nào hắn muốn đến.
Chỉ là làm sao cũng không ngờ rằng, biến hóa này của ta lại khiến Linh Quân ngày càng xa cách.
Rõ ràng là hắn đang ở ngay trước mắt, nhưng trong lòng ta đã mơ hồ có chút bất an.
Đêm nay, gió tuyết nổi lên, tranh nhau thét gào.
Ta và Linh Quân không tìm được chỗ trú, chỉ có thể tránh tạm trong một ngôi miếu hoang đổ nát.
Ánh lửa bập bùng, nóng rực không ngừng xua đi từng đợt gió lạnh bên trong ngôi miếu. Ta nhìn Linh Quân đang nhắm mắt thiền định, nghe thấy hơi thở hắn đều đều, đoán chắc hắn nhất định là vì gần đây bôn ba khắp nơi nên hiện tại mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Ta cúi đầu nghĩ ngợi một lát liền đứng dậy bước ra ngoài cửa miếu, đi sâu vào hướng đêm tối mờ mịt.
Nào ngờ, khi ta ôm mấy món đồ vất vả lắm mới tìm được trở về ngôi miếu hoang, lại không thấy bóng dáng của Linh Quân đâu.
Ta sững sờ đứng bất động, hoa tuyết không ngừng rơi xuống, cảm giác lạnh lẽo lướt qua gò má rồi đến cổ, từng chút một lan ra, đến khi buốt lạnh chạm đến tận trái tim, ta chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí đã lan tỏa khắp cả người.
Ta không biết mình đã đứng ngẩn người bao lâu giữa tuyết trời trắng xóa, ta chỉ biết rằng, rất lâu sau đó, rốt cuộc có một đôi tay khẩn trương ôm chặt lấy ta. Ta tựa vào lòng ngực lạnh lẽo, tai cũng bắt đầu nóng lên, nghe thấy giọng nói quen thuộc xen lẫn tiếng thở gấp dồn dập kề cận vành tai: "Cô đi đâu vậy? Phồn Lộ! Rốt cuộc cô đã đi đâu?"
Hắn gọi tên ta vài lần, rồi lại hỏi ta vài lần, giữa đêm trường tối tăm, giữa ào ạt tiếng gió lùa, ta phảng phất chỉ nghe thấy giọng nói của hắn.
Ta muốn trả lời hắn, chỉ là khi khẽ hé môi, trong cổ họng lại không phát chút âm thanh nào.
Trong mắt mơ hồ có hai dòng nước nóng rát rơi xuống, khuôn mặt đã bị đông lạnh đến tê dại rốt cuộc cũng cảm nhận được chút ấm áp.
Cái ôm của Linh Quân trong khoảnh khắc này lạnh buốt như băng, có phần không chân thực.
Đây chính là cảnh tượng mà ta đã từng vụng trộm ước ao.
Ta khẽ động đậy thân thể đã cứng đờ, giương mắt lên nhìn hắn.
Lại nhìn thấy khuôn mặt thường ngày trắng nõn như ngọc thế nhưng giây phút này lại bị đông lạnh đến mức có chút tím tái. Cổ họng ta hơi nhúc nhích, cũng khẽ giẫy giụa khỏi vòng tay ôm siết của hắn, đem hai cái màn thầu ta vẫn luôn che chắn trong lòng để vào bàn tay hắn, nhẹ nâng khóe miệng cứng nhắc, mỉm cười nhìn hắn.
Hai mắt Linh Quân sâu thẳm, nhìn ta không chớp, đồng tử co rút lại, khóe mắt bất chợt đỏ hoe, ta thấy môi hắn run run, chỉ bật ra một tiếng cười khổ: "Ta... thế nhưng lại sợ hãi cô cứ như vậy mà bỏ đi..."
Lúc ta còn chưa nhìn rõ làn nước ươn ướt, trong suốt, lấp lánh nơi đáy mắt hắn là gì, lại bị hắn gắt gao ôm chặt vào lòng.
Thật lâu sau đó, đôi môi đã lạnh như băng của hắn bỗng chạm nhẹ vào vành tai ta, ta nghe được hắn thở dài một tiếng, nói: "Phồn Lộ, qua ngày mai... Hãy đem mọi chuyện tối nay quên hết đi? Quên hết... tất cả... mới tốt, như vậy mới tốt... biết không..."
Tầm mắt ta nhòe đi, có chút cay cay, ta mông lung nhìn đống lửa chưa tắt bên trong ngôi miếu, tay nắm chặt quần áo của Linh Quân.
Vì sao lại khóc? Ta cũng không biết rõ.
Ta chỉ hiểu rõ một điều, giây phút này ta cảm nhận được Linh Quân đang thống khổ.
Quên? Quên là cái gì?
Khi ấy, cả hắn và ta đều không biết rằng, trên thế gian này điều khó khăn nhất chính là lãng quên nhau.