Tác giả: Hồng Tửu Bôi Lí Trang Cẩu Huyết
Một đêm không mộng.
Lưu Tranh ngủ ngon hơn thường ngày nhiều. Hôm nay thời gian trôi rất nhanh, gã không nhớ mình đã làm gì, lúc hồi thần, gã đã ngồi trên xe, lái về nhà cha mẹ. Gã hi vọng sẽ xảy ra gì đó, đường nhiều xe như vậy, chỉ cần tông một cái, gã không cần đối mặt Nguyễn Bình nữa, gã có thể giải thoát rồi.
Nhưng gã cứ thế mà lái tới nhà cha mẹ, gõ cửa.
Nguyễn Bình ra mở cửa, liếc gã một cái, biểu tình giống như có gì đó sắp rách nát. Bà đã từng trách móc gã, bây giờ cũng chỉ còn lại trách móc.
Bà bảo Lưu Tranh ngồi xuống, Lưu Tranh nhìn vào phòng bếp, đèn không bật, hiển nhiên bà không nấu cơm.
"Cha con ra ngoài rồi, 9 giờ mới về." Nguyễn Bình nói, Lưu Tranh nhìn cái túi bên cạnh bà. Là cái túi mà bà mang theo lúc đi ra ngoài, bao da màu đen, luôn luôn phồng lên, leng ka leng keng, bên trong chứa không ít đồ, rất nặng.
Nguyễn Bình đặt một tay lên túi, một tay lên bàn, bà nhìn Lưu Tranh, trong mắt vẫn còn một chút mong chờ. Mà gã sợ nhất chính là thứ mong chờ này.
Gã hoảng loạn hỏi: "Cha đi làm sao?"
Nguyễn Bình đáp: "Đi gặp mặt đồng nghiệp cũ." Bà không cho Lưu Tranh cơ hội cắt lời mình: "Hôm qua mẹ tới nhà con." Gã ừ một tiếng, muốn rời mắt đi, nhưng không làm được, đôi mắt gã khóa chặt trên người bà, như thể bị yểm bùa.
"Mẹ tới quét dọn cho con, trong nhà quá bừa bộn, không có bàn tay phụ nữ đúng là không được mà." Nguyễn Bình như đang dụ dỗ Lưu Tranh nói chuyện, nhưng gã vẫn im lặng.
"Trước kia có Quan Tư Nghi chiếu cố, những cái khác không nói tới, nhưng con bé quả thật rất tận tâm với gia đình. Còn sinh được Lực Lực, thằng bé đáng yêu như thế, con phải cảm thông với Tư Nghi. Hai đứa kết hôn thì phải sống cho nhau, đừng nghĩ đến những chuyện..." Bà hơi ngừng lại: "Đừng nghĩ đến những chuyện không thực tế" Bà nhấn mạnh: "Mọi người đều sống thế này."
Lưu Tranh hiểu ý bà, Nguyễn Bình đang cho gã cơ hội.
Quả nhiên, thấy Lưu Tranh không lên tiếng, bà thở phào một hơi, tiếp tục khuyên bảo: "Như vậy đi, con xin nghỉ vài ngày đi gặp Tư Nghi, trò chuyện tâm sự lại với con bé. Tư Nghi nhất định còn tình cảm với con." Bà cười rộ lên: "Con lại theo đuổi con bé một lần nữa."
Nguyễn Bình vui sướng nhìn con trai, như thể nhìn thấy cảnh tượng gã nắm tay dẫn Tư Nghi và cháu trai trở về, bọn họ lại tái hợp. Những gì xảy ra lúc này chỉ là thử thách bà có thể vượt qua, tất thảy sẽ trở lại như bình thường.
Nhưng Lưu Tranh không để bà có được những ngày tốt đẹp đó.
"Con không đi." Gã nói: "Con không thể đi."
Ánh mắt Nguyễn Bình lập tức ngơ ngẩn, choáng váng.
Lưu Tranh còn chưa ngừng lại: "Mẹ, trả lại bức ảnh cho con."
Nguyễn Bình hiểu ra, hôm nay gã tới đây không phải để nhận sai, cũng không phải tới nghe bà khuyên nhủ. Gã tới để đưa bà vào chỗ chết.
Bà chộp cái túi lên, đứng dậy nhìn gã một lát, sau đó cầm túi đập bồm bộp lên người Lưu Tranh, quên cả mắng nhiếc.
Cái túi này không hề nhẹ, khóa kéo to rườm rà, ngày thường bà vẫn luôn muốn vứt cái túi này. Bây giờ bà mới phát hiện ra công dụng của nó, khóa kéo to cứng hình vuông đập lên mặt Lưu Tranh, có máu chảy ra, gã không thể không đưa tay lên che chắn.
Nguyễn Bình nghỉ một lúc, bà nghẹn giọng: "Lưu Tranh, hôm nay tao với mày cùng nhau chết."
Máu chảy xuống mí mắt Lưu Tranh, gã dùng tay lau, sau đó đứng dậy, cướp lấy cái túi của Nguyễn Bình. Bà giống như người điên, nhào lên cắn gã, gã đẩy bà ra, eo bà đập vào ghế sofa, cả người ngã xụi xuống.
Lưu Tranh không quan tâm, gã mở túi ra, lục tìm bức ảnh. Gã như người bệnh tìm thuốc, Nguyễn Bình không dám phát ra tiếng, chỉ nhìn gã đổ đồ trong túi ra, rốt cuộc cũng tìm được bức ảnh. Gã cầm lấy, không thèm nhìn một cái, bỏ vào túi quần, xoay người rời đi.
""Lưu Tranh!"" Nguyễn Bình thê lương kêu lên.
Lưu Tranh quay đầu lại, nhìn bà một lúc, sau đó bước tới, đỡ bà ngồi lên sofa. Nguyễn Bình nghĩ, giá mà bà chưa sinh ra đứa con này.
Lưu Tranh đứng trước mặt bà, cúi đầu nói: "Xin lỗi mẹ, con không còn cách nào khác, con chỉ có tấm hình này."
"Sao mày không chết đi!" Bà mắng chửi.
Khi còn nhỏ, Lưu Tranh rất nghịch ngợm, loại chuyện leo cây chọc tổ ong không phải chưa từng làm. Mỗi lần bị bắt, Nguyễn Bình sẽ phạt đứng gã. Lưu Bá Chính không có thời gian, con trai do một tay bà giáo dục nên. Lưu Tranh thật ra là một đứa trẻ ngoan, bị mắng liền nhận sai, nói nặng lời còn sẽ khóc, bắt đứng thì đứng, chưa bao giờ cãi lại.
Giờ phút này, gã đàn ông hoang tàn bệnh hoạn này không có điểm nào giống con trai bà, căn bản không phải là một người. Bà nhìn kỹ, không nhìn ra một chút quen thuộc nào, gã đã hoàn toàn thay đổi, không còn lưu lại đặc điểm nào của cha mẹ.
"Mày trả con cho tao, trả Lưu Tranh lại cho tao!" Bà khóc gào.
Lưu Tranh sửng sốt, gã hổ thẹn nhìn mẹ mình, muốn nói gì đó nhưng không mở nổi miệng. Gã không thể làm gì, dẫu lúc này lời xin lỗi và an ủi đều vô nghĩa, gã cứ thế hoảng loạn rời đi. Giống như tên trộm, gã vừa mới trộm thành công, lần đầu tiên gã ăn trộm, trộm về vật của chính mình, lúc lên xe, gã vẫn có chút hưng phấn khó nói.
Gã mang tâm tình này vào cả giấc ngủ.
Trước khi lên giường, gã uống hai chai rượu, lúc ngả người xuống, gã sợ ngày mai mình không dậy nổi. Lo lắng chưa đến một giây, gã không nghĩ nữa, lấy tấm ảnh trong túi ra. Tới lúc này gã mới dám nhìn vào bức ảnh, người trong đó không biết gã dũng cảm tới mức nào, thật đáng tiếc.
Vui vẻ trong lòng Lưu Tranh rốt cuộc cũng biến mất, gã nhét bức ảnh xuống dưới gối, gắt gao nhắm mắt lại. Gã biết mình sẽ chìm vào giấc ngủ. Chưa bao giờ áy náy làm gã mất ngủ, thay vào đó, áy náy đồng hành cùng gã trong từng cơn mơ.
Hai ngày sau, Lương Thế Bách hẹn gặp mặt. Lưu Tranh tới chỗ hẹn với bức ảnh trên tay.
"Trông anh khá hơn trước nhiều." Lương Thế Bách nói. Gã đáp: "Gần đây giấc ngủ tương đối tốt." Nhìn anh, gã đột nhiên hỏi: "Gần đây anh có mơ thấy cô ấy không?"
Lương Thế Bách nói không: "Cô ấy chỉ cần gặp tôi một lần là được. Chắc hẳn cô ấy sống ở bên kia không tồi."
Lưu Tranh bị dáng vẻ của anh chọc cười, người nói những lời này nên là cụ già 80 tuổi mới đúng. Người như anh đáng ra phải theo chủ nghĩa duy vật.
"Anh tin loại chuyện đó sao?" Gã hỏi.
Lương Thế Bách tỏ vẻ không hiểu câu hỏi của gã.
""Loại chuyện như linh hồn, kiếp sau, anh tin sao?"
Lương Thế Bách lắc đầu: "Tôi không theo tôn giáo, nhưng tôi tin cô ấy có linh hồn, cô ấy không phải người tùy tiện chết."
Lưu Tranh chỉ thấy lời này là lạ thế nào.
Lương Thế Bách có vẻ hứng thú với đề tài này, không đợi Lưu Tranh đáp lời, anh nói tiếp: "Phần lớn thì, cái chết của con người cũng chẳng khác gì cái chết của con mèo hay cái cây. Bọn họ còn chẳng biết mình đang chết, chết dần chết mòn qua từng ngày, anh cứ nhìn vào đôi mắt là biết. Cái chết là không thể tránh khỏi, nhưng nó hẳn do ta lựa chọn. Cô ấy chết bởi vì cô ấy lựa chọn như thế."
"Ý anh là cái chết của cô ấy có ý nghĩa sao?" Gã hỏi.
Lương Thế Bách không do dự nói: "Đương nhiên." Nói xong anh lại ngẩn ngơ, nhíu mày suy nghĩ.
Lưu Tranh nhàn nhạt nói: "Cô ấy tự sát, nào có ý nghĩa gì."
Lương Thế Bách nhìn gã một cái, vẻ mặt không đồng tình, nhưng anh không phản bác, anh còn đang băn khoăn suy nghĩ về ý niệm vừa mới xuất hiện trong đầu.
Lưu Tranh không để ý: "Tuy rằng lời này nghe không hay ho cho lắm, nhưng lý do cô ấy tự sát là trầm cảm, không phải vì bảo hộ thứ gì mà chết. Cái chết của cô ấy chỉ là bi kịch cho người thân ở lại, là sự giải thoát đối với chính cô ấy, thật sự không đáng nhắc tới.""
""Đủ rồi!"" Lương Thế Bách tức giận, như muốn xông lên tẩn gã một trận.
Lưu Tranh chỉ bình tĩnh nhìn anh, gã phát hiện gần đây mình rất hay chọc giận người khác.
""Anh chẳng biết gì cả." Lương Thế Bách nói.
"Những điều nên biết tôi đã biết, trừ khi ai đó còn đang che giấu."
Lương Thế Bách nhìn gã một cái, nét giận dữ đã không còn.
""Anh vẫn còn nghi ngờ tôi."
Lưu Tranh nhếch miệng cười.
Lương Thế Bách nói tiếp: "Anh rất thích hợp làm cảnh sát. Tôi còn cho rằng mình đã đả động được anh."
""Anh không cần phải đả động tôi.""
Lương Thế Bách cười: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta có thể tán gẫu đôi chút, bởi hai ta đều xui xẻo như nhau."
Lưu Tranh đáp lại: "Tôi đồng ý với vế đầu, chúng ta trò chuyện tương đối vui vẻ."
"Cũng không tới mức vui vẻ, chẳng qua hai ta đều nói thật."
"Thôi được, là tôi tự mình đa tình." Lưu Tranh giả vờ thở dài.
Lương Thế Bách cười nhạt chế giễu.
Vẻ mặt Lưu Tranh đột nhiên đứng đắn, gã nhìn anh, không cho mình thêm thời gian để do dự, gã mang theo bức ảnh là có lý do.
Gã hỏi: "Anh còn nhớ Triệu Thanh không?"
"Đương nhiên nhớ rõ, năm đó ba chúng ta là hàng xóm. Lúc ở nước ngoài tôi còn ăn cơm với cậu ta hai lần, chú Triệu là bạn của cha tôi."
Lưu Tranh không ngờ Lương Thế Bách còn gặp qua Triệu Thanh, gã quyết tâm mở miệng hỏi, nhưng đứng trước hi vọng, gã hốt hoảng, không rõ vì sao lại hỏi điều này.
Lương Thế Bách hỏi: "Sao vậy?"
Lưu Tranh theo bản năng sờ bức ảnh trong túi, gã lắc đầu, nói: "Không có gì, anh có phương thức liên hệ của Triệu Thanh không?"
"Không có, nhưng có thể hỏi thăm giúp anh." Anh nhìn vẻ thất thố trên mặt Lưu Tranh, dường như hiểu rõ.
Anh nói: "Năm đó Triệu Thanh đột nhiên bị người nhà ném ra nước ngoài, nghe nói là xảy ra chuyện, anh biết không?"
Lưu Tranh miễn cưỡng mở miệng: "Không biết." Gã chột dạ không dám nhìn Lương Thế Bách.
Lương Thế Bách cũng không để ý mà nói: "Tôi thì biết." Anh rất hứng thú nhìn phản ứng của gã: "Có lần tôi tán chuyện phiếm với cậu ta, cậu ta thừa nhận, chỉ hôn môi đàn ông."
Năm đó, Triệu Thanh và Lưu Tranh đều học trường quân đội, mặt trời bên ngoài chiếu từng tia nắng gắt xuống nền đất nứt nẻ, có tiếng ve giữa những kẽ lá, từng lớp từng lớp, vang vọng khắp bầu trời. Mặt đất như bị cái nắng thiêu nứt, Lưu Tranh bị phơi đến đen thui, thế mà Triệu Thanh vẫn trắng như cũ, đàn ông thường không trắng như vậy. Trong ký túc xá, bọn họ trút bỏ quần áo, dục vọng và tinh lực sôi trào, Triệu Thanh ôm cổ hôn lên mặt gã, tay còn lại y cầm camera, chụp được bức ảnh này.
Khoảng thời gian vui sướng rất nhiều.
Sau khi ly hôn, bên tai Lưu Tranh còn văng vẳng tiếng bước chân đi lại trong nhà của quan Tư Nghi. Gã đã quen với tiếng bước chân của cô, mà thói quen đó, bắt nguồn từ Triệu Thanh. Đối với gã, Triệu Thanh vừa bí ẩn vừa rõ ràng, gã cảm thấy mình chịu khổ là vì y, nếu y biết được tất thảy, y sẽ thương hại, sẽ tha thứ cho gã.
Gã và Quan Tư Nghi quen nhau do bạn bè giới thiệu. Lần đầu tiên gặp mặt, Quan Tư Nghi vẫn luôn lãnh đạm, cô thấp hơn gã, nhưng đầu lúc nào cũng ngẩng cao, giống như sợ gã không biết cô khinh thường mình.
Lưu Tranh không quan tâm vì sao Quan Tư Nghi khinh thường mình, gã cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Cô không coi trọng gã, gã không cần cảm thấy tội lỗi. Quan Tư Nghi thích hợp đến hoàn mỹ.
Quen biết hai tuần, Lưu Tranh cầu hôn, một mặt, gã âm thầm hi vọng cô từ chối, nhưng một mặt khác, gã hiểu rõ cô sẽ đồng ý. Cô chưa hẳn có tình cảm với gã, nhưng nhất định cho rằng gã là đối tượng thích hợp để kết hôn.
Mà thực tế, Lưu Tranh cũng cần một người vợ như vậy. Gã đã tới tuổi kết hôn, tiếp tục trì hoãn sẽ khiến người ta nghi ngờ, cha mẹ đã chuẩn bị tốt xe cộ, nhà cửa. Gã không có lý do gì để kéo dài thêm, huống hồ, hai người bọn họ đều tình nguyện.
Trước khi đáp ứng, Quan Tư Nghi đưa ra một yêu cầu. Cô muốn mua một cái váy cưới, là mua, không phải thuê. Lưu Tranh cũng đồng ý, gã không biết đó là phép thử cuối cùng. Bọn họ thuận lợi kết hôn, không ai phản đối, cũng không ai chạy trốn.
Sau khi kết hôn, Quan Tư Nghi trở thành một người vợ tận tụy với gia đình, điều đó khiến Lưu Tranh vô cùng thất vọng. Cô không hề lạnh nhạt, cô quan tâm đến sức khỏe gã, không cho gã hút thuốc, khuyên nhủ gã kiêng rượu. Cô dùng nhu tình ấm ấp soi rọi gã, hôn nhân khiến cô trở nên mềm mại, quên hết bộ dạng trước kia. Đáng tiếc, Lưu Tranh không làm được như cô, gã không khỏi hâm mộ.
Lưu Tranh không dám nghĩ, nếu một ngày Quan Tư Nghi phát hiện ra tất cả những gì cô đang làm đều là lãng phí, cô sẽ thế nào. Gã luôn tự hỏi như vậy, thế nên, gã luôn cố gắng níu giữ mối hôn nhân này.
Ở một mặt nào đó, gã cảm thấy mình đã hy sinh không ít.
Gã tưởng tượng, nếu Triệu Thanh biết được, y sẽ nói gì.
Y sẽ mắng gã xứng đáng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cha mẹ Triệu Thanh thu xếp cho y ra nước ngoài, y không chịu, nói chuyện này cho Lưu Tranh. Y nói mình chán ghét cuộc sống bị sắp đặt sẵn thế này, y nói mình đã sống đủ những ngày giả tạo.
Y dùng đủ thứ ngôn ngữ lãng mạn để miêu tả mối quan hệ của hai người họ, Lưu Tranh chỉ cho rằng y không có gì để làm, nên mới dồn nhiều tinh lực cho chuyện này. Không phải gã khinh thường y, chỉ là Triệu Thanh hơi mềm yếu, mẫn cảm so với những nam sinh khác. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này.
Mùa hè năm đó, Triệu Thanh đột nhiên nổi điên, bảo Lưu Tranh cùng nhau về nhà: "Chúng ta hãy thẳng thắn hết tất cả đi, làm một con người chân chính." Lưu Tranh bị nháo đến đau đầu, nếu gã không đáp ứng, y sẽ khóc lóc cầu xin. Con người y thật ra vừa mềm mại vừa cứng rắn, có đôi khi lời nói ra giống như uy hiếp.
Lưu Tranh bị làm phiền một hồi, cuối cùng cũng đồng ý, bọn họ thống nhất thời gian, trịnh trọng trở về nhà, nói cho cha mẹ biết một quyết định kỳ diệu.
Con biết mình muốn sống một đời thế nào, đó là lời mở đầu Triệu Thanh định nói.
Ngày đó Lưu Tranh về nhà, ăn cơm xong liền về phòng chơi game, gã còn chẳng có ý định nói chuyện này cho Nguyễn Bình cùng Lưu Bá Chính. Muốn gã giải thích quan hệ giữa gã và Triệu Thanh, thà rằng bảo gã đi chết còn hơn. Chính gã còn chẳng chấp nhận được chuyện này, nói gì cha mẹ gã. Gã không muốn thừa nhận, gã cho rằng loại bệnh này (gã cảm thấy đó là bệnh) vốn ẩn tính, nếu không phải Triệu Thanh cố ý câu dẫn gã, có lẽ cả đời gã sẽ không phát bệnh, vẫn có thể sống ngay thẳng.
Ban đầu, Lưu Tranh hận Triệu Thanh, lại sợ y, mãi đến khi vứt bỏ y, gã mới phát hiện mình còn nhớ thương y. Gã mới phát hiện, thứ cảm xúc không nói nên lời đó, hóa ra là tình yêu.
Triệu Thanh thực hiện lời hứa, trước giờ y chưa từng lừa gạt gã. Y nói sự thật cho cha mẹ, sau đó bị đánh một trận đến thoi thóp. Mẹ Triệu làm cùng đơn vị với Nguyễn Bình, Lưu Tranh biết được chuyện này từ một cuộc nói chuyện của Nguyễn Bình và Lưu Bá Chính, bọn họ chỉ nói Triệu Thanh gây ra tai họa.
Lưu Tranh biết chính mình cũng gây ra tai họa, Triệu Thanh nhất định đã khai ra gã. Gã lừa y, trong khi y bị nhốt ở nhà không bò dậy nổi, còn gọi điện cho gã, hỏi gã thế nào. Gã không nói gì, y liền biết mình bị lừa. Lưu Tranh cho rằng Triệu Thanh muốn trả thù gã, với tính cách của Triệu Thanh, y đã nói không ít lời tàn nhẫn như thế.
Nhưng cho tới khi Triệu Thanh ra nước ngoài, Lưu Tranh không chờ được màn trả thù của y, Nguyễn Bình cùng Lưu Bá Chính cũng không phát hiện cái gì ở gã. Chỉ có một lần Nguyễn Bình hỏi, ở trường quan hệ giữa gã và Triệu Thanh thế nào. Gã đáp cũng bình thường. Bà mơ hồ nói: "Ừ, mẹ cũng đoán con không thích chơi với nó, nó nữ tính quá."
Sau khi rời đi, Triệu Thanh còn gọi điện cho gã, y nói, y sẽ đợi gã, sau đó liền biến mất. Lưu Tranh không còn nhận được tin tức từ y nữa.
Lương Thế Bách nói có thể cho gã phương thức liên lạc của Triệu Thanh, nhưng với điều kiện, Lưu Tranh phải kể lại tất cả mọi thứ cho anh nghe.
"Triệu Thanh là người rất thú vị, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho cậu ta." Anh nhân cơ hội công kích Lưu Tranh một phen.
Lưu Tranh không còn lựa chọn nào khác, mà thực tế, gã cũng cảm thấy mình cần nói ra. Ký ức về Triệu Thanh ngày càng nhạt dần, gã nghĩ, nếu nói ra, những ký ức đó sẽ sáng trở lại, gã cũng muốn nhìn thấy ánh sáng. Lương Thế Bách không giống người thường, Lưu Tranh không sợ anh không hiểu, cũng không cần giải thích điều gì. Suy cho cùng, bọn họ chỉ là những người xa lạ, cùng nhau nói lời thật lòng.
Sau khi nghe gã kể xong, hai mắt Lương Thế Bách sáng ngời, như nhìn thấy lối ra của mê cung, hưng phấn lạ thường, anh đứng dậy, bắt tay gã, hẹn gã lần sau lại đến. Anh nói: "Lần tới, chúng ta gặp nhau lần cuối cùng, tôi sẽ cho anh phương thức liên hệ của Triệu Thanh, như quà tạ lễ."
Lưu Tranh nghe được, thật ra Lương Thế Bách có số của Triệu Thanh, anh chỉ cố ý khiêu khích gã. Lương Thế Bách vẽ ra cho gã một quỹ đạo, dẫn dắt gã đi theo con đường anh đã vẽ ra. Có lẽ từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh đã dự tính sẽ có ngày hôm nay.
Dẫu vậy, Lưu Tranh vẫn không khỏi chờ mong lần hẹn tiếp theo.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, Lưu Tranh gặp Cố Thanh Phong, gã cũng không phải rất muốn gặp anh ta, bởi vì Cố Thanh Phong đã có điểm ma nhập, không có chứng cứ gì, chỉ lặp đi lặp lại những câu nói kia.
"Là Lương Thế Bách, chính Lương Thế Bách hại em ấy."
Lưu Tranh chân thành khuyên anh ta nên đến tìm bác sĩ tâm lý mà tán gẫu.
Cố Thanh Phong nói: "Anh cho rằng tôi đã điên ư?" Anh lại thêm gầy so với lần gặp trước.
Lưu Tranh cười nhạt: "Tôi cũng từng gặp bác sĩ tâm lý, chẳng lẽ tôi cũng điên sao? Đầu năm nay, gặp bác sĩ tâm lý cũng như bị cảm thôi, là chuyện thường tình."
Cố Thanh Phong liếc nhìn gã một cái, nở nụ cười: "Tôi biết mình đang làm gì."
Gã đương nhiên không tin.
Cố Thanh Phong hỏi tiếp: "Anh có còn điều tra Lương Thế Bách không?"
"Vẫn đang tiếp xúc." Lưu Tranh mập mờ đáp. Vẫn gặp gỡ, chỉ là nguyên nhân không hề đơn thuần.
Vẻ mặt Cố Thanh Phong hiện lên sự nôn nóng: "Anh ta thế nào rồi, giết người không bị báo ứng sao?"
Lưu Tranh không nói gì, Cố Thanh Phong đột nhiên nhìn gã, nói: "Tôi thì gặp báo ứng."
Lưu Tranh đồng tình nhìn Cố Thanh Phong, gã hiểu cảm giác của anh lúc này, bởi gã cũng đã từng đi trên con đường đó.
Nhưng hiện tại, gã có cơ hội để bù đắp. Nhìn thấy Cố Thanh Phong bất hạnh, gã càng tin vào may mắn của chính mình.
Gã không nghe Cố Thanh Phong bị báo ứng gì, gã chỉ đắm chìm trong hạnh phúc mơ tưởng.