Tác giả: Hồng Tửu Bôi Lí Trang Cẩu Huyết
Đường Nghi Nhu quyết định không tìm mẹ Lương nữa, nhưng cô nói với Lương Thế Bách, bọn họ tạm thời không thể trở về.
Một phần là để tránh mặt Lương Minh Chí, ông ta tựa như chất gây dị ứng cho Lương Thế Bách, tránh không gặp sẽ không phát tác. Lương Thế Bách chỉ không kháng cự ông ta chứ không phải thích chịu ngược, hơn nữa, kể từ khi cô nói sẽ bảo vệ anh, anh càng dựa dẫm vào cô hơn.
Sau khi nghe ý kiến của Đường Nghi Nhu, Lương Thế Bách liền mang cô đến thành phố hồi anh học đại học, anh gấp gáp để cô tận mắt nhìn thấy nơi chốn cũ của mình.
Vừa xuống máy bay, Lương Thế Bách đã bắt đầu kế hoạch, dẫn cô tới trường học của anh.
"Trường của anh rất hoan nghênh khách đến thăm."
Anh đột nhiên hào hứng khiến Đường Nghi Nhu nhớ tới bộ dạng ăn vạ không chịu đi của anh lúc bọn họ về trường cô, còn có cả ánh mắt của bảo vệ khi đó nữa. Cô cũng hơi hiểu được vì sao anh một hai phải thăm lại trường. Có lẽ vì nơi đây chứa đựng những năm tháng nhẹ nhàng nhất của anh.
Sau khi tốt nghiệp, Lương Thế Bách chưa từng trở lại trường, anh cho rằng mình không hoài niệm gì nhiều. Nhưng hôm nay, một lần nữa đặt chân lên đất nước này, anh bắt đầu nhớ lại từng kỷ niệm năm xưa, có Đường Nghi Nhu bên cạnh, anh đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, trước kia chẳng làm được gì ý nghĩa.
Đường Nghi Nhu chỉ nghĩ, khi đó anh ở đây một mình, không biết có khác gì so với bây giờ không.
Tâm trạng Lương Thế Bách rõ ràng tốt hơn nhiều so với hai ngày trước, anh hoạt bát lạ thường. Anh quen thuộc nơi này, bọn họ không cần tới lui tìm đường, không có mục đích, hai người có thể thoải mái ngắm cảnh.
Lương Thế Bách sắp xếp chuyến đi, Đường Nghi Nhu không cần bận tâm điều gì, cứ đi theo anh là được.
Đầu tiên, anh đưa cô tới trường đại học của mình, anh nói nó không thay đổi chút nào.
Anh vẫn có thể tìm được cái cây yêu thích nhất khi đó.
"Cây yêu thích nhất?" Đường Nghi Nhu nhìn cái cây trước mặt, đối với anh nó khác hẳn những cái cây còn lại, anh muốn chia sẻ cùng cô, hi vọng cô cũng nhìn ra điều đặc biệt.
Nhưng Đường Nghi Nhu không nhìn ra, cô chỉ thấy Lương Thế Bách đứng dưới tán cây, chăm chú chạm vào thân cây, như đang cảm nhận trái tim nó đập. Chung quanh nhiều người như vậy, thế mà anh lại thích nhất một cái cây. Chẳng trách người ta nói anh là kẻ ngốc, chẳng trách anh nhớ người đầu tiên cười với mình.
Bọn họ tới nơi này, hiển nhiên không tránh được chuyện nhắc tới những người liên quan.
Uyển Tâm Nghiên đứng mũi chịu sào, trên máy bay, Đường Nghi Nhu nửa đùa nửa thật mà hỏi, Lương Thế Bách phản ứng bình thường, qua loa đáp vài câu.
Càng tới gần chốn cũ, càng phải tránh người xưa.
"Nó đã cao hơn nhiều." Lương Thế Bách nhìn quanh cây rồi đưa ra kết luận, giọng điệu như đang nói về một người bạn cũ.
Đường Nghi Nhu hỏi: "Anh có muốn chụp một bức ảnh đôi không?" Cô đang trêu ghẹo anh.
Lương Thế Bách suy nghĩ rồi đồng ý.
Đường Nghi Nhu nhịn cười, vừa định lấy điện thoại ra, Lương Thế Bách lại đi khỏi chỗ. Anh gọi một người lạ lại, nói gì đó, rồi đưa điện thoại cho người kia, sau đó trở về kéo cô vào bên dưới tán cây.
Biểu tình Đường Nghi Nhu hơi cứng đờ, vẻ giễu cợt ban nãy không thấy đâu. Cô đưa tay sau lưng, ngón tay chạm vào thân cây, Lương Thế Bách ôm chặt vai cô, anh cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt động lòng người, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Đường Nghi Nhu phát hiện, ngay cả sườn mặt anh cũng có hình bóng cô.
Bọn họ đi dạo trường học hết một ngày, buổi tối, Lương Thế Bách nói muốn đưa cô đi gặp một người bạn.
Nói thật, Đường Nghi Nhu chẳng có hảo cảm với người bạn nào của Lương Thế Bách, mặc dù bọn họ đều hào hoa, giàu có; nhìn bọn họ cô chỉ cảm thấy thế giới quả thật không có hai chữ "công bằng". Nhưng người đêm nay lại không khiến cô chán ghét chút nào.
Triệu Thanh là người rất nhiệt tình, y hay cười, cả vẻ ngoài lẫn tích cách của y đều khiến phụ nữ mềm lòng, giống như một em trai nhỏ hay thú cưng.
"Cho nên phụ nữ không thích tôi, tôi đành phải thích đàn ông." Triệu Thanh thẳng thắn nói.
Đường Nghi Nhu cũng không thấy lạ, chỉ cảm thấy là lẽ đương nhiên. Cô không tài nào tưởng tượng nổi cảnh Triệu Thanh hôn một người phụ nữ.
Lương Thế Bách hỏi vì sao đêm nay chỉ tới một mình, Triệu Thanh đáp: "Anh ấy đi làm rồi, nếu không làm sao nuôi được kẻ thất nghiệp như tôi."
Rồi y mời bọn họ hôm sau đến nhà chơi: "Gần đây tôi đang ở nhà học nấu ăn, tay nghề không tồi đâu."
Lương Thế Bách cười một cái, nói với Đường Nghi Nhu: "Xem ra không thể không đi rồi, cậu ấy muốn bắt chúng ta đến làm chuột bạch."
Không hiểu sao Đường Nghi Nhu cảm thấy Lương Thế Bách gần gũi với Triệu Thanh hơn so với tất cả bạn bè còn lại.
"Lúc học ở đây anh được nhà cậu ấy chiếu cố không ít." Trước khi ngủ, bọn họ nói chuyện phiếm. Lương Thế Bách kể anh và Triệu Thanh quen nhau thế nào, thật ra là cha Triệu quen biết Lương Minh Chí.
"Triệu Thanh học chưa xong thì bị bắt qua đây, bằng tốt nghiệp cũng chưa lấy được. Mẹ cậu ấy nói tới đây để tiện chăm sóc, nhưng anh cảm thấy tới giám sát thì đúng hơn. Lúc mới qua, cậu ấy còn phải đến bệnh viện định kỳ, uống rất nhiều thuốc. Cha Triệu Thanh là bạn với cha anh, biết anh cũng ở đây, cho nên dì Lý tiện tay chăm sóc cả anh luôn."
Đường Nghi Nhu nói: "Em cảm thấy con người Triệu Thanh cũng không tệ." Cô nghĩ Lương Thế Bách thân thiết với Triệu Thanh chắc hẳn không phải vì quan hệ hữu nghị của thế hệ trước, càng không phải vì được mẹ Triệu chiếu cố.
Anh nói: "Cậu ấy quả thật rất tốt, tích cách cũng thú vị, từ lúc quen biết nhau tới bây giờ, anh chưa bao giờ thấy cậu ấy phiền muộn."
" Cha mẹ Triệu Thanh có biết..."
"Xu hướng tính dục? Đương nhiên biết, lúc trước anh hay nghe thấy cậu ấy cãi nhau với dì Lý."
Anh đến nhà bọn họ ăn cơm, hai mẹ con ăn được nửa bữa liền biến mất, bọn họ cố ý vào trong bếp mới cãi vã, anh chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Có một lần, Triệu Thanh bỏ chạy, lần đầu tiên dì Lý khóc trước mặt anh, nói rằng Triệu Thanh mà giống anh thì tốt rồi. Khi đó Lương Thế Bách thật sự rất muốn nói, giống anh thì càng khổ sở.
Hôm sau, Triệu Thanh lái xe đến đón bọn họ, tuy rằng y hay tự giễu mình là kẻ thất nghiệp, thật ra y vẫn có công việc, chỉ là ngại nói ra bên ngoài.
"Không kiếm được tiền thì không tính là công việc." Y nói đó chỉ là sở thích thôi.
Ái tiên sinh không tán thành: "Triệu Thanh là họa sĩ, rất lợi hại." Triệu Thanh nghe vậy chỉ muốn chui xuống đất.
Ái tiên sinh là người yêu của Triệu Thanh, người nước ngoài, phát âm tiếng Trung hơi buồn cười, nhưng anh nhất quyết nói tiếng Trung với bọn họ, bảo là nhập gia tùy tục.
Triệu Thanh không sửa chuyện dùng thành ngữ lung tung của người yêu, y chỉ nhỏ giọng: "Hai người cứ xem như luyện nói cùng anh ấy đi."
Đường Nghi Nhu rất vui vẻ, cô hỏi đáp cùng vị Ái tiên sinh tóc đỏ mắt xanh này, mười câu chỉ miễn cưỡng hiểu được tám câu, thật sự nghe không rõ, Lương Thế Bách đành phải làm thông dịch viên cho hai người.
Một mình Triệu Thanh bận rộn trong phòng bếp, y nói phòng bếp là thánh địa của y, người khác không được vào.
"Tôi có thể rửa chén." Ái tiên sinh cường điệu "vai trò" của mình, Đường Nghi Nhu chỉ vào Lương Thế Bách rồi nói: "Anh ấy cũng vậy." Anh cũng không cho người khác vào phòng bếp! Ái tiên sinh gật gật đầu: "Rửa chén rất quan trọng."
"Edison, vào giúp em mang thức ăn ra." Triệu Thanh cắt ngang đoạn đối thoại ông nói gà bà nói vịt nhưng hai bên đều rất vui vẻ của bọn họ.
Ái tiên sinh đắc ý đi vào phòng bếp.
Chờ người rời đi, Đường Nghi Nhu mới lặng lẽ hỏi Lương Thế Bách, rốt cuộc vị Ái tiên sinh này tên là gì.
Lương Thế Bách hỏi cô: "Em biết ai phát minh ra bóng đèn không?"
Đường Nghi Nhu nói biết, sau đó cô liền rõ Ái tiên sinh tên gì.
"Vậy thì họ của anh ta là Ái sao? Ái trong tình yêu?" Đường Nghi Nhu bừng tỉnh, cô cảm thán người nước ngoài đặt tên quá tùy tiện.
Ái tiên sinh cảm thấy cái tên này rất ý nghĩa.
"Tôi là Ái Thanh, Thanh này đây." Anh chỉ tay vào Triệu Thanh, giải thích với Đường Nghi Nhu, giọng điệu vô cùng tự hào.
Đường Nghi Nhu cười nói tên rất êm tai.
Triệu Thanh bảo Ái tiên sinh im miệng, Đường Nghi Nhu chợt phát hiện, trước mặt người yêu, Triệu Thanh trưởng thành và đáng tin cậy, không giống như khi ở trước mặt bọn họ.
Sau bữa ăn, Ái tiên sinh tự giác vào bếp rửa chén, Triệu Thanh ngồi tán chuyện với bọn họ, nói rằng Ái tiên sinh rất vô dụng.
"Đừng thấy anh ấy cao to mà nghĩ lợi hại, thật ra chỉ là đồ ngốc thôi, người ta vừa rút dao ra là anh ấy đã chạy mất dép."
Một lần, Triệu Thanh cứu Ái tiên sinh khỏi đám trộm cướp, Ái tiên sinh vốn chỉ định làm bạn với y, giống như người Trung Quốc hay nói "bái kết huynh đệ", không ngờ cuối cùng lại yêu y.
Triệu Thanh từng học làm cảnh sát, Lương Thế Bách có nói với cô.
Nhưng Đường Nghi Nhu không biết y có thể đánh nhau, tuy rằng cô không cho rằng y là người nhu nhược, nhưng vẫn không nhìn ra y có thể "anh hùng cứu mỹ nhân".
Triệu Thanh cười nói: "Chỉ biết khua tay múa chân hù dọa người nước ngoài thôi, đám trộm cướp đó là dân nghiệp dư, nếu không tôi cũng không dám xông vào. May mà tôi không làm cảnh sát, nếu không sẽ mất mặt lắm."
Y nói với bọn họ, sang năm y sẽ làm một nghi thức đơn giản với Ái tiên sinh, hi vọng hai người bọn họ có thể tới tham dự.
"Hai người mà không tới, chắc tôi phải thuê vài người tới chung vui."
Lời này quả thật rất chua xót.
Lương Thế Bách nói chắc chắn bọn họ sẽ tới.
Lúc gần đi, Triệu Thanh cùng Ái tiên sinh ôm tạm biệt bọn họ một cái.
Trên đường về, Đường Nghi Nhu hỏi Lương Thế Bách, cha mẹ Triệu Thanh có đồng ý chuyện của y và Ái tiên sinh không.
Anh nói: "Chắc không đâu, chú Triệu là người rất truyền thống."
Triệu Thanh từng lén nói với anh, cha mẹ y đã hoàn toàn bỏ cuộc, y nói: "Cha tôi đã sớm chuẩn bị trước, nhưng tôi thấy rất có lỗi với mẹ, là tôi liên lụy đến bà ấy."
Y nói đời này người y muốn xin lỗi nhất chính là mẹ, còn lại, y không thẹn với lương tâm, cho tới hôm nay y cũng không oán hận bất cứ ai.
Lương Thế Bách nhìn ra được, Đường Nghi Nhu có chút xúc động vì Triệu Thanh. Có thể chính Đỗ Nhạn Lan là chất gây dị ứng đối với cô, sau khi bà rời đi, lớp vảy cứng cáp bao quanh Đường Nghi Nhu bắt đầu bong ra, cô không hề sắc nhọn đến thế, cô quan tâm anh nhiều hơn, tuy rằng vẫn có gì đó, nhưng cô đang dần gần gũi anh hơn, khi quá thân mật, cô sẽ tự xem xét lại. Anh thích cô ở những xúc cảm mâu thuẫn thế này, anh biết mình đang khiến cô dao động.
Đường Nghi Nhu cảm khái một phen, Lương Thế Bách an ủi: "Bởi vì gian nan, bọn họ mới thêm quý trọng nhau, Triệu Thanh đã suy nghĩ cẩn thận rồi." Đường Nghi Nhu gật đầu, cô nhìn ra được y cùng Ái tiên sinh thật sự hạnh phúc.
Cô phát hiện cô hâm mộ bọn họ.
Sau khi ở bên Lương Thế Bách, cô được sống một cuộc đời mà cô chưa từng mơ tưởng đến. Ham muốn vật chất được thỏa mãn, cô thậm chí còn không màng đến chuyện tiền nong. Đã có lúc cô đắc chí vì điều đó, tiền của Lương Thế Bách bù đắp một phần tiếc nuối trong cô. Nhưng bây giờ cô không còn nghĩ đến những thứ đó nữa, điều cô quan tâm đã thay đổi.
Trước kia, cô cho rằng ở bên một người trái ngược mình là chuyện tốt. Cô cũng từng muốn sống với một người như vậy cả đời, nhưng rốt cuộc, người kia vẫn rời khỏi cô vì sợ hãi, lúc đó cô liền muốn trả thù. Cũng vì vậy cô càng thêm rõ ràng, bản thân cô được không bình thường, chẳng trách người khác không muốn cô.
Cô nghĩ, trước mặt Lương Thế Bách, cô chẳng cần giấu giếm cái gì, bởi bọn họ là đồng loại.
Cô giống như bóng hình phản chiếu trong mặt nước, chỉ có Lương Thế Bách mới nhìn thấy. Ánh nhìn của anh khiến cô biết mình tồn tại, cô cũng biết, đây mới là nguyên nhân vì sao mình không trốn chạy.