- Trang chủ
- 365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
- Chương 45: Buông tha cho tôi đi
Tác giả: Túc Nhị Thập Cửu
Nhưng cũng bởi vì máy nghe trộm đó, anh mới có thể tìm được Diệp Tiểu Tịch nhanh đến vậy, lại còn chứng minh trong sạch giúp cô.
Đôi mắt Diệp Tiểu Tịch ngập tràn thất vọng:
- Triệu Giai Oánh? Đây không phải là thư ký của anh à? Chẳng lẽ anh muốn nói đây là công việc tạm thời của cô ta, cô ta thay anh làm những chuyện này hay sao?
Đáy mắt Long Mộ Thần tối sầm, anh giải thích:
- Tiểu Tịch, tôi không cần phải làm vậy với em đâu. Hay là tôi tìm cô ta đến đây giải thích cho em nghe?
- Cô ta là người của anh, đương nhiên là anh bảo cô ta làm gì thì cô ta làm cái đó rồi.
Diệp Tiểu Tịch hừ lạnh.
Long Mộ Thần nhíu mày.
Diệp Tiểu Tịch không tin tưởng anh, giờ cho dù anh nói gì đi nữa thì cô đều cho rằng anh bày mưu để Triệu Giai Oánh làm cả thôi.
- Cô ta đã nói gì mà lại khiến em hiểu lầm tôi sâu đến vậy?
Anh đắn đo một chút rồi hỏi.
Muốn cởi bỏ hiểu lầm thì phải biết nút thắt ở đâu.
Nhưng vấn đề là anh chỉ biết Triệu Giai Oánh đã nói gì đó với Diệp Tiểu Tịch nên sự việc mới thành ra thế này. Song rốt cuộc là nói gì, Triệu Giai Oánh vẫn không chịu thừa nhận, anh không đoán ra được.
- Long Mộ Thần, anh buông tha cho tôi đi mà.
Diệp Tiểu Tịch khẩn cầu.
Đôi mắt anh hơi nheo lại.
- Mặc kệ là anh có mục đích gì nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến anh nữa.
Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, giọng điệu trở nên kiên định:
- Ban đầu tôi tham gia tuyển người mang thai hộ cũng vì một nghìn tệ mà thôi. Tôi có thể trả tiền lại cho anh, xem như dứt nợ dứt nần, coi như từ trước đến giờ chẳng quen biết nhau đi.
- Diệp Tiểu Tịch, em đối xử với tôi như thế không công bằng chút nào.
Hàng lông mày Long Mộ Thần nhíu chặt hơn:
- Thậm chí tôi còn không biết mình đã làm gì sai mà em đã phán tôi tội tử hình rồi. Cho dù phạm tội tử hình thì cũng có cơ hội giải thích mà.
- Không, anh chẳng làm gì sai cả.
Diệp Tiểu Tịch nghiêm giọng:
- Vốn dĩ chúng ta là người thuộc về hai thế giới, ngay từ đầu đã không cần phải gặp nhau rồi. Quan trọng nhất là tôi không muốn dính dáng gì đến anh nữa. Từ khi gặp anh, tôi xui kinh khủng, toàn gặp những chuyện không may. Vì vậy, xin anh hãy buông tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường mà thôi.
Xui xẻo kinh khủng … mà cũng đổ lên đầu anh? Hay là, ở bên anh thì bết bát như thế thật?
Trong lòng Long Mộ Thần không biết phải làm sao nữa, bây giờ dù anh có nói gì thì e rằng Diệp Tiểu Tịch cũng chẳng lọt tai.
- Tôi đưa em về trước.
Anh cất giọng thản nhiên:
- Giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói tiếp.
- Tôi rất bình tĩnh!
Diệp Tiểu Tịch nổi giận.
- Ừ, nhưng tôi không bình tĩnh.
Long Mộ Thần trả lời điềm nhiên.
- Anh…!
Diệp Tiểu Tịch trừng mắt nhìn anh đầy căm tức:
- Cho dù anh muốn kéo dài thời gian thì cũng vô dụng thôi, tôi đã quyết định thì không sửa lại đâu.
- Ừ.
Long Mộ Thật gật đầu lạnh nhạt.
Diệp Tiểu Tịch vừa tức vừa bó tay, căn bản là Long Mộ Thần bỏ ngoài tai lời nói của cô.
Trên đường được đưa trở vể, Diệp Tiểu Tịch nín nhịn cả một bụng lửa giận.
Cô trở lại ký túc xá thì nghe thấy cuộc trò chuyện của Từ Văn Văn và Lâm Hân.
- Trên mạng có người suy đoán nam thần hủy bỏ cuộc tuyển chọn người mang thai hộ là vì đã chọn được người vừa ý rồi. Cậu xem bài post này nói sách sách mách có chứng nè.
Lâm Hân chép miệng hai tiếng.
- Mình xem nào. Cậu nói mấy phóng viên săn tin đó có thể bới móc ra được Tiểu Tịch không?
Từ Văn Văn hỏi lại.
- Vậy phải hỏi xem Tiểu Tịch và nam thần có ý định công khai hay không đã.
Lâm Hân cười khì khì nhìn sang Diệp Tiểu Tịch.
- Mình chẳng có quan hệ gì với anh ta cả.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng lạnh lùng:
- Đừng nhắc đến anh ta trước mặt mình!
Hai người nhìn nhau, Từ Văn Văn dè dặt hỏi:
- Hai cậu cãi nhau à?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch càng thêm tối tăm.
Cãi nhau? Nói chuyện với cái tên Long Mộ Thần này, có muốn cãi cũng chẳng cãi được, nhưng lại khiến cho người ta càng thêm giận sôi.
Lâm Hận vội đá sang chuyện khác:
- Tiểu Tịch, hai hôm trước cô chú có gọi điện thoại cho mình, bảo rằng họ sẽ đến thăm cậu đó. Cậu gọi điện thoại về cho cô chú xem? Nếu muốn sang đây thì để bọn mình tìm chỗ ở giúp cho.
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch trở nên dịu hẳn đi, cô trả lời:
- Mình đã gọi điện thoại về bảo sắp tới mình có cuộc thi rồi. Hai người đã thay đổi quyết định, chuyển sang đi du lịch nên không đến đây đâu.
Hai người ử hử xem như đã biết, thấy tình thế không quá thích hợp nên không dám nhắc lại chuyện của Long Mộ Thần nữa.
Tối đến, Diệp Tiểu Tịch tắm rửa xong, định bụng lên giường ngủ thì lại nghe thấy tiếng náo loạn rất lớn tại lầu dưới ký túc xá.
Cô chuẩn bị ra ban công xem thử chuyện gì đã xảy ra thì cửa ký túc xá đột nhiên bật mở, Từ Văn Văn ở sát vách chạy vào với vẻ hốt hoảng.
- Tiểu Tịch, chạy mau!
Từ Văn Văn lôi cô chạy ra ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngắc đi theo sau cô, hỏi:
- Đợi chút, Văn Văn, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Từ Văn Văn vừa lôi cô chạy xuống lầu vừa giải thích:
- Vẫn là chuyện tuyển chọn người mang thai hộ đấy, không biết ai đã bới ra bảo rằng cậu chính là người mang thai hộ được Long Mộ Thần tuyển chọn. Chuyện này đã bùng nổ trên mạng rồi, cộng đồng mạng đã đào ra tất cả thông tin về cậu. Không biết cái tay của nợ nào lại còn đăng ảnh chụp cậu ngồi trên mấy chiếc xe sang nữa, bảo cậu… Thôi thôi, mấy thứ này không quan trọng, vấn đề là phóng viên truyền thông đã bu kín lầu dưới ký túc xá rồi, họ đang chực chờ xông lên phỏng vấn cậu đó, cậu chạy ra từ cửa sau đi…
Cô chưa kịp nói xong thì nghe thấy tiếng động lớn phát ra dưới lầu. Đám phóng viên đã vọt lên đây.
- Không ổn rồi!
Hai người tái mặt, giờ bọn họ đi xuống thì nhất định sẽ chạm mặt đám phóng viên đó. Cho dù hai người muốn quay đầu lại cũng chẳng kịp nữa rồi.
Làm sao bây giờ?
Cửa phòng ký túc xá gần đó đột nhiên bật mở, Lâm Hân vội vã vẫy tay với hai cô:
- Mau vào đây!
Hai người hốt hoảng chạy bừa vào trong đó.
Diệp Tiểu Tịch vừa trốn vào thì ngoài cửa đã vang lên những tiếng âm thanh náo động kèm tiếng bước chân. Cô dựa vào cửa, không nhịn được phải thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn.
Bất thình lình, Diệp Tiểu TỊch nghe thấy tiếng ai đó hô hoán bên ngoài:
- Cô ta đi rồi! Tôi thấy mới vừa tồi cô ta đi vào phòng ký túc ở tầng này này!
Ngay sau đó, tiếng đập cửa rung trời vang lên.
Diệp Tiểu Tịch chặn cửa, sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Không thể nào?
Cô xui xẻo đến vậy à? Chẳng lẽ không thể chạy thoát?
- Chạy đi theo hướng này!
Bạn học Lâm Hân rộng lượng tháo ra giường ra rồi đưa cho cô, giục:
- Cậu đi mau đi, bọn mình giúp cậu cản lại!
Diệp Tiểu Tịch vội vã cầm tấm ra giường chạy lên sân thượng. Đám Từ Văn Văn đã dùng sức chặn cửa từ lâu.
Cô bất chấp tất cả, thắt ra giường lên lan can rồi nương theo tấm ra giường tuột xuống.
Ở đây là lầu hai, chiếc ra giường đơn cũng tạm đủ rồi.
Chân Diệp Tiểu Tịch chưa chạm đất thì đã nghe thấy có người gần đó hô lên:
- Có người trèo sân thượng kìa! Nhất định là Diệp Tiểu Tịch, cô ta đang ở đó!
Không phải chứ? Dưới lầu vẫn còn phóng viên canh chừng à?
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch biến đổi, tay buông lỏng, thả người ngã xuống vườn cỏ.
Cơn đau từ chân truyền đến, Diệp Tiểu Tịch không màng tới nó, cô vội vã bò dậy rồi hốt hoảng cắm đầu chạy bừa về phía trước.