Tác giả: Hồng Tửu Bôi Lí Trang Cẩu Huyết
Cuối cùng, Đường Nghi Nhu vẫn về quê cùng Lương Thế Bách, vừa tới nơi, bọn họ liền tới nhà người bác. Đường Nghi Nhu định nhanh chóng đưa Đỗ Nhạn Lan về, cô đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho chuyến đi không mấy vui vẻ này.
Bọn họ tới đột ngột, cả nhà bác ta vừa hoảng loạn vừa vui mừng. Bác gái tự tay xuống bếp nấu một bàn thức ăn, Đỗ Nhạn Lan cũng vào phụ giúp, còn Đường Nghi Nhu cùng Lương Thế Bách ngồi bên ngoài tán chuyện phiếm với bác trai.
Trò chuyện một lúc, bác ta mới vờ như vô ý mà hỏi Lương Thế Bách: "Cha cậu gần đây không bận chứ?" Lương Thế Bách gật đầu nói không bận lắm, nói Lương Minh Chí đang đi công tác ở đâu đó. Bác ta cũng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Đúng đúng, bác có nhìn thấy trên ti vi", rồi đột nhiên không dám nhìn Lương Thế Bách. Đường Nghi Nhu ngồi bên cạnh xem, mặt không cảm xúc.
Đêm xuống, bọn họ vẫn ăn cơm ở nhà bác Đường Nghi Nhu, trên bàn ăn, bác trai bác gái không ngừng kể lại chuyện năm xưa. Đỗ Nhạn Lan rơi nước mắt, bác cô cũng rơi nước mắt, còn căn dặn: "Mẹ cháu đã khổ sổ suốt mấy năm qua, cháu phải hiếu thảo với mẹ." Bác ta không dám ra vẻ răn dạy Lương Thế Bách, chỉ mong anh bao dung một chút, rồi lại vô cớ cảm ơn anh. Lương Thế Bách ứng xử rất tự nhiên, bầu không khí giữa bữa ăn vô cùng tốt đẹp.
Đường Nghi Nhu không biết mình phải kiềm nén tới mức nào, cô nhìn Đỗ Nhạn Lan, bà còn đang khóc nhiệt tình. Một câu quan tâm dối trá muộn màng thế nhưng lại hơn trăm ngàn cái tát hằn lên mặt bà. Thật sự, Đường Nghi Nhu thật sự bất lực, cô không động đũa, trên bàn ăn cũng chẳng một ai để ý.
Lúc rời đi, Đường Nghi Nhu không nói muốn Đỗ Nhạn Lan trở về, xúc cảm của cô rã rời. Cô không biết mình về một chuyến này làm gì, nay đã khác xưa, không còn ai đuổi đánh bà nữa, người ta đối xử với bà rất tốt. Đỗ Nhạn Lan ở đó rất vui, dường như quên cả chú Đỗ, quên cả cơn giận của Đường Nghi Nhu, bà còn sợ làm trễ nải thời gian của Lương Thế Bách, giục bọn họ nhanh về lại thành phố, bà không sao cả.
Đường Nghi Nhu phát hiện mình chẳng giận nổi nữa, Đỗ Nhạn Lan không cố ý, giống như đang đi trên đường, đột nhiên bị người khác vướng chân, chuyện chẳng lớn chẳng nhỏ, chỉ là đã xảy ra quá nhiều lần.
Đường Nghi Nhu muốn hiểu rõ, cô không biết phải làm gì với Đỗ Nhạn Lan.
"Anh cảm thấy mẹ em như vậy có đúng không?" Cô hỏi Lương Thế Bách.
Anh nói: "Bà ấy vui vẻ là được, em không thể đòi hỏi bà phải giống em được." Giọng nói của anh rất chân thành, anh luôn có thể hiểu cho tất cả mọi người.
"Nếu mẹ anh như vậy, anh còn có thể hiểu cho bà ấy sao?"
Sắc mặt Lương Thế Bách không đổi: "Sao lại không?"
"Anh cũng hi vọng bà ấy giống như mẹ em ư, quên hết tất thảy, chỉ cần có thời gian."
Lương Thế Bách nhìn cô thật sâu: "Bà ấy đã chết, giả thiết này là vô nghĩa."
"Vậy lúc còn sống bà ấy có quên được không?" Mà cô đoán là không, bởi mẹ Lương khác với Đỗ Nhạn Lan.
Quả nhiên, anh lắc đầu: "Không", rồi bật cười: "Bà ấy vô cùng hận bọn anh."
"Bọn anh?" Đường Nghi Nhu không đoán được anh sẽ nói như vậy. Mẹ Lương hận anh, sẽ có người mẹ nào hận chính con của mình sao?
Lương Thế Bách bình tĩnh nói: "Anh cùng cha."
"Vì sao bà ấy lại hận anh?"
"Bởi vì anh chảy trong người dòng máu của cha, vì anh là con ông ấy."
Anh cùng Lương Minh Chí, cũng giống như sợi hồn vây lấy Đường Nghi Nhu, sợi hồn mang tên Đường Xuân Sinh.
Đường Nghi Nhu cũng hiểu đại khái vì sao mẹ Lương sinh hận, nhưng nhìn vào Lương Thế Bách lúc này, cô không cảm thấy anh giống Lương Minh Chí một chút nào.
Bọn họ là hai người khác nhau hoàn toàn, ít nhất là cho tới bây giờ.
Lương Thế Bách đột nhiên nói: "Trước kia anh vẫn luôn không rõ vì sao bà ấy hận anh, nhưng sau khi gặp em, anh đã biết."
"Vậy thì vì cái gì?" Thanh âm của cô nhẹ nhàng.
"Bởi vì anh không can đảm như em, anh... không bảo vệ được bà ấy." Anh nắm lấy tay cô, cười nói: "Thật ra anh rất ngưỡng mộ em."
Đường Nghi Nhu là một người khác hẳn anh, cô làm được những thứ anh nên làm, những thứ anh muốn làm, nhưng lại không làm được. Thời điểm cô tìm tới anh vì một con mèo, anh đã cảm nhận được, cô có thứ mà anh luôn hằng khao khát nhưng không có được.
Từng phẫn nộ, căm hận, sợ hãi trong cô đều chân thật đến như vậy, trong nháy mắt, anh cảm tưởng những xúc cảm đó sống lại trong mình. Anh hạnh phúc vì mình có thể đồng cảm với cô, chỉ anh mới có thể hiểu cô. Cô là anh, là một phiên bản hoàn mỹ hơn.
"Lúc ấy anh có sợ không?" Đường Nghi Nhu hỏi anh.
Lương Thế Bách lấy lại tinh thần: "Em nói gì?"
"Em hỏi anh lúc ấy có sợ không?"
Lương Thế Bách không trả lời, anh nỗ lực nhớ lại, nhưng chẳng thể nhớ nổi cái gì. Những chuyện đó giống như xảy ra trên người khác chứ không phải anh, anh cũng chẳng bao giờ biết vì sao cậu thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch kia lại khóc thút thít.
"Anh đã quên." Lương Thế Bách mỉm cười nói thế.
Chuyện đón Đỗ Nhạn Lan về không còn gấp rút nữa, Đường Nghi Nhu vốn định về luôn, nhưng Lương Thế Bách nói muốn tham quan quê cô.
Anh cũng không cần đi thăm thú cảnh đẹp gì, chỉ muốn cô dẫn đến trường học đi dạo.
"Trường học bỏ hoang rồi, bên trong không có gì hết." Đường Nghi Nhu không thoải mái lắm với yêu cầu của anh.
Lương Thế Bách lại nói: "Vậy càng tốt, chúng ta có thể tùy tiện đi lại bên trong.
Thật ra Đường Nghi Nhu lừa anh, trường cấp ba của cô đã trùng tu lại, bên trong còn có học sinh đang học, bảo vệ ngăn không cho hai người vào trong.
Lương Thế Bách cũng không hề để ý, anh đứng ngoài cổng nhìn vào bên trong, hứng thú dạt dào mà hỏi cô có gì thay đổi so với khi cô học ở đó không.
Bảo vệ nhìn hai người bọn họ như bệnh nhân tâm thần, Đường Nghi Nhu vội vã kéo Lương Thế Bách đi, để ngăn cản ý định tham quan trường học của anh, cô đồng ý dẫn anh tới chỗ khác chơi.
"Anh không phải đi chơi, anh đang tìm hiểu em." Anh sờ đầu cô, Đường Nghi Nhu bắt lấy tay anh. Càng ngày cô càng cảm thấy anh giống như một đứa trẻ, ở phương diện nào đó, anh không phát triển lắm.
Cuối cùng, Đường Nghi Nhu dẫn anh về nhà, cô mở đèn phòng lên, sau đó bước ra phòng khách, chỉ tay ra bãi đất trống ngoài cửa sổ, nói với anh chỗ đó trước kia là công viên.
"Bên trong có một cái hồ nhân tạo, mùa hè rất mát mẻ, nhiều người còn ngủ qua đêm ngoài đó, ngủ ngay thành hồ, không nóng chút nào."
Đường Nghi Nhu nói tiếp: "Chỗ này mới là nơi em đến nhiều nhất. Khi cha em còn tốt, ba người bọn em thường tới đó tản bộ, sau này, em thường tới một mình."
"Em làm gì ở đó?" Lương Thế Bách hỏi.
"Chỉ ngồi thôi, chẳng làm gì cả, ngồi tới khi trời tối thì về."
Lương Thế Bách nhìn xuống bãi đất trống, từng tảng đá lởm chởm, rải rác khắp nơi, cả những thanh bê tông cốt thép lộn xộn. Công viên đã bị phá hủy từ lâu, sau đó xây thành tòa nhà, nhưng rồi tòa nhà cũng bị dỡ bỏ, cuối cùng, chẳng còn lại gì trên nền đất. Trong đầu anh bắt đầu hiện lên những hình ảnh theo lời Đường Nghi Nhu kể, anh có thể nhìn thấy mặt hồ kia, còn có cây, có gió, có một cô bé ngồi bên hồ, lẳng lặng nhìn xuống dòng nước, nhớ về khoảng thời gian gia đình hạnh phúc. Những ký ức đó như bọt xà phòng tan vỡ, không để lại dấu vết gì, quá khứ không thể trở lại, chỉ có bất lực ngập tràn.
Đường Nghi Nhu mở miệng nói: "Mỗi khi trời tối phải về nhà, em đều nghĩ, hay là cứ nhảy vào hồ nước đi, như thế sẽ không phải về nữa. Nhưng em không dám. Em thấy mình vô dụng quá, bị đánh như một con chó, thế mà vẫn không dám chết, vẫn muốn tồn tại."
"Anh có đọc một quyển sách, trong đó viết rằng, người càng chịu nhiều thống khổ sẽ càng khát khao được sống."
"Nói vậy cũng không hẳn, em cảm thấy không đúng lắm."
"Dù sao em cũng không phải người như vậy, phải không?" Lương Thế Bách nhìn cô, miệng không cười, chỉ có tia sáng lóe lên trong mắt.
"Em còn phải bảo vệ mẹ, em sợ khi mình không còn, bà sẽ phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa."
Đường Nghi Nhu nhìn chằm chằm vào bãi đất trống ngoài cửa sổ, không đáp lời anh.
Nếu hiện tại cô được lựa chọn một lần nữa, cô không chắc mình còn có thể chống lại cám dỗ từ đáy nước sâu thẳm kia hay không.
Cô không hối hận, chỉ là, cô không kiềm nổi suy nghĩ trong đầu. Nếu lúc trước cô lựa chọn khác đi, bây giờ sẽ như thế nào. Biết đâu Đỗ Nhạn Lan có thể chờ được tới ngày Đường Xuân Sinh thay đổi, quá khứ tươi đẹp lại trở về.
"Nếu cha em còn sống, có lẽ bọn họ vẫn sẽ sống tốt, ông ấy vốn là người lương thiện." Đường Nghi Nhu do dự nói ra lời này. Gần đây, cô bắt đầu hoài nghi, có phải chính cô đã đập tan hi vọng của Đỗ Nhạn Lan hay không.
Lương Thế Bách nói: "Ông ta đã chết, chết ngoài ý muốn." Anh không thích cô nghĩ như vậy, anh biết cô đang dao động.
Anh không nhịn được mà nói tiếp: "Đỗ Nhạn Lan phải cảm ơn em mới đúng!"
Đường Nghi Nhu kinh ngạc nhìn anh, giọng nói của Lương Thế Bách rất nóng nảy, còn có tia thiếu kiên nhẫn thoáng qua khuôn mặt anh. Anh không còn muốn nghe cô nói về Đỗ Nhạn Lan nữa.
Đường Nghi Nhu vuốt tay anh an ủi, Lương Thế Bách nắm lấy tay cô, như được cổ vũ, anh tiếp tục: "Bà ấy làm thế là không đúng, nếu là anh, anh sẽ không rời bỏ em."
Đường Nghi Nhu bật cười: "Anh vừa mới khuyên em nên đồng ý chuyện của bà ấy và chú Đỗ đó."
"Bởi vì bà ấy không muốn ở bên cạnh em, bà ấy sợ em."
Đường Nghi Nhu nghe thế cũng không lấy làm lạ, cô đã sớm nhìn ra Đỗ Nhạn Lan sợ hãi, trốn tránh mình. Cô không biết vì sao mọi chuyện thành ra thế này, nhưng rồi lại cảm thấy cũng là lẽ bình thường.
"Em bảo hộ mẹ mình, nhưng bà ấy lại sợ em." Lương Thế Bách nhìn cô, chậm rãi nói, tay anh gắt gao nắm lấy tay cô: "Nhưng anh không sợ, anh cảm thấy em làm rất đúng."
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cười rộ lên: "Bà ấy đã không cần em, em cũng không cần bảo hộ bà ấy nữa."
Đường Nghi Nhu ngẩn người, nụ cười trên mặt Lương Thế Bách càng thêm xán lạn, tia sáng trong mắt càng lấp lánh. Tay anh nắm lấy cô thật chặt, biểu tình trên khuôn mặt như đang cầu xin. Đường Nghi Nhu biết anh đang cầu xin điều gì.
Như có bàn tay bóp nghẹt cổ cô, cô dần mất đi hơi thở.
Đường Nghi Nhu đột nhiên hất tay anh ra, cô dùng lực mạnh, thân thể chao đảo, Lương Thế Bách nhanh chóng đỡ lấy cô.
Chỉ một cái chớp mắt như thế, anh khôi phục về bộ dạng thường ngày, ánh mắt nhu hòa, dịu dàng với cô như cũ.
Đường Nghi Nhu để mặc anh kéo về phòng, thân thể cô vẫn cứng đờ vì sợ hãi. Cô không nhìn anh, nhưng trong đầu vẫn vang lên câu nói ban nãy.
"Anh không sợ em, em làm rất đúng."
Anh không sợ cô, cô cũng không ác quỷ.